Rạp chiếu phim là một nơi hấp dẫn nhiều người, một nửa chỗ ghế là ngoài sáng gần màn chiếu, một nửa thì chìm bên bóng tối.

Một nửa ghế trong tối chỉ thấy được vài đường viền phác họa quanh ghế, thực sự không nhìn rõ bên trong là gì.

Nghiêm Tại Phương ngồi ở chỗ ghế tối, bên phải là Lục Hải Danh. Màn hình chiếu ra ánh sáng nhàn nhạt, gò má Lục Hải Danh cũng không hiện rõ. Cảnh tượng này khiến Nghiêm Tại Phương cảm thấy quen thuộc: mấy lần trước đây anh cũng cùng Dương Lương Phụ đi xem phim.

Chỉ là mấy kỷ niệm này cũng không phải vui vẻ lắm, lúc ở cổng rạp, Dương Lương Phụ mua hoa quả, ngồi bên cạnh Nghiêm Tại Phương cứ ăn rôm rốp, lại còn như sợ Nghiêm Tại Phương không nghe thấy, còn tựa hẳn vào vai anh để ăn, lại còn phát biểu: “Làm sao mà mãi vẫn chưa hết phim?!”

Nhưng Lục Hải Danh không giống anh ta.

Lục Hải Danh xem rất chăm chú, con mắt sáng ngời hướng thẳng về màn hình. Nội dung cũng không thẹn với cái tên, nên nữ chính thường hôn môi với những người đàn ông khác nhau.

Nghiêm Tại Phương hơi ngửa ra đằng sau, trên mặt có chút thờ ơ không chút động lòng. Chỉ nhìn cô ấy diễn.

Ai ngờ khóe mắt anh liếc qua phát hiện Lục Hải Danh đã quay mặt qua, lúc trước là sống mũi thẳng tắp, giờ đã thành cung gò má rồi.

Nghiêm Tại Phương nghiêng mặt quay sang, mới nhìn thấy Lục Hải Danh đang nheo nheo mắt lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao mãi mà vẫn chưa hôn xong?”

Nghiêm Tại Phương đột nhiên không nhịn được cười, nhẹ giọng ho khan.

Lúc này Lục Hải Danh mới phát hiện ra Nghiêm Tại Phương đang nhìn mình cười. Cậu không thể không giải thích: “Tại sao cô ấy ai cũng hôn được thế ạ? Rõ ràng cô ấy không thích người này mà…..”

Nghiêm Tại Phương thoáng nghiêng người qua, cười xong rồi bình tĩnh nói: “Có một vài người là như vậy, đối với họ đôi môi chỉ là một công cụ thôi.”

Lục Hải Danh chớp mắt nhìn anh.

Bộ phim ‘Điểm Uyên Ương’ này cũng không chỉ là hư danh, rất thích hợp cho mấy đôi uyên ương đến xem. Kết thúc là, nữ chính được nhân tình người Pháp ôm lấy, bế xoay xoay vài vòng rồi hôn nhau, thực sự là khiến lòng người rung động, xem mà than thở, chỉ hận không thể lập tức ôm lấy người yêu cũng quay cmn một vòng rồi hôn như thế.

Nếu không phải người yêu, mấy lời than thở ấy lại khác. Thí dụ như hai con người vừa xem bộ phim kia đây, Lục Hải Danh dường như vẫn còn chìm đắm trong vai diễn của nữ chính, còn thấy hổ thẹn thay cô. Đã ra khỏi rạp một lúc lâu rồi, vẫn còn đỏ mặt, cũng không thấy mở miệng nói gì.

Nghiêm Tại Phương thì thần thái vẫn rất tự nhiên, anh dắt xe đạp, tốt bụng hỏi thăm Lục Hải Danh: “Hải Danh, cậu không thích xem phim này sao?”

Lục Hải Danh xoa mũi một chút, mới ngẩng đầu lên nhìn Nghiêm Tại Phương: “Em——-không phải ạ, em, ôi…..” Cậu ấp úng nói không ra lời, giống như là nam sinh lần đầu xem thể loại phim như vậy, nên vẫn có chút xấu hổ.

“Bạn học Lục à, cậu chưa từng hôn qua người khác sao?” Nghiêm Tại Phương vẫn nhìn về phía trước, mỉm cười.

Lục Hải Danh nhìn xuống đường, ánh mắt cậu dao động theo ánh trăng, cuối cùng lại nhìn sang mũi chân của Nghiêm Tại Phương. Tâm tư của cậu cũng đặt cùng chỗ với ánh mắt cậu.

“Thầy ơi? Thế còn thầy thì sao? Thầy đã từng chưa ạ?”

Nghiêm Tại Phương vừa nghe cậu hỏi, trong lòng lập tức hiện ra một hình bóng. Một bóng hình cứ mãi luôn lưu lại trong tâm trí anh.

