Nước giếng buổi sáng sớm lạnh như băng, Quy Sinh và Phương Nha tựa như hai chiến sĩ đánh giặc, cùng ngồi trên chiếc ghế dài để đánh răng, Hòa Lý Thanh đứng bên cạnh, thỉnh thoảng lại cất tiếng nhắc nhở chúng cẩn thận, không được làm ướt áo, ướt bít tất. Tối hôm qua, Lâm Đồng Chương nhận được một cuộc điện thoại từ nhà gọi đến, nhưng tín hiệu bị ngắt giữa chừng, có vẻ như cũng không có chuyện gì gấp gáp, anh liền gửi tin nhắn, bảo rằng ngày mai sẽ gọi lại. Bây giờ, anh đã đi đến nhà trưởng thôn để gọi nhờ điện thoại bàn.

Đợi gần nửa giờ sau, Hòa Lý Thanh và hai đứa bé đang ngồi ở bàn ăn húp cháo nóng thì Lâm Đồng Chương trở lại, sắc mặt nghiêm trọng, làm dấu tay gọi Hòa Lý Thanh ra ngoài. Hai người đứng bên cạnh giếng nói chuyện, Hòa Lý Thanh nhìn sắc mặt của anh, lo lắng hỏi:

- Trong nhà có chuyện gì sao?

Anh cúi đầu, lại nghịch điện thoại di động, nói:

- Cũng không có gì. 

Anh ngẩng đầu lên, khóe miệng kéo ra, gượng cười nói:

- Không có chuyện gì, sắp đến năm mới rồi, anh cũng nên về nhà xem hai đứa nhỏ.

Như chợt nghĩ đến cái gì, anh hỏi:

- Đoàn tình nguyện của các em định bao giờ sẽ rời đi? Sang năm mới, em …

Anh nhìn vào mắt cô, ánh mắt rất bình tĩnh, cô lắc đầu một cái, nói để xem tình hình thế nào, nếu cô về nhà thì sẽ gọi điện báo cho anh. Ánh mắt Lâm Đồng Chương tối đi, nhưng thế này còn tốt hơn nói thẳng rằng năm mới cô sẽ không về.

Quy Sinh biết cha định đi, nó xoay người úp mặt vào lưng Phương Nha, Lâm Đồng Chương đứng bên cạnh khuyên thế nào nó cũng không chịu ló mặt. Hòa Lý Thanh quay lưng về phía bọn họ, thu dọn đồ đạc cho Lâm Đồng Chương, sửa sang mọi thứ xong xuôi, thấy ba người vẫn còn giằng co, cô thở dài, quát một tiếng:

- Quy Sinh.

Quy Sinh giật mình một cái, ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ửng, bị Lâm Đồng Chương kéo ra, bế lên dụ dỗ. Nó phồng má, hai bàn tay để trước ngực, ngón trỏ duỗi ra chạm chạm vào nhau, ấp a ấp úng, không ai nghe được nó nói cái gì, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra.

Sương mù dày đặc, Hòa Lý Thanh một tay ôm Quy Sinh đang khóc thành tiếng, tay kia dắt Phương Nha, nhìn theo chiếc xe của Lâm Đồng Chương dần đi xa, trong chốc lát chỉ còn lại đám sương mù, ánh mắt cô cũng tối dần.

Bây giờ đã là cuối đông, chỉ còn chưa đến một tháng nữa là tới mùa xuân, tuy những năm trước, nhà họ Lâm đều đón năm mới ở trong thành phố, nhưng bà quản gia đều phải cho người dọn dẹp cả mấy ngôi nhà, đến khi xong xuôi thì cũng đã cuối năm.

Những ngày này, thời tiết rất đẹp, ga trải giường, chăn gối đều được mang đi giặt, phơi ở trên tầng thượng.  

Ánh mặt trời rất ấm áp, những chiếc ga trải giường đủ màu sắc bị gió thổi nhẹ, Lâm Khương dựa vào chiếc bàn gỗ gần đó, nhắm mắt nghỉ ngơi, bên cạnh để mấy tờ giấy A4 bị điện thoại đè lên, thỉnh thoảng có cơn gió thổi qua, tiếng giấy chạm vào nhau loạt soạt.

Khi Lâm Khương từ tầng thượng đi xuống, đúng lúc thấy Lâm Đồng Chương đã về đến nhà, vừa đi vào phòng khách. Có thể nhìn ra tâm tình của cha không tốt, nhưng không có công việc phiền toái, ở nông thôn hơn một tháng tinh thần có vẻ sung mãn hơn.

