Part 11Nó cứ ngồi thẩn thờ trong phòng không ăn không uống gì cả , điện thoại liên hồi reo lên là số điện thoại của Hàn Vũ

_À Bin có Bi ở nhà không vậy_Vì gọi điện thoại mãi nhưng không có ai nghe máy nên Hàn Vũ quyết định đến nhà nó

_Ừm Bi nó có trong nhà á, mà sao giờ này anh đến tìm Bi có việc gì à_Bin thắc mắc vừa mở cửa vừa nói

_Ờ anh gọi cho Bi mãi không được nên anh lo quá, anh có thể gặp Bi được không_Hàn Vũ

_Được chứ, không hiểu sao nó đi đâu về mà ở trong phòng miết anh lên nói chuyện với nó thử giùm em đi_Bin vui vẻ

_Bi mở cửa cho anh _Hàn Vũ ở ngoài gõ cửa phòng nó, còn nó nghe tiếng Hàn Vũ thì giật mình, tâm trạng nó rất rối bời nó không biết phải làm sao cả

_Em không mở cửa là anh phá cửa vào đó nhá_Hàn Vũ bắt đầu cảm thấy hoang mang, có chút lo láng lên tiếng *cạch*

_Ơ sao anh lại ở đây_Nó giả vờ ngạc nhiên

_Sao anh gọi điện thoại cho em mãi nhưng không thấy ai bắt máy, anh lo quá nên mới qua đây nè_Vừa nói vừa nhéo vào cái má của nó

_Em có sao đâu, máy em để chế độ im lặng nên em không biết, thôi giờ anh thấy em không sao rồi đó anh có thể về nhà yên tâm ngủ nghĩ được rồi_Nó cố tình đuổi khéo

_Em đuổi anh về sao_Hàn Vũ xịu mặt đáng yêu

_Không có em chỉ muốn tốt cho anh thôi, mà em cũng hơi mệt em muốn nghĩ sớm có gì mai gặp nhá_Nó gượng cười

_Thôi được rồi anh về đây, em ngủ ngon nhớ nghĩ sớm nhá_Hàn Vũ mỉm cười hạnh phúc khi nghĩ nó quan tâm đến mình, sau khi tiễn Hàn Vũ về nó lại nhốt mình trong phòng *cốc cốc*

_Bi anh vào nhé_Lời nói kèm theo hành động Bin mở cửa bước vào thì thấy nó đang ngồi ôm lấy bức ảnh gia đình

_Em sao vậy , có chuyện gì sao_Bin lo lắng hỏi khi thấy nó như vậy, còn nó nghe lời Bin hỏi thì giật mình không biết có nên nói cho Bin nghe chuyện nó vừa mới được biết hay không, nó thẩn thờ nhớ lại cuộc đối thoại của nó và bố nó

_Ta nghe nói con đang quen với cậu Lâm Hàn Vũ vừa mới ở nước ngoài chuyển về có phải không_ông Jack

_Ơ chuyện đó bố cũng biết sao_Nó ngượng ngùng nói

_Ta nghĩ con nên dừng lại chuyện yêu đương với Hàn Vũ lại, đừng để tình cảm sâu đậm nữa hãy chấm dứt mọi chuyện đi_ông Jack

_Bố nói vậy là sao, con..con không hiểu_Nó ngạc nhiên khi ông Jack nói vậy, vốn dĩ ông Jack luôn là người chiều chuộng mọi thứ nó làm và ông luôn tin tưởng vào mọi chuyện nó làm, nên khi ông bảo nó chia tay với Hàn Vũ điều đó không khỏi khiến nó ngạc nhiên

_Lâm Hàn Vũ chính là đứa con trai cả của người đàn ông giết bố mẹ ruột của con Lâm Minh Khang_Lời ông Jack vừa kết thúc cũng là lúc nó lâm vào tình trạng chết lâm sàn ,cả người nó đông cứng các nơron thần kinh dường như dừng hoạt động hẳn

_Con kông sao chứ_Ông Jack lo lắng khi thấy đứa con gái yêu quý của mình như vậy

_Làm ...làm sao có thể như vậy ạ, chắc ..chắc là có một sự hiểu nhầm nào đó ,bố à không phải đâu đúng không bố, anh ấy tốt mà ...sao có thể như vậy được chứ ,con không tin đâu, bố con không tin đâu _Nó lắp bắp nói trong sự sợ hãi, ông Jack lấy tập hồ sơ đưa cho nó

