Dao găm của ta bị Tạ Trạc cướp đi dễ như trở bàn tay.
Nhưng Tạ Trạc rõ ràng tức giận đến đỉnh điểm, hắn hằm hằm nhìn ta, gằn từng tiếng tên ta: "Phục! Cửu! Hạ!"
Nghe thấy rồi. Ta thừa biết hắn bây giờ không những không thể ra tay với ta, mà còn phải che chở bảo vệ ta. Ta phát hiện, đem tính mạng hoàn toàn giao phó cho Tạ Trạc còn an tâm hơn chính bản thân ta.
Bởi lẽ đó, mọi động tác của ta đều trở nên ung dung thong thả, ta không nhanh không chậm tắt kết nối trên vành tai, lòng bàn tay vừa bị rạch bất ngờ đánh về phía Tạ Trạc.
Pháp thuật tụ lại trong lòng bàn tay ta, tiên thuật lóe sáng nhắm thẳng vào Tạ Trạc.
Ta không khống chế linh lực, luồng sáng mãnh liệt và dồi dào như mũi tên bắn về phía Tạ Trạc.
Ta đương nhiên biết công kích trực diện như vậy căn bản không thể động tới nửa cái móng tay của Tạ Trạc. Hắn phản xạ rất nhanh, chỉ hơi nghiêng đầu, tiên pháp sượt qua thái dương hắn ghim thẳng vào mây kiếp trên bầu trời, giữa không gian mịt mùng nổ ra một chùm ánh sáng trắng.
Hắn nhíu mày lườm ta: “Thực ra ngươi muốn làm gì?"
Rốt cuộc hắn cũng hỏi ta câu này.
“Phát tín hiệu cho Tạ Huyền Thanh." Ta đắc ý, "Để hắn cấp máu cho Hạ Hạ, giúp nàng độ kiếp."
Sự nguy hiểm càng nồng đậm trong mắt Tạ Trạc, hắn đăm đăm nhìn ta, đồng tử đen nhánh mơ hồ cũng có một trận lôi kiếp giáng xuống.
Hắn đương nhiên không thể quay lại bên cạnh Hạ Hạ.
Hắn nhanh, chẳng lẽ Tạ Huyền Thanh không nhanh? Đều là hắn, xem ai nhanh hơn nào?
Tạ Huyền Thanh nhận được tín hiệu của ta sẽ lập tức xuất phát, nhất định sẽ đến chỗ Hạ Hạ sớm hơn hắn. Nếu bây giờ Tạ Trạc lỗ mãng qua đó, hai người vừa chạm mặt, ai yếu hơn kẻ đó chết, Tạ Huyền Thanh chết, Tạ Trạc cũng đi đời. Suy cho cùng, hắn quá khứ có mệnh hệ gì, hắn hiện tại cũng đừng hòng giữ được mạng.
Mặc kệ ai chết, Tạ Trạc đều lập tức thăng thiên.
Cho nên hiện giờ hắn cũng chỉ có thể chấp nhận ở lại đây, dù tức đến mấy cũng chỉ biết giương mắt đứng nhìn.
Mặt khác mây kiếp vừa bị ta đánh một chưởng cũng bắt đầu xuất hiện phản ứng —— Mây kiếp trên kia, sứ mệnh của nó vốn là đập "ta", nhưng nó đánh sét lâu như vậy, "ta" chẳng những không suy yếu mà còn cả gan đánh trả nó một đòn "ra trò", nó hiển nhiên bị chọc giận.
Nó quay cuồng rồi phình to, hệt như mối quan hệ giữa ta và Tạ Trạc.
Mây kiếp ta không sợ, bởi ta biết Tạ Huyền Thanh sẽ làm theo sứ mệnh lịch sử, cấp máu cho ta. Cũng như Tạ Trạc...
Chỉ cần Tạ Huyền Thanh cho ta máu, ta còn gì phải sợ hắn?
