"Mới vừa rồi từng câu từng chữ xuất phát từ chân tâm."

Ninh Thanh Thanh biết đây là cơ hội tốt nhất nàng cùng Tạ Vô Vọng phục hồi quan hệ.

Nàng đã mất đi biện pháp tiếp tục kiềm chế thống khổ trong lòng cùng không cam lòng.

Nói ra những lời này tương đương chạm vào vảy ngược của hắn.

Nàng đã chuẩn bị tốt để nghênh đón kết quả xấu nhất..

Kỳ thật không có kết quả nào có thể tệ hơn so với thủ đoạn lăng trì một cách mềm dẻo hiện giờ.

Có lẽ lúc nàng đang ở trên quảng trường mở miệng nói ra câu đầu tiên, trong lòng còn cân nhắc đường lui cho chính mình.

Nhưng khi hắn không chút do dự đuổi nàng đi sau đó cùng Ký Hoài Chu chiến một trận, tâm nàng đã hóa thành tro tàn lạnh băng.

Nàng không có cách nào thay đổi bất luận quyết định gì của hắn, hắn không thèm để ý thương tâm của nàng.

Nàng cái gì cũng không phải.

Tạ Vô Vọng nhăn mi lại, ánh mắt lạnh xuống: "Phu nhân."

Chạm vào tươi cười bình tĩnh lại đau thương của nàng, tâm hắn vô cớ mềm đi vài phần, kiên nhẫn nói: "Nếu biết việc này cũng không đơn giản thì không cần cùng ta cáu kỉnh."

Bàn tay to của hắn vẫn nắm bả vai nhỏ mềm mại của nàng, lòng bàn tay nóng rực dường như đem nàng bỏng đau.

Nàng cười, một hàng nước mắt trong suốt lăn xuống: "Ta vừa mới nói có một câu nào không đúng sao?"

Vô luận xuất phát từ mục đích gì, chỉ cần hắn đáp ứng Ký Hoài Chu trận chiến đó, đối với nàng tạo thành thương tổn đã không thể vãn hồi.

Khi ở trên quảng trường, nàng đã đem cảm xúc mãnh liệt nhất của chính mình đều phát tiết ra.

Giờ phút này nàng rất mệt, tâm như một mặt nước trầm tĩnh, hết thảy đau đớn đều chỉ là gợn sóng nổi lên mặt nước.

"Bảo đảm không người nào dám nói nhảm." Con ngươi hẹp dài hơi nheo lại một chút, đuôi mắt hắn thấm ra âm trầm tàn bạo.

Hắn cho rằng nàng chỉ là bị mất mặt.

Nàng kéo kéo khóe môi: "Đạo Quân có thể lấp được miệng người đời, chỉ là không cách nào ngăn người khác nhớ nhung suy nghĩ."

"..."

Hắn cúi đầu cười lạnh ra tiếng.

"Nàng cần gì để ý người khác?"

Hắn khẽ nhếch cằm, trên khuôn mặt tuấn mỹ ngạo ý mười phần.

Không trách hắn tự phụ.

Chỉ bằng Tạ Vô Vọng ba chữ này phân lượng đã hơn xa trăm triệu phàm phu tầm thường.

Chỉ cần có thể được hắn coi trọng, người khác lại tính là cái thứ gì.

Hắn híp mắt liếc nàng, khí tức lãnh hương cường thế che trời lấp đất, nơi nào cũng có.

Nàng biết đây là độc vật, đã không thể lại mặc kệ chính mình thiêu thân đi lao đầu vào lửa.

Lồng ngực nhảy lên đau đớn làm nàng có chút thở không nổi.

Cánh môi khẽ run nhất thời lại nói không ra lời.

"Phu nhân" Hắn cười khẽ, một bàn tay to phủ lên mu bàn tay nàng đem tay nàng vừa mềm vừa nhỏ nắm chặt vào lòng bàn tay.

"Tay lạnh như vậy, người đã lớn như vậy vẫn không học được chăm sóc chính mình.

Thôi, ta lại yêu thương nhiều thêm chút."

Lại một lần nữa bỏ xuống tư thái dỗ dành nàng.

Ninh Thanh Thanh nhìn hắn.

