Ta vừa khẩn trương chạy đến chỗ Tạ Huyền Thanh, vừa đeo cá âm dương lên tai, ta vẫn phải chú ý đến động tĩnh bên phía Hạ Hạ.
Vạn nhất nàng tỉnh lại, ta liền lập tức đổi vị trí với nàng, bởi vì, ta giả trang thành Hạ Hạ có một điểm yếu trí mạng -- trên người ta có máu của Tạ Trạc.
Công pháp của Tạ Trạc cao hơn ta nhiều lần, ta không có cách nào che giấu.
Tạ Huyền Thanh từng nói, ngay từ lần gặp đầu tiên hắn đã thấy ta khác thường. Chẳng qua khi ấy Tạ Huyền Thanh đã quen với Hạ Hạ nên cũng không gây khó dễ cho ta. Nhưng lúc này đây, ta trở về thời điểm trước khi chúng ta gặp nhau, chỉ là một nữ tử xa lạ mà trên người đã có máu của hắn, nhất định sẽ khiến hắn nghi ngờ.
Lần gặp đầu tiên, tốt nhất không thể để Tạ Huyền Thanh có ấn tượng xấu về ta, nhưng nói là một chuyện, ta chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào việc Tạ Huyền Thanh đang bị trọng thương, ý thức mơ hồ, mũi tắc mũi tịt không "ngửi" ra.
Ta chỉ cần ứng phó được ngày hôm nay, mười ngày sắp tới Tạ Huyền Thanh bất tỉnh nhân sự, ta sẽ có rất nhiều biện pháp hoán đổi với Hạ Hạ.
Đây là một nước cờ lỗ mãng nhưng trong tình huống khẩn cấp chạy đua với thời gian hiện giờ, ta cũng không còn lựa chọn nào khác. So với ngồi yên chờ chết, ta thà đánh cược một phen, biết đâu cháo khê lại biến thành cơm tấm!
Ta nhìn sắc trời, vội vã khởi hành, không đợi được phản hồi của Hạ Hạ đành đưa ra quyết định, không trâu bắt chó đi cày.
Dựa theo trí nhớ đến nơi Tạ Huyền Thanh xuất hiện, trước mặt là một sườn núi nhỏ, độ dốc cản trở tầm mắt của ta, nếu ta nhớ không nhầm, vượt qua sườn núi này là có thể thấy hắn. Hắn sẽ ngồi dựa vào hai cây trúc sát nhau.
Ta đến tìm măng, mới đầu trông thấy hắn ta đã định bỏ chạy, nhưng Tạ Huyền Thanh đột nhiên kéo ta lại, sau đó một sát chiêu ánh bạc bất thình lình đánh úp bọn ta, nhờ có Tạ Huyền Thanh kéo ta vào trong ngực, mới bảo vệ được ta khỏi nguy hiểm.
Năm đó, cũng bởi vì hắn cứu ta nên ta mới không bẩm báo cho Tây Vương Mẫu cùng các vị thượng tiên về sự xuất hiện của yêu quái trong địa giới Côn Luân, mà lựa chọn chăm sóc hắn.
Nghĩ lại, hôm nay gặp nhau cũng chỉ trong chớp nhoáng, hơn nữa hắn còn đang trọng thương, có lẽ cũng không thấy rõ ta.
Lần đầu gặp gỡ tuy quan trọng, nhưng đối với chuyện tình cảm giữa ta và hắn mà nói, mười ngày sau hắn hôn mê tỉnh lại nhìn thấy ta chăm sóc cho hắn còn quan trọng hơn —— bởi lẽ, thiếu gì mấy câu chuyện tình ái viết loại tình tiết nữ nhân cứu nam nhân, sau đó nam nhân tỉnh lại trông thấy một nữ nhân khác, cuối cùng yêu luôn nàng ta.
Chăm sóc hắn, cho đến khi hắn tỉnh lại, mở to mắt nhìn rõ ân tình của ta! Đây mới là điều quan trọng nhất!
Hôm nay chỉ là tình tiết râu ria trong vở kịch chính mà thôi.