Phong vân thét gào, mây kiếp rốt cuộc tích tụ được đòn "trả thù" mạnh mẽ nhất, ánh sáng trắng nổ ầm ầm, lôi kiếp khổng lồ rền vang trên bầu trời sau lưng bọn ta.
Đây là lôi kiếp uy lực nhất, cũng là lôi kiếp cuối cùng, nó xé toạc không trung và chôn vùi tất cả trong vụ nổ trắng xóa. Ta cùng Tạ Trạc đối diện với quá khứ, mỗi người ôm một tâm trạng, nhưng giống ở chỗ, trong mắt chỉ có đối phương.
Ta châm chọc, hắn phẫn nộ, tận đến khi tiếng sấm và ánh sáng đều chìm vào hư vô.
Trời đất tựa như tái sinh, hừng đông phá tan mây mù lộ diện.
Ta và Tạ Trạc đều khống chế biểu cảm, giấu đi mọi cảm xúc. Hắn cúi đầu, nhắm mắt, hít sâu. Còn ta phủi phủi quần áo đứng dậy.
“Tạ Trạc, ta hỏi ngươi một câu.” Ta nhìn thẳng vào hắn, "Ngươi quay về năm trăm năm trước, là để giết ta phải không?"
Tạ Trạc mở to mắt, cũng nhìn thẳng vào ta, không một lời dư thừa:
“Ngay từ đầu ta đã nói với ngươi.” Hắn nói, “Ta muốn giết ngươi.”
Ta gật đầu, bình tĩnh mà kiên định trả lời hắn: "Tạ Trạc, ngươi đúng là đồ chó."
Tạ Trạc tiếp nhận câu nhục mạ của ta, hơn nữa mặt vẫn không đổi sắc.
Lúc trước có lẽ hắn không hiểu tại sao ta phải buộc hắn tới đây, nhưng hiện tại, sau khi lôi kiếp biến mất, cộng thêm câu hỏi vừa rồi của ta, chắc đã đủ làm hắn sáng tỏ, Tạ Huyền Thanh đã nói những gì với ta.
“Ngươi thiếu chút nữa đã khiến ta tự kết liễu bản thân." Ta thậm chí muốn vỗ tay cho mưu kế của Tạ Trạc, "Giỏi, ngươi thật sự rất giỏi!"
“Kế hoạch đều là ngươi đề ra."
Đúng!
Ta nhắm mắt hồi tưởng, những sự kiện kể từ khi đến đây quay vòng vòng như đèn kéo quân. Toàn bộ đều là hình ảnh ta đề xuất phương án chia rẽ Tạ Huyền Thanh và Hạ Hạ còn Tạ Trạc đa phần chỉ ngồi nghe. Phục Cửu Hạ, thứ ngu ngục! Không trách Tạ Trạc! Chỉ trách ta cầm đao quá say máu! Nếu không phải sắp bước vào bẫy vấp lại một chân thì giờ này ta đã biến thành cái xác lạnh ngắt!
Có thể chiến thắng ta quả nhiên chỉ có một mình ta!
Đệ nhất đao phủ Phục Cửu Hạ! Tại hạ cam bái hạ phong!
Nghĩ tới đây, tim ta đập có chút hỗn loạn, ta liên tục hít vào mấy hơi, ôm ngực ổn định lại cảm xúc.
"Được! Ta nhận! Ta cũng không muốn truy cứu tại sao ngươi muốn giết ta nữa, ngươi luôn có muôn vàn lý do nhảm nhí, nhưng tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi!" Ta nghiến răng, chôn chặt hết những oán hận cùng bất mãn với Tạ Trạc xuống đáy lòng, "Âm mưu dương mưu gì ta cũng nhận!"
Đánh rụng răng đổ máu, ta không nhận thì còn có thể làm gì, ta lại không giết được hắn!
Ít nhất là ở đây không giết được...