_Đây con xem đi, hãy chấp nhận sự thật đi con, ta biết lần đầu tiên con yêu nên ta biết nó đau như thế nào nhưng con nên chấp nhận nó đi thì hơn là chạy trốn nó_Ông Jack khuyên nhủ ,còn nó nhìn tập hồ sơ rồi nắm chặt tập hồ sơ như muốn nghiền nát nó, nó bỏ đi vô hồn mặc cho mọi lời hỏi han của mẹ nuôi nó *Trở lại hiện tại*

_Này Bi, em sao vạy nói cho anh biết có chuyện gì vạy_Bin lo lắng khi thấy nó thẩn thờ

_À..ờ không có gì đâu anh đừng lo, mới nãy em nhớ bố mẹ quá ấy mà, anh hai à mai chúng ta đi thăm bố mẹ nhé_Nó nói dối

_Ừm đừng có buồn nữa, thôi giờ em ngủ đi_Bin vuốt ve mái tóc nó

_Anh hai đêm nay hai ngủ với Bi nhé_Nó làm nũng, vẻ ngoài như không có chuyện gì chứ trong lòng nó bây giờ rất hỏang loạn nó bây giờ muốn có một người ở bên cạnh để an ủi nó ,làm chỗ dựa vững chắc cho nó để nó có đủ niềm tin ,đủ sức mạnh để đối mặt với chuyện này, và Bin anh chính là động lực lớn nhất của nó, để giúp nó vượt qua mọi chuyện

_Ừm được rồi, bây giờ Bi ngoan ngồi đây anh pha sữa cho em uống nhé_Nói rồi hôn nhẹ vào trán nó cậu đi pha sữa cho nó. Tại bar hắn đang ngồi uống rượi trông cái dáng vẻ lạnh lùng bất cần đời của hắn không khỏi khiến các cô gái bị hắn hút hồn, đang uống thì một người đến giật chai rượi của hắn

_Đồ khốn muốn chết hay sao mà giám lấy rượi của ông_Hắn bực tức định cho người đó một trận thì hành động đó dừng lại khi cả hai ánh mắt chạm nhau, họ nhìn nhau không chớp mắt.

_Em dạo này sống vẫn tốt chứ_Người thanh niên lạ mặt hỏi hắn

_Như anh thấy đó thôi ,tôi vẫn sống tốt vẫn ăn vẫn ngủ tốt_Hắn nở một nụ cười nhạt nói

_Hàn phong em hãy trở lại đi bố vẫn mong chờ em nhiều lắm tuy không nói ra nhưng ông ngày nào cũng mong em trở về, từ 11 năm trước khi em bỏ đi ông đã đau khổ nhiều lắm_Người thanh niên

_Hàn Vũ à, anh đừng khuyên tôi nữa anh có biết suốt 11 năm từ khi tôi bỏ nhà đi cuộc sốq của tôi nó đả yên bình như thế nào không, quay trở về sao nực cười, có thực là ông ta muốn tôi quay trở về không, vậy tôi hỏi anh ông ta có lần nào tìm tôi chua_Hắn lạnh lùng nói điều đó đã làm trái tim Hàn Vũ đau thắt nhiều lắm

_Anh biết vì anh nên em mới như vậy, anh xin lỗi _Hàn Vũ chua xót nói, trong căn nhà Hàn Vũ luôn là một đứa con ngoan luôn biết nghe lời bố của hai người . Hàn Vũ luôn làm theo những gì bố anh bảo điều đó làm ông rất hài lòng, còn hắn Hàn Phong trước kia hắn cũng như Hàn Vũ vậy rất ngoan ngoãn, nhưng vào 11 năm trước hắn đã chứng kiến một việc làm của bố hắn (cái này sau này t/g bật mí sau nhá ) hắn quá bất ngờ và thất vọng về nguòi bố của mình nên tính cách của hắn thay đổi, trở nên lạnh lùng ít nói và điều đặc biệt hắn không còn nghe lời bố mình nữa điều đó làm ông không hài lòng và một lần hắn đánh nhau phá rối mọi thứ, làm trái ngược lời ông, làm ôq tức giận ,ông đã đem hắn và Hàn Vũ ra so sánh ,hắn ương bướng cải lời lại và rồi hai bố con cải nhau cuối cùng hắn bỏ nhà ra đi, và điều đó đã làm Hàn Vũ thấy có lỗi với hắn

