Ngày thứ hai, Hòa Lý Thanh mơ màng tỉnh giấc, ngoài cửa sổ vang lên tiếng chim hòa cùng tiếng côn trùng kêu, còn có tiếng trẻ con đang chơi đùa trên tầng. Sau khi rửa mặt, Hòa Lý Thanh gọi lũ trẻ, Quy Sinh cùng Phương Nha la hét, từ trên lầu chạy xuống, sau khi bị dạy dỗ một trận, ngoan ngoãn đi đánh răng rửa mặt.

Hòa Lý Thanh đi xuống tầng một, dì giúp việc đang ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, nói với cô rằng Lâm tiên sinh có dặn dò, buổi trưa qua nhà chính ăn cơm. Hòa Lý Thanh nghe xong cũng chỉ mỉm cười, tỏ ý đã biết. Mái tóc của cô không khác gì tảo biển, được buộc gọn về phía sau, để lộ vầng trán sáng sủa, mịn màng. Cô mặc chiếc áo len cũ, đôi mắt to với đường mí rõ nét, nhìn không hề giống một phụ nữ đã ba mấy tuổi. Dì giúp việc đã gặp rất nhiều khách ở đây, cũng không phải chưa từng thấy người đẹp, nhưng không người nào có đôi mắt như vậy, trong sáng như mắt trẻ thơ.

Chờ đến khi Quy Sinh và Phương Nha đi xuống, Hòa Lý Thanh đã ăn gần xong. Bỗng nhiên Quy Sinh lên tiếng hỏi:

- Mẹ, sáng hôm nay vẫn chạy bộ chứ?

Hòa Lý Thanh chưa kịp nói gì, Phương Nha vừa nhai bánh bao vừa nói:

- Chạy, không chạy sao được?

Hòa Lý Thanh không trả lời, chỉ nhìn đám bánh bao Phương Nha vừa phun ra, vương vãi khắp nơi. Phương Nha không nghe thấy tiếng của Hòa Lý Thanh, ngước mắt nhìn lên mặt bàn, nó lập tức nhận ra sai lầm, nhai kỹ nuốt chậm, không dám lên tiếng nữa. Quy Sinh nhìn anh Phương Nha đang chán nản, khúc khích cười, tự giác uống sữa đậu nành.

-o0o-

Hòa Lý Thanh dừng lại bên cây long não trên đỉnh núi, bọn trẻ ở phía sau cứ chạy được mấy bước lại đi mấy bước, một lúc lại ngồi xổm xuống, bị mấy con côn trùng nhỏ trong bụi cây ven đường hấp dẫn, lúc thì lại giơ tay, muốn hái hoa quả phía trên mấy cành cây cao, nên bị tụt lại một đoạn khá xa. Hòa Lý Thanh cũng để mặc chúng. Cô gặp Phương Nha khi đang đi làm tình nguyện ở Quý Châu. Một đứa trẻ mười hai tuổi, dáng người gầy gò, đi theo đoàn tình nguyện, họ đi thì đi, dừng thì dừng, không cần ai chăm sóc. Mỗi lần rời khỏi một thôn, nó luôn nghĩ ra cách ngồi sau cái rương nào đó hay trốn vào trong hòm thuốc men để theo đi. Cô vốn không để ý đến mấy chuyện vặt vãnh này, nhưng nó hay đi chơi cùng với Quy Sinh, Quy Sinh thỉnh thoảng cũng nhắc tới anh Phương Nha. Hỏi thăm mới biết, cha mẹ của thằng bé đi về phương Nam để làm ăn, rồi phạm tội nên đã bị kết án. Nó sống cùng bà nội hai năm, nửa năm trước bà nội nó có tới đây để chữa bệnh, lúc đó Hòa Lý Thanh cũng đã gặp qua. Một tháng sau, bà nội không may qua đời, sau đó nó bám lấy đoàn tình nguyện, không rời nửa bước. Về phía mấy người tình nguyện, họ cũng mềm lòng, mắt nhắm mắt mở, để mặc cho nó đi theo suốt nửa tỉnh thành. Hỏi nó, nó cũng chỉ nói muốn đi theo, cũng không chịu nói tại sao lại muốn đi theo, làm như đoàn tình nguyện đã trở thành ngọn hải đăng của cuộc đời nó. Hòa Lý Thanh cũng dở khóc dở cười, đành đem theo nó bên mình. Cũng may, mặc dù nó vẫn còn nhỏ tuổi nhưng cũng có thể chăm sóc tốt cho chính mình và để ý đến Quy Sinh.