Ta nhàn nhạt nhìn Tạ Trạc: "Giờ này Tạ Huyền Thanh đã cấp máu cho Hạ Hạ rồi, số mệnh của chúng ta cũng tìm được kết cục của nó, kế hoạch của ngươi thất bại, tiếp tục ở lại đây cũng vô nghĩa." Ta chìa tay, "Mau lấy Rìu Bàn Cổ ra, chúng ta trở về."
Tạ Trạc duy trì truyền thống tốt đẹp không thích nói chuyện của hắn.
Cũng tốt, ta bây giờ chỉ sợ hắn nói nhảm thêm một chữ, ta sẽ không kiềm chế được mà xông vào đồng quy vu tận cùng hắn.
Hắn rũ mắt, nhìn bàn tay đang chìa ra của ta, vết thương trên lòng bàn tay đã ngừng chảy máu, sau đó mới nâng mắt nhìn ta: "Lại thêm một lần, cắt dây tơ hồng ư?"
Giờ khắc này, tình cảnh này, hắn còn mặt mũi hỏi ta câu này!?
Chuyện của chúng ta, việc cắt dây tơ hồng có quan trọng sao? Tơ hồng Côn Luân đối với hắn chẳng có tí ti ràng buộc gì cả! Giữa ta và hắn, chỉ một sợi tơ hồng là có thể quyết định tất cả hay sao?
Nhưng những lời này, bây giờ ta cảm thấy có mắng Tạ Trạc cũng là đàn gảy tai trâu. Ta không muốn dông dài với hắn, cũng thật sự không nhịn được bật ra tiếng cười lạnh: "Lại thêm một lần..."
“Ta, dùng, đao, chặt!”
Tạ Trạc không ngắt kết nối hình ảnh trên vành tai, thế nên lúc này ta trông thấy rất rõ ràng dáng vẻ của bản thân trong mắt hắn.
Một câu của ta thập phần quyết đoán, khiến cho dáng vẻ của ta cũng vô cùng tuyệt tình. Nhưng đấu trí đấu dũng với Tạ Trạc thật sự đã làm cạn kiệt sự nhẫn nại của ta, ta không thể nhịn được nữa, thúc giục hắn, "Đưa Rìu Bàn Cổ đây!"
Hắn cúi đầu, không bao lâu sau, bàn tay hắn chuyển động, Rìu Bàn Cổ xuất hiện trong tay hắn.
Nhìn cái rìu mà vì nó ta suýt chút nữa đã mất mạng, cảm xúc trong lòng ta rất hỗn loạn. Ta day ấn đường, giục Tạ Trạc: "Mau trở về." Ta không nhịn được lạnh lùng nói, "Ta không muốn liên quan gì đến ngươi nữa."
Ta nhìn lôi kiếp biến mất ở phương xa, nơi đó chính là tiên phủ của ta, là nơi mối quan hệ của Tạ Huyền Thanh và Hạ Hạ mới bắt đầu. Còn ở nơi này, quan hệ của ta và Tạ Trạc đã đi đến hồi kết.
Hôn nhân, quả đúng là mồ chôn tình yêu.
“Phục Cửu Hạ, tại sao ta muốn giết ngươi?” Tạ Trạc mở miệng, thanh sắc trầm khàn như có như không.
Quái lạ, người này còn biết mở miệng giải thích cho hành vi của mình sao? Chẳng lẽ thiên kiếp vừa rồi lại làm mặt trời mọc ở đằng tây?
“Bởi vì khoảnh khắc ngươi cắt đứt dây tơ hồng..." Đôi mắt Tạ Trạc thăm thẳm như vực sâu hút lấy ta, "Ta cảm thấy đau đớn không gì sánh bằng."
Nghe vậy, cuối cùng ta cũng dành cho Tạ Trạc một cái liếc mắt.
(*đoạn này muốn dịch là "bố thí" mà thấy ác quá nên xóa đi =)))*)
Sắc mặt hắn không tốt lắm, hệt như ngày ta cắt dây tơ hồng.
Rìu Bàn Cổ trong tay hắn hơi phát sáng, hắn tiếp tục nói, "Tộc ta chịu sự nguyền rủa của Tà Thần, ta nói chuyện sẽ đau, nhưng một khắc kia, còn đau hơn ngàn vạn lần."