Lâm Hòa thấy cha đi vào, vươn dài cổ nhìn về phía trước, thấy phía sau cha không còn ai khác, chép miệng, không bước đến làm nũng như mọi khi. Lâm Đồng Chương đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô bé, xoa đầu, hỏi:

- Hòa Nhi, có nhớ cha không?

Nghe thấy cha hỏi như vậy, tựa như đã có rất nhiều điều tủi thân, mắt cô bé ửng đỏ, đầu mũi cũng cay cay. Lâm Đồng Chương mỉm cười, ôm con gái vào trong lòng.

Ba người ngồi bên chiếc bàn gỗ ngoài ban công, trên mặt bàn là mấy tấm hình được gửi đến mấy ngày trước. Lâm Đồng Chương cầm từng tờ nhìn kỹ một lượt, Lâm Khương ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm, còn Lâm Hòa thì xấu hổ, lo lắng, úp mặt xuống bàn. Cô bé hối hận, nếu mình không làm những chuyện kia thì làm sao người khác có thể bắt được điểm yếu, bây giờ đến mục đích của đối phương cũng không biết.

Hơn mười phút sau, Lâm Đồng Chương để chỗ ảnh xuống, nước mắt Lâm Hòa cũng đã sắp rơi xuống. Anh nhìn hai đứa trẻ, dịu dàng nói:

- Không sao, sau này không tái phạm những lỗi này là được rồi.

Lâm Hòa mở to hai mắt, không dám chớp mắt vì sợ nước mắt sẽ rơi. Lâm Khương kể lại cặn kẽ quá trình nhận được những bức ảnh kia, đem những người cậu nghi ngờ là người chụp ảnh nói ra, đều là những đứa trẻ con nhà giàu, chơi với cậu từ bé. Lâm Đồng Chương không cho là mấy đứa trẻ kia ngu xuẩn như vậy, phơi ra chuyện mà mình cũng tham dự.

Cứ ngỡ là chuyện không nghiêm trọng như thế này nên Lâm Đồng Chương mới quyết định về đến nhà rồi giải quyết, không gọi điện cho người đi thăm dò trước, nào ngờ lại bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để ngăn chặn.

Đúng lúc anh đang chuẩn bị cho người phân tích, điều tra chi tiết thì những bức ảnh kia đã bị người ta tung lên mạng. Tiêu đề rất khiêu khích, “Con em nhà giàu sau chín lăm(1), hút thuốc phiện, lộ ảnh giường chiếu”. Mặc dù đôi mắt và những chỗ quan trọng đều đã được làm mờ, nhưng không ít bạn học của Lâm Hòa Lâm Khương vẫn có thể nhận ra, Lâm Đồng Chương cũng vậy, chỉ nhìn thoáng qua đã biết.

(1): Sau chín lăm là cách người Trung Quốc gọi lớp trẻ sinh từ năm 95 đến 99.

Lúc mấy người đối địch với Lâm Khương phát hiện ra hình ảnh bị tung lên diễn đàn thì đã là buổi tối, việc đầu tiên là gửi đường dẫn cho cậu, dựa vào hình dáng của chiếc ghế sô pha trong bức ảnh cũng có thể biết được đó là nhà ai. Lâm Đồng Chương sầm mặt, đi ra ngoài gọi điện thoại. Lúc này, Lâm Hòa trái lại không hề căng thẳng, tình huống xấu nhất cũng chỉ như vậy, còn cái gì phải lo sợ nữa chứ.

Ngay sau đó, Hòa Lý Thanh cũng biết được chuyện này. Vì chuyện những bức ảnh của Lâm Hòa, Lâm Khương, không khí trong nhà cũng khác ngày thường, Lâm Đồng Chương trầm ngâm chờ kết quả.

Những năm gần đây, cho dù ở bên ngoài, công việc có xảy ra vấn đề gì thì về đến nhà, anh lập tức trở thành người cha mẫu mực, cùng trò chuyện với hai con về những chuyện gặp phải ở trường học, gần đây có chuyện gì vui, có chuyện gì mới mẻ. Cho nên nhìn không khí trong nhà lúc này, ông Trương lập tức nhìn ra, trong nhà đã xảy ra chuyện, bởi vì người làm không ai dám bàn tán nên ông cũng không biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào, bèn gọi đến số điện thoại của Phương Nha, nói chuyện với Hòa Lý Thanh.

Hòa Lý Thanh suy nghĩ một lúc, nhớ tới vẻ mặt của anh lúc gần đi, quyết định gọi điện thoại cho Lâm Đồng Chương.