Hôm nay, lại thêm một ngày ta không thể trở về.
Ta lười biếng híp mắt: “Ta đi tìm Tạ Huyền Thanh.” Ta nói với Tạ Trạc cũng đang trong tình trạng tử khí trùng trùng, "Hắn không chịu kể chuyện xưa, sau đó ta đưa hắn một quyển sách, bắt hắn đọc cho ta nghe..."
Tạ Trạc cũng lười nhác hé mắt, khuôn mặt vô cảm liếc qua ta.
Ta nói cho hắn kết quả: “Hắn ru ta ngủ luôn rồi."
Hắn nhắm mắt lại, rốt cuộc buông một tiếng thở dài.
“Nếu không thôi bỏ đi.” Sau ba ngày sức cùng lực kiệt, ta rốt cuộc đánh trống xin hàng, "Xem ra nhân duyên của hai chúng ta năm đó kiên cố không thể phá vỡ, là kiệt tác của vận mệnh, chúng ta không cần lãng phí thời gian đối nghịch với ông trời."
Tạ Trạc nghe thấy lời này, đôi mắt đang nhắm tức thì mở ra, hắn từ từ ngẩng đầu, đồng tử đen nhánh như cháy lên ngọn lửa.
Hắn nhìn chằm chằm vào ta, làm ta không biết vì sao có chút chột dạ.
Ta nhích mông về sau, lưng dính vào thành ghế, tránh ánh mắt của Tạ Trạc, tiếp tục nói:
“Cái đó... Năm xưa ta xác thực là rất thích ngươi, ngươi hiện tại cũng không thể hạ độc thủ với ta, cho nên chuyện này ngươi rất khó giải quyết. Còn ta, ta đánh không lại ngươi quá khứ, ngược lại, "ngươi" cũng đối xử với ta không tệ..." Ta sờ mũi, có chút hàm hồ nói,
“Cứ tiếp tục như vậy, ta đối với "ngươi" sẽ ngày càng không đành lòng, hôm nay qua những hình ảnh ấy, ta thấy ngươi đối với ta năm đó cũng có chút..." Ta thở dài, "Chúng ta tốt xấu gì cũng từng thành thân, hòa ly tuy không phải kết thúc có hậu, nhưng cũng xem như duyên hợp duyên tan, nhân duyên này..."
Không chờ ta nói xong, Tạ Trạc đột nhiên đứng phắt dậy.
Ta bị dọa sợ, đần mặt nhìn hắn.
Chỉ thấy Tạ Trạc sắc mặt âm trầm, giống như bị những lời ta vừa nói kích động.
“Ta sẽ làm chuyện ta nên làm.” Thanh sắc hắn trầm thấp, hệt như buổi tối chúng ta xuyên không, hắn cầm Rìu Bàn Cổ, lạnh lẽo nói, hắn sẽ giết ta.
“Ta...”
Ta muốn hỏi, ta nói sai câu nào rồi, có chỗ nào lại chọc điên hắn!? Hắn là không muốn thừa nhận hắn đối với ta quá khứ "không nhẫn tâm" sao?
Hay là...
Hắn không cảm thấy chuyện hòa ly "chia tay trong hòa bình" của chúng ta đáng để trầm trồ khen ngợi?
“Ngày mai.” Hắn cắt đứt dòng suy nghĩ của ta, dáng vẻ căn bản không muốn nghe ta nói chuyện, “Ngươi đi cướp vòng cổ của hắn."
“Vòng cổ?”
Ta nhìn cổ Tạ Trạc.
Trên cổ Tạ Trạc có một chiếc vòng cổ bện từ dây màu đen, ta biết bên dưới còn buộc một viên đá trắng phát ra ánh sáng xanh, chỉ là ngày thường hắn luôn đeo nó không rời, cho nên hiện tại ta cũng chỉ có thể thấy một ít dây bện lộ ra qua vạt áo hắn.
Chiếc vòng cổ ấy từ ngày chúng ta mới quen biết hắn vẫn luôn mang trên người, ta từng hỏi hắn đó là thứ gì, Tạ Trạc chỉ nói đó là thứ rất quan trọng, là thứ duy nhất thuộc về quá khứ của hắn.
Tạ Trạc không nhắc đến quá khứ của hắn, cho nên ta cũng không biết thực ra hắn là loại yêu quái gì, hắn chỉ thông qua viên đá để lộ chút ý tứ, khiến ta biết được quá khứ của hắn cũng không quá tốt đẹp.
Yêu quái hắn trước nay không yêu thích thứ gì, không tham tiền háo sắc, không hăm ăn lười làm, thậm chí lúc cùng ta "cãi nhau" hắn cơ bản cũng chưa từng nổi giận, duy có viên đá trên vòng cổ này là chưa từng rời khỏi người hắn.