Từ bên này, có thể nhìn thấy ngôi nhà thấp thoáng sau những bụi cây trên sườn núi. Ngôi nhà này là do ông nội xây dựng từ những năm ông còn sống. Không phải là một căn biệt thự, nhìn bên ngoài chỉ như những căn nhà nhỏ bình thường, nhưng ông nội lại thích nơi này nhất, là bởi vì khu vườn rộng lớn kia, ông thích tản bộ, nhà kính kia cũng được xây dựng theo sở thích của ông. Nơi này cách thành phố cũng khá xa, có thể tránh tiếp xúc với nhiều người.

Ông nội chính là ông nội của Lâm Đồng Chương. Đến khi kết hôn, ông đem khu vườn mình thích nhất tặng cho Hòa Lý Thanh làm một phần quà cưới, tuy ngôi nhà không đáng giá bao nhiêu tiền nhưng chủ yếu chính là tấm lòng. Các anh em họ của Lâm Đồng Chương khi đó đều ghen tị với anh, nói anh cưới được báu vật trong lòng của ông nội. Cô còn nhớ rõ, hôm đó là ngày cưới, ông nội ngồi trên ghế cao, nhìn dáng người cao ráo thanh tú của cô, mắt cũng đỏ lên, nhỏ giọng nói:

- Cháu gái, ông nội xin lỗi gia đình cháu. Ông nội biết cháu cũng không muốn chung sống với Đồng Chương, khiến cháu phải chịu thiệt thòi rồi.

Ông dừng lại một lát rồi nói tiếp:

- Đồng Chương đã hứa với ông sẽ đối xử với cháu thật tốt. Cháu hãy sống thử cùng nó xem sao.

Mặc dù, ban đầu cô không phải tủi thân như họ nghĩ, nhưng cũng không hiểu được ẩn ý trong lời nói của ông nội. Có ai ngờ, cô kết hôn chưa được nửa năm, ông nội đã qua đời, thì ra là vì ông không yên lòng khi để cô phải một mình đơn độc trong ngôi nhà này, nên muốn Lâm Đồng Chương ra mặt, vì cô mà che gió che mưa.

Có tiếng ồn ào truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Hòa Lý Thanh. Cô đi tới, thấy có mấy đứa con trai, con gái tầm mười lăm, mười sáu tuổi, đi xe đạp, vây lấy Phương Nha và Quy Sinh, la hét ồn ào, dáng vẻ vô cùng phách lối. Phương Nha thấy vậy, kéo Quy Sinh chạy về phía này:

- Dì Thanh, bọn họ không cho chúng con chơi ở chỗ này!

Phương Nha vừa đen vừa gầy, lại thêm đôi mắt ti hí đen nhánh, đảo liên tục, làm cho đám con ông cháu cha kia lầm tưởng nó là trẻ con ở trong thôn làng dưới chân núi, cũng không thèm để ý đến nhóc Quy Sinh trắng bóc đang đứng bên cạnh. Hòa Lý Thanh đi qua khúc quanh, bọn chúng mới biết là có người lớn đi cùng. Hòa Lý Thanh cao một mét bảy ba, không thấp hơn đàn ông bao nhiêu, lại thêm phong thái kia cũng không hề giống những người dưới chân núi. Lúc này, bọn chúng mới lắp bắp, không biết nên ứng phó ra sao, sợ đụng phải người đến tham gia bữa tiệc hôm qua.

Hòa Lý Thanh nhìn qua bọn chúng mấy lần, cuối cùng nhìn thẳng vào Lâm Khương, sắc mặt nghiêm nghị, không nói gì. Lâm Khương tái mặt, nhìn ra chỗ khác. Đám còn lại cũng lo lắng, không hiểu tình huống này là như thế nào. Một lát sau, Hòa Lý Thanh thu hồi ánh mắt, dắt tay con trai đi xuống sườn núi.

Lý Tùng không nhìn sắc mặt mọi người, đi tới bên cạch Lâm Khương:

- Chính là cô ta, chính là cô ta. Trông thật xinh đẹp, còn đẹp hơn cả Triệu Đồng.

Lâm Khương tái mặt, quát:

- Câm miệng!