Phải tin rằng Tạ Huyền Thanh nhất định không phát hiện ra!
Ta hít sâu một hơi, tự trấn an bản thân, sau đó xông pha lên trước sườn núi phủ trắng tuyết.
Hệt như trong ký ức, Tạ Huyền Thanh một thân hắc y ở bên dưới sườn núi, hắn đang dựa vào hai thân trúc dính liền, hắn bị thương nặng, miệng vết thương còn đang chảy máu, tuyết trắng xung quanh cũng bị máu của hắn nhuộm đỏ.
Khung cảnh hoàn mỹ! Tuyệt phối! Là Tạ Huyền Thanh, không sai!
Ta muốn chạy xuống thật nhanh, nếu không lát nữa ám khí phóng tới, sợ rằng ta đuổi không kịp!
Ta vội vàng lao xuống sườn núi, đến bên cạnh Tạ Huyền Thanh, còn cẩn thận đứng trong tầm với của hắn, sau đó chờ Tạ Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn ta, hoặc chờ luồng ánh sáng kia phóng tới.
Nhưng ta đứng một lát...
Thời gian cứ thế trôi qua, dưới tâm trạng kích động, gió tuyết từ cánh rừng thổi đến khiến bọn ta đều lạnh phát run.
Ta không chờ được ám khí, cũng không chờ được Tạ Huyền Thanh kéo ta...
Nhưng ta lại chờ được Tạ Huyền Thanh mở to mắt.
Đôi mắt đen láy như vực sâu thăm thẳm bao trọn lấy ta.
Ta nhìn hắn, hắn nhìn ta.
Không gian tĩnh lặng, ta bỗng có chút xấu hổ.
Ta không nhịn được hơi nghiêng đầu tránh đi, len lén liếc hắn, thầm nghĩ hay là ta tới sớm rồi?
Không, chắc chắn là hôm nay! Cũng chính tại canh giờ này! Ta nóng lòng quay đầu nhìn phía sau, âm thầm thúc giục người đuổi giết Tạ Huyền Thanh mau mau ra tay!
Vẫn không động thủ, tình huống hiện tại không hề giống với ký ức của ta!
Nhưng quả thật không có người nào động thủ.
Chỉ có Tạ Huyền Thanh dựa vào cây trúc ngẩng đầu nhìn ta. Ta nhìn lại hắn. Khóe miệng hắn còn vương máu, bất động, không nói một lời.
Ta đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
“Ngươi...”
Chẳng lẽ là Tạ Trạc?
Trong lòng ta bắt đầu hoài nghi, nhưng ta không dám hỏi, chẳng may hắn không phải Tạ Trạc mà thực sự là Tạ Huyền Thanh, câu hỏi này của ta chẳng phải gây họa rồi sao! Mới gặp lần đầu, sao có thể biết tên của hắn! Ta chỉ cần lỡ miệng sẽ khiến mình trở nên khả nghi! Cũng lập tức chôn sống tương lai của Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh!
Ta cắn môi, không dám bấm nút tự hủy, chỉ điên cuồng tự hỏi, rốt cuộc hắn có phải là "hắn" hay không...
Bí bách nửa ngày, ta quyết định áp dụng sách lược cứu quốc trăm phát trăm trúng.
Ta ngồi xổm xuống ngang tầm mắt hắn, giảm bớt cảm giác uy hiếp của hắn đối với ta, ta cố gắng rặn ra tông giọng dịu dàng nhất, hỏi hắn: "Sao ngươi lại bị thương nghiêm trọng thế này?"
Đồng tử đen như mực khẽ dao động.
Hắn nhìn ta chăm chú, đôi mắt đen trong suốt chỉ có hình bóng ta.
“Ngươi có đau không?” Ta tiếp tục hỏi hắn.
Ta nghĩ, nếu hắn là Tạ Huyền Thanh, ta hỏi như vậy hoàn toàn không có vấn đề. Thậm chí còn tăng thêm hảo cảm của hắn đối với ta, tuy nhiên... Không biết hắn nhìn ta lâu như vậy, đã phát hiện ra mùi máu của hắn trên người ta hay chưa, nhưng xung quanh đều là máu của hắn, chắc ta vẫn có thể qua cửa chứ nhỉ...