Vật quý giá như thế...
Tạ Trạc thế mà lại xúi ta ngày mai đi cướp của Tạ Huyền Thanh!?
Hạ sách!
Ta lắc đầu: “Không đi.”
Tạ Trạc nhíu mày, ánh mắt càng lạnh hơn.
Ta vẫn quật cường cự tuyệt, “Đồ vật quan trọng của ngươi, ta cướp của ngươi, ngươi sẽ không giết ta chắc? Tính mạng quan trọng. Ta không đi.”
“Ta sẽ không giết ngươi.”
“Ngươi hiện tại không giết ta, không đồng nghĩa với ngươi quá khứ không giết ta.”
“Hắn cũng sẽ không giết ngươi.”
Ta vẫn lắc đầu, buột miệng thốt ra bài học được đúc kết qua mấy ngày nay: "Ngươi không hiểu bản thân."
Tạ Trạc hít sâu một hơi: “Ta đảm bảo.” Hắn nói, “Hiện tại, bất kể là ta nào, đều sẽ không tổn hại ngươi. Bất kể là ai."
Ta nhìn Tạ Trạc, ngây ngẩn cả người.
Lời này của hắn quá mức kiên định, cho nên chỉ trong nửa khắc, tim ta lại dậy lên một hồi ấm áp...
Ta vội vàng dời mắt, nén xuống xúc cảm dao động trong lồng ngực.
Mãi đến khi ta xác định sẽ không tỏ ra có gì khác thường, ta mới lần nữa nhìn thẳng vào hắn, mở miệng nói, "Nếu ngươi vạn phần chắc chắn..." Ta cắn răng đồng ý, "Vậy đánh cược lần cuối đi."
Sau khi nghe thấy câu trả lời của ta, Tạ Trạc không tỏ thái độ gì, chỉ lãnh đạm gật đầu, xoay người trở về phòng của mình.
Ta nhìn cánh cửa đóng kín của hắn, có điểm khó hiểu, nói đúng ra, người này, sao có thể đột nhiên nổi điên như thế nhỉ...
Chẳng lẽ... không thích ta nhắc đến chuyện hòa ly sao...
Sáng sớm hôm sau, ta ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, lại đụng phải Tạ Trạc cũng đang mở cánh cửa đối diện.
Hắn không chào hỏi ta, chẳng nói chẳng rằng rót một chén nước uống cạn, sau đó lập tức xoay người ra ngoài.
“Này? Ngươi đi tìm Hạ Hạ đấy à?" Ta gọi với theo bóng lưng hắn, "Ngươi nhớ cho ta xem tình hình chiến trận nhé..."
Ta còn chưa nói hết, thân ảnh hắn đã biến mất trong Tuyết Trúc Lâm bên ngoài căn nhà nhỏ.
Ta bĩu môi, thôi vậy, dù sao cũng đã hòa ly rồi, mặc kệ chuyện "diệt nhân duyên" này có thành công hay không, ta và hắn vẫn sẽ đường ai nấy đi.
Ta tự mình đả thông tư tưởng, vỗ vỗ mặt, nghĩ đến ngày hôm nay phải làm chuyện nguy hiểm chết người, bèn quyết định tính toán trước một chút.
Bên này ta mới ngồi xuống không bao lâu, đang cầm bút vắt óc tìm kế sách, trong đầu bỗng nhiên nhảy ra hình ảnh của Tạ Trạc bên kia.
Quang cảnh trước mắt Tạ Trạc làm ta thấy rất quen thuộc, chính là tiên phủ năm trăm năm trước ta từng ở.
Hắn thế nhưng lại trực tiếp đến phủ tìm Hạ Hạ? Gấp đến độ chờ không nổi nữa sao?
Tạ Trạc quen đường tìm được phòng ngủ của "ta", Hạ Hạ đang ngồi bên bàn ăn nghiên cứu bát cháo trên tay, thấy Tạ Trạc đi vào, Hạ Hạ hơi bất ngờ: "Ơ, sao ngươi lại đến đây?"
Tạ Trạc không trả lời.
Ta nghĩ đến gương mặt lạnh như đi đòi nợ của hắn khi ra khỏi nhà, bất giác bĩu môi.
Đồ xấu tính.
Hạ Hạ cũng phát hiện ra Tạ Trạc không đúng lắm, nhưng nàng không hỏi, nàng cười, phá vỡ bầu không khí gượng gạo, bưng bát cháo tới, "Đúng lúc đúng lúc, hôm qua lão cá nheo tinh đền cho ta một cây linh chi Côn Luân lớn, ta đem nấu cháo, đang định mang cho ngươi ăn..."
Hạ Hạ còn chưa nói xong, bát cháo bưng đến trước mặt Tạ Trạc đã bị hắn hất ra.