Lý Tùng nhìn cậu ta, không dám nói gì thêm nữa. Trong giới thượng lưu, Triệu Đồng được coi là một ả gái điếm hạng sang, ả có thể giúp ông chủ nắm bắt được các thông tin thật giả, rất có ích cho việc kêu gọi đầu tư của công ty. So sánh ả với Hòa Lý Thanh, trong lòng Lâm Khương cảm thấy khó chịu.

- A, ánh mắt của cô ta rất giống Lâm Hòa!

Lý Tùng cứ cảm thấy người phụ nữ đó có vẻ rất quen, thì ra ánh mắt của cô cũng giống như mắt mèo.

-o0o-

- Ngọc quế, ngọc trúc, ngọc kim, mã lan, mã tân, mã thái…

Chuyện vừa rồi không hề làm cho Quy Sinh bận tâm chút nào, vừa dạy Phương Nha bài hát tên thuốc tự sáng tác, vừa đi theo Hòa Lý Thanh quay lại sườn núi. Sau khi để lũ trẻ chơi ở trong vườn, cô đi hỏi bảo vệ, tìm nơi để xe, dỡ mấy túi thảo dược mang về từ Quỳ Châu cùng với hành lý ra. Trở lại căn nhà, cô mở cánh cửa nhỏ phía bên phải cầu thang, đó là một phòng để thuốc có trần nhà rất cao. Phía ngoài của phòng thuốc này cao có ba thước, chỉ để được một tầng thuốc, bên trên là phòng ngủ ở tầng hai. Phía bên trong cao đến gần mười thước, có trần làm bằng kính, trên tường là những kệ thuốc cao thấp, tất cả có ba tầng, xếp thành hình vòng cung. Tầng hai và tầng ba có hành lang với tay vịn và thang gỗ để trèo lên. Hòa Lý Thanh nhìn xung quanh, rồi mỉm cười, tâm huyết mười năm của cô đều đặt hết ở nơi này.

Gần quá trưa, dì giúp việc đi đến gõ cửa, gọi cô qua nhà chính dùng cơm trưa. Dẫn theo hai đứa trẻ đang chơi đùa trong nhà kính, Hòa Lý Thanh đi về phía tiền viện.

Vừa vào phòng ăn trong nhà chính, Quy Sinh chạy lên phía trước, thấy trên chiếc bàn ăn dài đã có mấy người ngồi, ngây ngốc đứng nhìn. Hòa Lý Thanh vừa đi vào vừa nói:

- Quy Sinh, mau chào mọi người!

Quy Sinh nhìn quanh một lượt, rồi nhìn thẳng về phía Lâm Đồng Chương, cất tiếng chào:

- Cha!

Lâm Đồng Chương không nhìn con trai, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hòa Lý Thanh. Sau khi ngồi xuống, Hòa Lý Thanh thờ ơ, không biết đang suy nghĩ cái gì. Lâm Đồng Chương quay sang nhìn Lâm Hòa, ánh mắt của nó giống hệt Hòa Lý Thanh, rồi chỉ ừ một tiếng. Quy Sinh híp mắt cười, chạy đến gần Lâm Khương, Lâm Hòa, vui vẻ cất tiếng chào anh chị. Lâm Hòa miễn cưỡng cười một cái, không trả lời, Lâm Khương còn không thèm nhìn Quy Sinh. Quy Sinh nghi hoặc, nhìn về phía mẹ, thấy mẹ cũng không thèm để ý đến nó, nó đành phải đi đến ngồi bên cạnh Phương Nha, khẽ lầm bầm mấy câu mà chỉ có mình nó mới hiểu. Lâm Đồng Chương nhìn thấy hai đứa con không lên tiếng, điều chỉnh nét mặt, nhẹ nhàng nói:

- Hòa nhi, Khương tử, sao không chào mọi người?

Lâm Hòa há miệng, cuối cùng lại không nói được câu gì, chỉ thấy mũi hơi ửng đỏ, còn Lâm Khương từ đầu đến cuối không hề thay đổi nét mặt. Hòa Lý Thanh cũng chỉ ngồi nhìn chằm chằm bát đũa trước mặt, không biểu lộ gì, như thể chờ ăn cơm là một chuyện vô cùng nghiêm túc. Thấy vậy, Lâm Đồng Chương không nói gì nữa, thừa dịp dì giúp việc mang thức ăn lên, anh nhìn gò má Hòa Lý Thanh, trong lòng chua xót lẫn thương yêu. Người này chính là Hòa Lý Thanh, một Hòa Lý Thanh vừa bướng bỉnh vừa tàn nhẫn.