Tạ Trạc nói rất chậm, ta rất khó nắm bắt được cảm xúc thật sự từ trong lời của hắn, giống như hắn quả thực rất đau.
Nhưng...
“Bây giờ ngươi nói với ta những thứ này để làm gì? Hiện tại ta không chỉ không quan tâm chuyện của tộc ngươi, ta còn không muốn biết chuyện của ngươi. Ngươi đau hay không chẳng liên quan gì đến ta, ta cũng chẳng bận tâm ngươi nghĩ thế nào." Ta cười lạnh, "Đừng nói với ta là sau khi ngươi muốn giết ta lại đến tìm ta giãi bày đấy nhé? Thôi nào, bớt nói mấy lời rẻ tiền ấy đi."
Ta không biết Tạ Trạc có nghe hiểu hay không, hắn thoáng trầm mặc rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình,
“Ngày đó ta trở về suy nghĩ rất lâu...” Hắn giơ tay, hướng vào ta.
Ta nhíu mày, vô thức lùi về sau, nhưng lại phát hiện có một cỗ linh lực chặn sau lưng ta, ta quay đầu nhìn, thì ra là kết giới của Tạ Trạc.
Đằng trước, lòng bàn tay Tạ Trạc đã chạm đến mặt ta, từ từ di chuyển xuống cổ, cảm giác bị uy hiếp nháy mắt đánh lên hồi chuông cảnh báo trong đại não, ta gần như theo bản năng lập tức chuyển sang trạng thái phòng bị.
Làm gì thế!? Không phải Tạ Trạc nói trong huyết mạch hắn có cấm chế ngăn cản hắn giết ta sao!?
Rìu Bàn Cổ càng phát sáng mạnh mẽ, giống như một mặt trời thu nhỏ chiếu sáng không gian kết giới chỉ có ta và Tạ Trạc.
Ta kinh ngạc nhìn hắn không rời mắt, tay Tạ Trạc cũng vừa hay đặt trên cổ ta: "Nếu ta giết ngươi, đau đớn này, có phải hay không sẽ kết thúc."
Con mẹ nó Tạ Trạc.
Ngươi là đồ ngu à?
Cái ý nghĩ điên rồ gì đây?
Linh lực bộc phát xung quanh hắn, cơn thịnh nộ tắc nghẹn trong cổ họng, ta chỉ có thể liều mạng phun ra hai chữ: "Đương nhiên..." hai chữ "không thể" còn lại quả thực không cách nào nói nốt.
Linh lực ép chặt lồng ngực và cổ họng, nói được hai chữ cơ hồ đã vắt kiệt khí lực của ta, ta cảm nhận sâu sắc, hóa ra nói chuyện sẽ đau là có thật.
Hít thở không thông cùng với cảm giác buồn nôn khiến ta bật ho.
Ta khổ sở âm thầm mắng Tạ Trạc là thứ chết bằm! Đột nhiên, Tạ Trạc cũng ho khan một tiếng, sau đó ộc máu mồm...
Ta kinh ngạc.
Linh lực vây hãm ta thoáng chốc suy yếu, ta ngẩng đầu nhìn hắn.
“Hóa ra... Động thủ với ngươi, lại càng đau hơn..."
Nghe câu này của hắn, tim ta hẫng mất một nhịp.
Ta rất khó nói rõ tâm trạng hiện tại của ta.
Ta cảnh cáo chính mình, phải nhận thức chính xác về Tạ Trạc, loại đau hắn nói, hoàn toàn không phải loại đau ta tưởng. Hắn bây giờ đơn thuần chỉ là do bị sức mạnh trong huyết mạch áp chế, thứ hắn cảm nhận được chỉ là đau đớn xác thịt mà thôi.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Tạ Trạc là: "Giải trừ huyết thề, sẽ không đau nữa."