Ta thông qua thị giác của Tạ Trạc, rõ ràng trông thấy hắn ngay cả tay Hạ Hạ cũng chưa động vào, mà chỉ đánh vào miệng chén. Nhưng đây vốn dĩ là cháo nấu cho hắn, sao hắn có thể vô tình hất đổ như vậy!?
Chỉ nghe “Xoảng” một tiếng, bát rơi xuống đất vỡ tan tành, cháo cũng vung vãi đầy đất.
Hạ Hạ bất ngờ không kịp đề phòng, thất thần nhìn chỗ cháo bị hất đổ.
Hơn nửa ngày, nàng rốt cuộc quay đầu, nhìn về phía Tạ Trạc.
“Tạ Huyền Thanh!” Ta thông qua tầm mắt Tạ Trạc, nhìn gương mặt Hạ Hạ từ giật mình kinh ngạc đến khó hiểu, cuối cùng biến thành phẫn nộ không thể giải thích, "Ngươi đang làm cái gì vậy?"
Tạ Trạc không vội trả lời.
Sắc mặt Hạ Hạ ngày càng phẫn nộ.
Sau đó hắn mở miệng.
“Mùi vị... Buồn... Nôn.”
Bốn chữ, phát âm hoàn chỉnh, ý tứ rõ ràng.
Hạ Hạ lại hỏi: “Ngươi có biết mình đang nói gì không!?"
Thật tốt, Tạ Trạc hỏi gì đáp nấy: “Biết.”
Giọng điệu Hạ Hạ bắt đầu thay đổi, tức giận đến lạc giọng, dù ủy khuất cũng kiên cường giữ lấy mặt mũi, không chịu yếu thế: “Đây là ta cố ý làm cho ngươi!”
“Ta không cần.”
“Tạ Huyền Thanh!”
Hạ Hạ nhìn chằm chằm Tạ Trạc.
Chúng ta cuối cùng cũng trông thấy dáng vẻ của Hạ Hạ mà chúng ta đã luôn mong mỏi trong suốt khoảng thời gian qua.
Thật ra cũng không quá khó.
Làm gì có ai tấm lòng quảng đại, bao dung như biển lớn, không thể tổn thương, chẳng qua là người cầm đao giả chết tâm, lưu lại đường sống mà thôi...
Nhưng lần này... Cầm đao là giả, nhưng xuống tay là thật.
Tạ Trạc nói: “Cháo hay ngươi, ta đều không cần.”
Những lời này giống như đã đâm trúng Hạ Hạ, nàng ngơ ngác nhìn hắn, môi run rẩy, hốc mắt phiếm hồng, nàng theo bản năng cũng bắt đầu hít sâu.
Nàng rất khổ sở, nàng đang liều mạng khống chế cảm xúc, nàng cho rằng lúc tức giận mà khóc thì thật không có tiền đồ, nhưng nàng không nhịn được, nàng cảm thấy rất đau lòng, đau lòng giống như bị người ta đấm một quyền vào bụng, đau đến phải cuộn tròn cơ thể mà chống đỡ.
Ta có thể đoán trước tâm trạng của nàng, cũng có thể đoán được nàng khi nào sẽ rơi nước mắt, ta quá hiểu nàng, thậm chí bắt đầu đồng cảm, cho rằng bản thân cũng đang bị như vậy.
Bởi vì...
Nàng chính là ta.
Tư vị này, tình thế này, trong cuộc sống hôn nhân năm trăm năm, ta chẳng phải chưa từng trải qua...
Quả nhiên, ngay sau đó, nàng liền khóc.
Nước mắt từng giọt lăn dài trên má, nhưng nàng vẫn cắn môi, quật cường nhìn chằm chằm Tạ Trạc.
Ánh mắt kia, mỗi một giây đều như chất vấn hắn —— ngươi vì cái gì phải tổn thương ta?
Tạ Trạc dời mắt đi.
Hắn né tránh, sau đó xoay người rời khỏi.
Trước khi Tạ Trạc ngắt kết nối với ta, ta không hề nghe Hạ Hạ gọi tên hắn lấy một lần.
Ta biết “ta” đang nghĩ gì, thích là thích, nhưng lòng kiêu ngạo cùng tôn nghiêm ta cũng tuyệt đối không vứt bỏ.
Ta nhắm mắt lại, dần dần, đợi cảm xúc bình ổn trở lại, ta mở mắt, nhìn ra bên ngoài Tuyết Trúc Lâm. Ý nghĩ trong đầu chưa từng kiên định hơn kể từ khi ta đặt chân đến đây.
Được lắm, Tạ Trạc, tranh cãi nảy lửa vừa chấm dứt, quả nhiên là ngươi ra tay trước.