Người này là Dương Lương Phụ, bây giờ Nghiêm Tại Phương nhớ về anh ta cũng chả còn lời nào để nói. Anh ta như một đám mây trong tâm trí của Nghiêm Tại Phương, khi thì ngọt ngào, nhưng cũng có khi đau đớn như là dao đâm. Vết sẹo này khó lành, đến nay cũng chỉ như là một lớp da mỏng manh, xuyên thấu nó chính là đỏ tươi màu máu.

Anh biết Lục Hải Danh đang nhìn mình, thậm chí anh không cần quay sang nhìn để xác nhận.

“Tôi á?” Nghiêm Tại Phương hít một hơi, bánh xe phát ra vài tiếng lộc cộc, “Cũng có một lần rồi.”

“Nhưng chẳng qua là tôi hiểu lầm thôi,” Nghiêm Tại Phương cúi đầu, nhẹ nhàng nói: “Sau đó người kia cũng chẳng coi là việc to tát gì.” Cuối cùng anh cũng ngẩng lên: “Như thế có coi là tính không nhỉ?”

Hai mắt Lục Hải Danh mở to. Cậu không hiểu đầu đuôi câu chuyện, cũng không ngờ trong lòng thầy chất đầy tâm sự. Đây là lần đầu tiên thầy nói đến chuyện tình cảm của mình, cậu cảm giác rất mới mẻ.

Nhưng trong đêm nay bộ phim ‘Điểm Uyên Ương’ có hay không, hàng cây có thơm mùi gì không, ngay cả mặt trăng có tròn hay không, cũng đều không còn quan trọng gì nữa rồi.

Gương mặt của Lục Hải Danh tràn đầy ánh trăng, vừa trắng vừa tươi trẻ, giờ khắc này trong lòng Nghiêm Tại Phương lại nở một nụ cười nhạt.

Cậu nói, “Thì ra là vậy.”

Nắm tay của cậu ẩn trong màn đêm, nắm hết sức chặt chẽ.

Cậu đố kỵ.

Tâm trạng đố kỵ này, rất là mạnh mẽ, mạnh như ‘thấu bình hương’ của tiệm rượu trên đồi Cảnh Dương, dù là ai cũng khiến người ta phải máu xông lên não.

Lục Hải Danh uống ba bát, thở dài một hơi, còn sẵn sàng đi đánh hổ luôn rồi.

“Vậy thì thầy Nghiêm à, thầy vẫn còn vấn vương sao?”

Nghiêm Tại Phương không nghĩ về vấn đề này, đầu xe bị trượt, bả vai bị lệch đi, huých vào Lục Hải Danh.

Lục Hải Danh xưa nay đều phản ứng nhanh, hai tay nắm lấy bả vai Nghiêm Tại Phương, dùng sức giữ. Giọng của cậu rất thấp, có lẽ là chưa bao giờ thấp như vậy: “Thầy ơi, cẩn thận chút.”

Nghiêm Tại Phương nhất thời thất lễ, có chút ngượng ngùng, đứng lại, đẩy lại kính mắt.

Lục Hải Danh buông lỏng tay ra, đi chậm lại: “Người kia hiện nay đang ở đâu? Sao rồi ạ?”

Mi tâm giữa trán Nghiêm Tại Phương trùng xuống, giống như chỉ là một câu hỏi tức thời kia của Lục Hải Danh, tất cả những ân oán tình cừu lại chỉ là một câu chuyện xưa của người khác.

“Ai mà biết được? Có thể hắn bây giờ là người đẹp kề bên đi,” Nghiêm Tại Phương quay mặt sang, khóe môi nhếch lên một nếp nhăn ảm đạm. Anh không ngờ mình có một ngày cũng sẽ có thể đùa giỡn nói về sự thất bại này: “Hải Danh, đó là chuyện cũ thương tâm của tôi, cậu phải giữ bí mật cho tôi đấy nhé!”

Lục Hải Danh như đã hiểu ra điều gì, bước chân ngừng lại một chút. Cậu muốn ôm lấy bả vai Nghiêm Tại Phương, nhưng lại không dám.

“Thầy ơi,” Dù sao Lục Hải Danh vẫn còn trẻ, nghĩ trái nghĩ phải cũng không biết an ủi Nghiêm Tại Phương thế nào. Cái câu mà khắp chân trời nơi đâu mà không có cỏ thơm, lời này nói ra có chút không lương tâm. Tay cậu lại nắm vào, giống như đang nói ra lời thề: “Chuyện cũ thì không nên vấn vương,” sau đó ngẩng đầu lên, “—–hãy quý trọng người trước mắt.”

Nghiêm Tại Phương dừng lại bước chân, nở nụ cười với cậu.

“Hải Danh à!”