Còn nếu hắn là Tạ Trạc, vậy thì càng chẳng sao.
Tạ Trạc biết Hạ Hạ đã bị trói đi rồi, thế nên hắn nhất định biết người vừa tới là ta. Nghe ta nói vậy, khẳng định hắn không nhịn được sẽ mỉa mai ta.
Chờ hắn mở miệng, ta liền biết hắn là ai.
Nhưng hắn vẫn bất động.
Dù là Tạ Trạc hay Tạ Huyền Thanh, đều không thích nói chuyện.
Cái này ta công nhận.
Ta âm thầm cân nhắc, xem có cách nào khác để ta không bại lộ thân phận mà vẫn có thể vạch trần hắn hay không. Còn chưa nghĩ ra đối sách, hắn đột nhiên cử động.
Hắn nhấc tay, hình như ngồi trên nền tuyết quá lâu, chỉ một động tác nhấc tay cũng khiến hắn hao tổn hết khí lực, hắn thở hắt ra, hơi thở lạnh giá vấn vít kết thành sương trắng. Cuối cùng hắn cũng kéo tay ta.
Ta ngây người. Sau đó mới lấy lại phản ứng.
Phải không? Bây giờ sao? Sát chiêu xuất hiện rồi?
Ngay khi ta vẫn đang đợi, đối phương không rõ là Tạ Trạc hay Tạ Huyền Thanh đã kéo ta về phía trước.
Ta ngã vào lòng hắn, mùi máu tươi cùng gió tuyết đồng thời xộc vào mũi.
Nhưng bên tai lại không nghe thấy tiếng ám khí xẹt qua.
Mặt ta úp vào ngực hắn, ta không nhìn thấy gì khác, chỉ nghe tiếng hô hấp của hắn trên đỉnh đầu, còn có nhịp tim vững vàng trong lồng ngực, sau đó ta cảm thấy... tay còn lại của hắn vòng ra sau, ôm lấy ta.
Có chút run rẩy, có chút khẩn trương.
Cái ôm của hắn ướt át mà lạnh lẽo.
Ta không dám hé răng, cũng không dám hỏi, ta im lặng hồi lâu, chờ vòng ôm của hắn từ từ buông lỏng, ta mới ngẩng đầu xem thử, quả nhiên hắn đã bất tỉnh.
Hả?
Bỗng dưng khác xa ký ức? Nhưng ta nhìn trái nhìn phải cũng không thấy dấu vết của sát chiêu, vậy hắn kéo ta làm gì? Chẳng lẽ hắn chỉ muốn ôm ta?
Nhưng... Bất luận là Tạ Trạc hay Tạ Huyền Thanh, đều không có lý do để ôm ta?
Ta không hiểu nổi.
Nhưng ta càng thêm tin tưởng, hắn là Tạ Huyền Thanh.
Bởi vì, theo như lời Tạ Trạc, hắn tới để ngăn cản Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh gặp nhau. Nếu người trước mặt ta là Tạ Trạc, hắn nhất định đã biết mục đích của mình đạt được rồi.
Hạ Hạ không gặp được Tạ Huyền Thanh, sau này càng không xảy ra chuyện cấp máu. Việc duy nhất hắn cần làm, là đưa ta quay về năm trăm năm sau.
Chỉ cần bây giờ ta và hắn quay về năm trăm năm sau, quá khứ giữa chúng ta coi như được viết lại thành công, trong cơ thể ta không còn huyết thề, hắn liền có thể thực hiện bước đi cuối cùng —— giết ta.
Nhưng chỉ cần chúng ta còn ở năm trăm năm trước, mọi thứ vẫn chỉ là biến số. Ta vẫn còn cơ hội khiến Hạ Hạ gặp Tạ Huyền Thanh, để bọn họ bồi dưỡng tình cảm, để Tạ Huyền Thanh cho nàng máu.
