Part 26_Con bình tĩnh đi bố mẹ biết bây giờ con đang rất sốc, nhưng con vẫn có thể trở lại nếu như con muốn_Bố nó bước đến an ủi nó

_Tại sao hai người cứ luôn miệng gọi tôi là con gái vậy_Nó khó chịu nói

_Con đừng như vậy, bố mẹ biết con đang mất trí nhớ nên chúng ta sẽ không trách con, lại đây nào, ta sẽ giúp con nhớ lại tất cả_Mẹ nó dịu dàng nói, còn nó cứ đứng trân trân nhìn mẹ nó nhưng rồi dường như có một thứ gì đó vô hình làm cho nó ngoan ngoãn bước nhanh về phía bà lúc nào nó cũng không hay.

_Con cố chịu đau một tý nhé_mẹ nó nhẹ nhàng nói, rồi ôm nó vào lòng. Từ từ hơi ấm của bà lan truyền qua cơ thể nó, lúc đầu nó cảm thấy rất dễ chịu và dường như rất thích, nhưng rồi từ từ đầu nó bắt đầu đau, những hình ảnh mơ hồ, có chút xa lạ, lại có chút quen thuộc hiện ra trong đầu nó

_Ngoan con nhé, một lát thôi sẽ không sao đâu_Mẹ nó đau lòng nhìn đứa con gái đang quằn quại vì đau đớn trong lòng, nhưng nó lại không kêu la dù một tiếng nhỏ, còn nó mặc dù rất đau nhưng không hiểu sao nó không muốn người phụ nữ đang ôm lấy nó phải thấy nó đau, nó sợ người phụ nữ đó sẽ buồn. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt người phụ nữ, bỗng một cảm giác quen thuộc lại ùa về nó vội lau những giọt nước mắt cho bà, đầu nó mỗi ngày một đau đớn dữ dội , chân mày nó nhíu chặt hai cánh tay nó ôm chặt lấy đầu

_Đau quá, đau quá_Nó cứ liên tục kêu đau, trong đầu nó mọi thứ đang dần trở về

_Con ngoan, một lát nữa thôi, sẽ hết ngay thôi_Bố mẹ nó nhìn nó đau đớn nói *Cùng lúc đó tại bệnh viện, nơi nó nằm *

*Tít tít tít.....* từng tiếng thiết bị kêu lên in ỏi mọ người lo lắng hoảng sợ, lúc nảy không hiểu sao mà cả người nó trở nên tái dần, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhịp tim của nó ngày một yếu đi, điều đó đã làm mọi người toán loạn cả lên

_Bác sĩ con gái chúng tôi nó sao rồi_Ông Khang nhanh chân chạy đến hỏi khi thấy bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu

_Tình hình của cô ấy hiện rất là xấu, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức_Vị bác sĩ nói rồi lại đi ngay vào phòng , ở ngoài mọi gnười khi nghe điều đó thì rất đau lòng và hoảng sợ. Lyna chứng kiến tất cả cô đang thầm ngĩ *Lyna việc mày làm nó đúng hay sai, tại sao tình trạng của Bi lại như vậy chứ * người hôm đó đưa nó đi không ai khác chính là Lyna, Lyna thực ra không có ý xấu, cô chỉ muốn giúp nó nhớ lại mọi chuyện mà thôi, nhưng hình như cô đả lầm khi sử dụng cách ấy *quay lại chỗ nó*

_Mẹ ơi con đau quá, đau quá, bố ơi cứu con, cứu con đi_Nó đau đớn rên rỉ nói trong vô thức, mẹ nó chỉ biết ôm nó và bố nó cũng chỉ biết ôm lấy hai mẹ con nó,dường như họ rất muốn chia sẻ sự đau đớn cùng với nó nhưng không làm được gì, thời gian cứ thế trôi qua, cơn đau cứ ầm ập đền, cơn đau cứ dày vò nó, chẳng cho nó một chút thời gian nào để nghĩ ngơi, vì vậy, sức chịu đựng của nó đã quá mức, nó ngất đi trong vô thức. Cùng lúc đó tại bệnh viện

*Tít tít títttttttttttttttttttttttttt.............

_Tim đã ngừng đập rồi ạ_Vị bác sĩ trẻ nói trong sự buồn bã

_Cậu đi ra thông báo cho người nhà cô bé này biết đi_vị bác sĩ già cũng nói trong sự thất vọng

_Không tất cả không phải là sự thật, làm sao lại như vậy được chứ_Mọi người đau buồn nước mắt dàn dụy lăn dài trên khuôn mặt của tất cả

_Hức.. hức tất cả hức.. hức là lỗi của con, nếu như con không làm như vậy thì Bi sẽ không như vậy, tất cả là lỗi của con_Lyna thú nhận tội lỗi, còn mọi người thì như chết lặng và dường như dần dần hiểu ra được mọi chuyện