“Đừng mơ, vô dụng thôi.” Ta bình tĩnh phản bác hắn, “Kế hoạch của ngươi đã thất bại! Đều là thần tiên yêu quái sống hàng trăm hàng ngàn năm, chỉ là hòa li thôi mà, cùng lắm thì đường ai nấy đi, hà cớ gì phải ta chém ngươi giết như vậy!"
Tạ Trạc lẳng lặng nhìn ta, giống như quân lính không có áo giáp, chỉ biết trơ mắt nhìn mũi tên bắn về phía mình.
Ta tiếp tục nói: “Vấn đề của ngươi căn bản không phải chỉ cần giết ta là có thể giải quyết được. Ngươi nên tự quản cho tốt cảm xúc của bản thân."
Khóe môi Tạ Trạc còn vương máu, đồng tử đen nhánh tỏa ra thứ ánh sáng lạnh lẽo đáng sợ, giống như con sói bị dồn đến tuyệt cảnh, không còn đường lui. Lòng bàn tay lành lạnh của hắn khẽ siết cổ ta.
“Phục Cửu Hạ, nếu ta chưa từng gặp ngươi, thì thật tốt."
Dứt lời, Rìu Bàn Cổ trong tay hắn bùng sáng.
Hắn từ tốn vung tay, thời không lần nữa bị hắn bổ ra, ánh sáng thời không phóng tới từ sau lưng ta, hắt lên má hắn, hắn nhẹ nhàng đẩy cổ ta, ta lùi lại một bước, dẫm lên kẽ hở giữa các dòng thời gian.
Cảnh tượng Côn Luân bên ngoài tan biến trong nháy mắt, bốn phía biến thành những đường cong kỳ quái.
Khác với lần trước rơi vào hỗn độn, lần này ta đã thấy rõ khung cảnh thời không bị chia cắt, thân ảnh ta giống như bị xẻ ra nhiều mảnh chồng chất lên nhau, phía trước là một vực sâu không thấy đáy.
Tạ Trạc đứng bên cạnh ta, thân ảnh hắn cũng bị chia cắt thành vô số mảnh ghép, hắn nói: "Bên trái, ngươi tự quay về."
Để lại câu này, hắn xoay người đi về bên phải.
Bên trái là năm trăm năm sau, vậy bên phải...
Hắn chưa từ bỏ!? Hắn vẫn muốn làm lại lần nữa!? Hắn vẫn muốn ngăn cản Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh!?
Trông thấy hắn định đi, ta vươn tay muốn tóm lấy ống tay áo hắn, nhưng hiển nhiên Tạ Trạc đã lường trước được hành động của ta, hắn gạt tay ta ra, chỉ một thoáng đã biến mất giữa kẽ hở thời không.
Tuy rằng ta không kéo được hắn, nhưng sao ta có thể mặc kệ hắn chạy? Ta theo sát hắn, cũng nhảy ra ngoài.
Một trước một sau, chỉ cách nhau giây lát, nhưng khi ta ra ngoài đã không thấy bóng dáng Tạ Trạc nữa.
Ta đáp xuống đất, xuất phát từ sự quen thuộc với Côn Luân, ta biết, đây chính là nơi ta và Tạ Trạc vừa dừng chân, nhưng hiện tại, không phải tiết trời cuối tháng năm cỏ non xanh ngắt, yến oanh đầy trời, mà là một vùng băng tuyết hoang vu.
Đây là... Côn Luân vào tháng mười một.
Tạ Trạc vậy mà lại quay về thời điểm sớm hơn nữa của năm trăm năm trước, chẳng lẽ...
Hắn muốn xóa bỏ cả cơ hội gặp gỡ của chúng ta!?
Ta tưởng rằng trò chơi đã kết thúc, thế nhưng ngươi lại nói với ta ván mới bắt đầu!? Vòng lặp thời gian khốn kiếp!!!
Tạ Trạc mà là tuyết lang yêu tộc á, hắn phải là chó! Cứ một lòng một dạ muốn giết ta? Không đạt được mục đích, chết không nhắm mắt?