_Anh đừq nói vậy, anh chẳng có lỗi gì cả tất cả chỉ tại em muốn như vậy thôi, nên anh không cần phải như vậy_Hắn cảm thấy thương cho Hàn Vũ khi anh lúc nào cũng đổ mọi lỗi của hắn là do anh gây ra, nhiều lần bố đáh hắn thì Hàn Vũ luôn là người chịu đòn thay, hay bênh vực hắn anh là người mà hắn tôn trọng và yêu thương nhất

_Vậy em có thể trở về được không_Hàn Vũ vui mừng khi thấy hắn thay đổi cách xưng hô

_Em đã nói là không rồi mà, đừng nhắc lại chuyện này nữa_Hắn khó chịu

_Được rồi anh không nói nữa, mà anh hỏi em chuyện này nha_Hàn Vũ

_Được anh hỏi đi_Hắn

_Có phải em thích Thùy Anh đúng không_Hàn Vũ

_Thích thì sao, nó đâu còn ý nghĩa gì nữa_Hắn cười nhạt vừa uống rượi vừa nói

_Sao lại không có ý nghĩa, anh sẽ buông tay Thùy Anh_Hàn Vũ gượng nói

_Anh thôi đi Thùy Anh không phải là trò chơi, cũng không phải món đồ mà anh muốn là anh dùng, mà không muốn thì vứt bỏ đi, em nói cho anh biết. anh không được làm tổn thương Thùy Anh nếu không ngay cả anh em cũng không nể mặt đâu, còn nữa nếu muốn có được tình yêu của cô ấy em muốn chính trái tim của mình để khiến cô ấy biết em yêu cô ấy như thế nào, chứ em không muốn cầu xin tình yêu của cô ấy và sự rộng lượng của anh đâu_Nói rồi hắn rời đi, để lại Hàn Vũ ngồi đó mỉm cười hạnh phúc vì cậu biết em trai cậu đã trưởng thành nhiều như thế nào. Những ngày sau nó vẫn cố tình không muốn gặp Hàn Vũ nó luôn cố tránh mặt anh điều đó làm mọi người khó hiểu, họ luôn tìm cách hỏi han nó nhưng nó chỉ trả lời * Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải ở bên nhau, tuy xa mặt nhưng luôn hướng về nhau là đủ rồi* hôm nay cũng không ngoại lệ nó lại trốn mình ở sân sau trường, đang ngồi thả hồn theo từng cơn gió thì hắn bước đến

_Dạo này cô bị sao vậy, sao cứ tránh mặt Hàn Vũ mãi thế_Hắn đưa nó chai nước rồi nói

_Tôi đã nói rồi mà tình yêu........

_Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải ở bên nhau, tuy xa cách nhưng luôn hướng về nhau là đủ, lúc nào cũng nói như vậy tôi thuộc nó luôn rồi_Hắn nhìn nó

_Biết rồi thì đừng có hỏi nữa_Nó hướng mắt về một nơi nào đó xa xăm nói

_Cô có chuyện buồn gì sao, nói cho tôi nghe đi, nếu có chuyện buồn gì hay những khúc mắc không thể hóa giải thì hãy tâm sự với ai đó hãy coi họ như thùng rác tình cảm của cô như vậy cô sẻ cảm thấy thoải mái hơn, và đôi lúc cô sẽ nhận được câu trả lời đúng cho bản thân vì những người ngoài cuộc luôn là những người thông suốt hơn người trong cuộc mà_Hắn cũng nhìn về phía xa xăm nói , còn nó nghe hắn vậy thì im lặng không biết phải nói như thế nào cả, đúng như lời hắn nói có lẻ nó cần phải tìm ai đó làm thùng rác tình cảm cho nó

_Anh có thể cho tôi mượn bờ vai của anh một lúc được không_Nó nhìn qua hắn, khuôn mặt phụng phịu dễ thương

_Tôi cho cô mượn thì tôi có lợi gì...._Không để hắn nói hết câu nó đã nghiêng đầu dựa vào vai hắn, cả hai chìm trong im lặng khung cảnh vườn hoa cũng góp phần làm cho không khí càng lãng mạng hơn :)

_Nè đầu cô nặng quá đó_Hắn giả vờ than vãn nhưng nhận lại là một sự im lặng, cúi đầu xuống thì thấy nó đã ngủ, bất giác môi hắn nở một nụ cười rồi hắn nhẹ nhàng đặt trên trán nó một nụ hôn nhẹ

_Ngốc nếu em muốn mượn bờ vai này, thì lúc nào em cần nó cũng sẻ thuộc quyền sở hữu của em_Khẻ thì thầm vào tai nó, không hiểu sao môi nó cũng nở một nụ cườii nhẹ, nhưng đầy sự yên bình vui vẻ.