_Ý cô là sao, người hôm đó bắt Bi đi là cô sao_Hắn cố gắng nói trong sự bình tĩnh, còn Lyna không nói chỉ khẽ gật đầu. Bin bây giờ không còn quan tâm mọi thứ xung quanh anh nữa, anh chỉ biết ôm lấy thân thể của nó mà thôi

_Cô nói đi, cô đã làm gì cô ấy hả, tại sao lại khiến cô ấy như vậy, cô xin lỗi ư, hại chết một người bây giờ nói xin lỗi là xong sao_Hắn tiến đến bàn tay hắn tóm lấy cái cổ trắng ngần của Lyna, giọng nói đầy sự lạnh lẽo, ánh mắt cuae hắn hiện lên với đầy sự chết chóc

_ Phong bình tĩnh đi con_ông Khang cũng với bà Hoa khuyên ngăn

_Cô nói đi, bây giờ cô thấy có lỗi lắm đúng không, cô hại chết cô ấy vậy cô cũng nên đi theo cô ấy luôn đi_Càng nói lời nói ánh mắt của hắn càng trở nên sắc lạnh, không màng đến mọi thứ xung quanh hắn càng xiết mạnh hơn vào cái cổ của Lyna, hô hấp của cô ngày càng trở nên khó khắn tuy nhiên có không vùng vẫy, nước mắt cô rơi cô nhắm mắt để đón nhận cái chết, đúng là như vậy cô không xứng để sống, cô chấp nhận đón nhận cái chết, bởi vì cô đáng như vậy *Tại chỗ nó* nó mơ màng tĩnh dậy

_Bố mẹ_Đó là hai từ đầu tiên phát ra từ miệng nó khi nó thấy bố mẹ nó đang ôm nó

_Con gái, cuối cùng con cũng đã tĩnh rồi, con đã nhớ lại mọi chuyện rồi chứ_Mẹ nó nhìn nó âu yếm nói

_Vâng ạ, hức.. hức con nhớ bố mẹ, hức hức con không muốn xa bố mẹ nữa đâu_Nó lại ứa nước mắt ra

_Con gái lớn rồi mà vẫn vậy chẳng lớn tý nào cả_Bố nó lắc đầu ngao ngán

_Con à, chúng ta cũng muốn con ở bên chúng ta nhưng còn những người bạn ,người thân kia thì sao, họ cũng rất muốn con trở về với họ, nhất là Bin chẳng lẽ con lại để anh con cô đơn như vậy sao_Mẹ nó vuốt tóc nó dịu dàng nói, rồi cho nó xem những hình ảnh ở bệnh viện

_Con thật sự không biết phải làm sao nữa, ông Khang chính là người đã giết bố mẹ, vậy mà bấy lâu nay con vẫn coi ông ấy là bố ruột của mình_Nó

chán nản nói

_Con à chuyện cũng qua lâu rồi, hãy để mọi thứ lãng quên trong quá khứ đi, đừng gợi lại làm gì, huống hồ ông ta cũng đã thật lòng hối cải, còn nữa ông ta cũng đã rất yêu thương con, hãy tha thứ tất cả đi con gái_Bố mẹ nó khuyên nhủ, còn nó chỉ im lặng

_Bố mẹ biết, chuyện đó rất là khó để mà muốn quên, nhưng bố mẹ tin con sẽ làm được, hãy làm theo những gì con cho là đúng, bố mẹ tin ở con_Bố mẹ nó nhìn nó dịu dàng mà cất tiếng, tin tưởng nói

_Con..con..con hiêu rồi, con sẽ không làm bố mẹ thật vọng đâu ạ_Nó chần chừ, nhưng lúc sau thì nó cũng kiên quyết, khẳng định mà nói, khi thấy ánh mắt đó của bố mẹ nó

_Thôi đến giờ rồi bố mẹ phải đi rồi, tạm biệt con, hãy nhớ, bố mẹ luôn yêu anh em con ,bố mẹ luôn bên tụi con, và con hãy nhớ là hãy tha thứ, làm việc gì thì cũng nên nghe tiếng nói của trái tim, vì sau này nó sẽ quyết định con đường của con đi_Nói rồi bố mẹ nó từ từ tan biến, để lại nó ở lại đó một mình *Quay trở lại với bệnh viện*

_Bố mẹ ơi, đừng đem bé Bi đi, con cần bé bi, xin đừng đem bé Bi của con đi mà_Bin nghẹn ngào nói, bao nhiêu sự kiềm nén, cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, anh khóc, nước mắt anh rơi, vì sự xót xa, sự đau lòng, cùng lúc những ngón tay của nó dần cử động

_Ngón ..ngón tay Bi...ngón tay cô ấy cử động_Hàn Vũ khó khăn để nói, vì anh cũng quá đổi ngạc nhiên, khi một người đã chết thì làm sao các ngón tay, có thể cử động lại được chứ, mọi người nghe vậy thì tất cả điều chú ý vào nó, còn hắn thì thả Lyna ra từ lúc nào, nếu một chút nữa thôi thì có lẽ Lyna cũng đã đi theo thần chết rồi.