Theo suy đoán này, nếu người trước mặt là Tạ Trạc, hắn chắc chắn sẽ lập tức lôi ta về năm trăm năm sau, gặt hái thành quả thắng lợi.
Mà người kia nhìn cũng nhìn rồi, ôm cũng ôm rồi, lại không mang ta đi, vậy thì nhất định là Tạ Huyền Thanh.
Không sai.
Ta đánh giá Tạ Huyền Thanh đang hôn mê một lần nữa, sau đó xác định —— hắn thật sự đang bị thương. Nếu là Tạ Trạc diễn trò lừa ta, hắn cũng không cần chơi lớn làm mình bị thương nặng đến vậy. Một người biết rõ quá khứ, lại càng không thể bị đánh đến mức này.
Cho nên, tổng kết lại, người này nhất định là Tạ Huyền Thanh!
Không do dự nữa, ta vác hắn lên, dựa theo trí nhớ tìm đến sơn động ta đã rất quen thuộc.
“Tạ Huyền Thanh.” Ta nói với hắn, "Trước khi ngươi tỉnh lại, ta nhất định sẽ đưa Hạ Hạ tới gặp ngươi."
Ta đặt hắn vào vị trí quen thuộc trong sơn động, giúp hắn sửa sang y phục: "Nhân duyên này, ta nói không bỏ, thì nhất định không bỏ."
Đột nhiên, tay ta dừng trên vạt áo để mở của hắn.
Ta chợt lạnh sống lưng... Trông thấy cái gì đó...
Lòng ta bỗng nảy sinh cảm giác bất an, chậm chạp kéo cổ áo hắn. Trên cơ ngực rắn chắc giống Tạ Huyền Thanh, có một vết sẹo Tạ Huyền Thanh tuyệt đối sẽ không có.
Vết sẹo trên ngực hắn ta biết rất rõ, đó là vào bốn trăm năm trước, Tạ Trạc vì cứu mạng ta, bị trúng kiếm khí mai phục của yêu tà bên ngoài Côn Luân.
Giờ khắc này, vết sẹo chói mắt trên ngực hắn như đang cười nhạo ta, những suy đoán tưởng như cực kỳ hợp lý ban nãy đều sai rồi.
Kẻ trước mặt ta, thật sự bị thương rất nặng, thế nên hắn không thể lập tức mang ta trở về năm trăm năm sau.
Hắn tính kế để Ngô Trừng đưa Hạ Hạ đi, không biết đã dùng thủ đoạn gì khiến Tạ Huyền Thanh vốn phải xuất hiện ở chỗ này biến mất không dấu vết, lại không biết đã xảy ra chuyện kinh khủng thế nào mới khiến bản thân ôm thương tích đầy mình đến Tuyết Trúc Lâm, đến nơi... chúng ta lần đầu gặp gỡ.
Sau đó chờ ta tới, vừa rồi hắn cũng chỉ đơn thuần...
Ôm ta.
Nhưng hắn... Tại sao...
Ta đứng lên, vừa không dám tin, vừa không cách nào lý giải.
Ta lùi về sau một bước, nhưng Tạ Trạc vốn phải đang hôn mê lại đột nhiên kéo tay ta.
Ta bị dọa sợ: “Làm... làm... làm... Làm cái gì đấy?” Lý trí của ta nháy mắt bị xác chết sống dậy họ Tạ kéo trở về, đến rồi sao, đến rồi sao? Tạ Trạc bắt đầu muốn lôi ta về năm trăm năm sau làm đệm ngồi cho thắng lợi của hắn sao!
Hắn thở hổn hển, yếu ớt dựa sát vào vách đá.
“Phục Cửu Hạ.” Hắn nói, “Hỏi lại một lần...”
“Cái gì?”
“Ta bị thương rất nặng, hỏi ta, có đau không..." Hắn kéo tay ta, ánh mắt dừng trên khuôn mặt kinh ngạc của ta, “Đã rất lâu rồi, ngươi không hỏi như vậy."
*vì một câu íu đúi này mà tha thứ cho bé cún:< bé cũng tội quá rồi, thiếu thốn tình thương từ con sen nên bé mới đổi tính đấy*