Ở trong ánh mắt hắn, nàng tìm không thấy áy náy nửa phần.

Hắn sẽ không cho rằng hắn sai.

Nam nhân có thân phận địa vị quyền thế như hắn mỗi ngày hô mưa gọi gió, đối mặt rất nhiều đả kích ngấm ngầm hay công khai, dương mưu âm mưu nào có nhàn rỗi băn khoăn cảm thụ một nữ tử hậu viện? Hắn nói nàng tự tìm thương tâm, cũng không sai.

Bởi vì nàng chỉ cần ngoan ngoãn canh giữ ở gian đình viện này thì sẽ không nghe được hay nhìn đến bất luận sự tình gì làm nàng không vui.

Hắn đem nàng ôm vào trong lòng ngực.

Ôm ấp của hắn rộng lớn vững chắc, lực đạo cánh tay hắn kinh người, bàn tay to để ở phía sau lưng nàng dường như có thể bao lại nửa người nàng.

Hắn gục đầu xuống hôn nàng, ánh mắt ám trầm, hô hấp nóng rực.

Hắn biết nhược điểm trí mạng của nàng, hắn sẽ dùng phương thức sung sướng nhất dễ dàng chinh phục nơi mềm mại của nàng.

Lúc hắn nặng nề thở gấp đem nàng chặn ngang bế lên, nàng chống vào ngực hắn nhẹ nhàng hỏi một câu: "Chàng giữ ta lại đến bây giờ chỉ bởi vì khối thân thể này có chút hữu dụng, đúng không?"

Hắn dừng động tác chậm rãi rũ mắt nhìn nàng, khóe môi tinh xảo gợi lên một mạt cười trào phúng: "Xem nhẹ ta."

Nàng thuận thế tránh đi, từ trong lòng ngực hắn tránh thoát.

Trên người nàng nhiễm vệt nước, cổ khí vị gay mũi này có thể làm nàng bảo trì thanh tỉnh không bị hắn mê hoặc thần trí, chết đuối trong ôn nhu hương giả dối.

"Ta vừa mới hỏi chàng, có phải muốn bức ta rời đi hay không, chàng đã dùng hành động trả lời." Nàng muốn nỗ lực thẳng sống lưng, nhưng ngực run rẩy đau nhức lại làm nàng hơi cong hạ eo giống một con chật vật, cả người ngấm nước như con tôm.

"Không phải là muốn đổi ý chứ?"

Hắn bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt dần lạnh.

"Thích nhưng.."

Nàng mạnh mẽ đánh gãy hắn: "Ta không cần một vừa hai phải! Lời nên nói, trên quảng trường ta đã nói hết! Là chàng bức ta rời đi!"

"Cho nên?" Hắn không giận mà cười, khóe môi lương bạc gợi lên.

"Lần này tính toán đi nơi nào, đi bao lâu?"

Trong lệ quang, gương mặt kia của hắn xinh đẹp đến chói mắt.

Nàng giật giật môi, không khí trong lồng ngực dường như đột nhiên bị rút cạn, hít thở không thông, vô lực.

Nụ cười của hắn nhân từ lạnh nhạt, tiến lên trước một bước đem nàng một lần nữa ôm trở về trong lòng ngực.

Thân thể của nàng một trận run rẩy.

"Ở nơi nào tức giận không phải đều giống nhau sao? Bên ngoài không an toàn, không bằng liền ở nhà." Ngữ khí hắn lành lạnh, coi nhẹ nàng giãy giụa.

"Yên tâm, nàng không muốn nhìn thấy ta, ta không trở lại nhiễu nàng là được."

Nàng khó có thể tin ngước mắt nhìn hắn.

Trong nháy mắt này, trên khuôn mặt nàng mỹ lệ tái nhợt trừ bỏ chấn động cùng kinh ngạc ra, cái gì cũng đều không còn.

Dường như bị hắn vô sỉ dọa sợ ngây người.

Hắn rũ mắt nhìn nàng, ma xui quỷ khiến ở thời điểm cực kỳ không hợp thời này cúi người xuống mổ môi nàng.

Hắn buông nàng ra, tiêu sái tùy ý hướng ra phía ngoài đi.

Ra tới cửa, hắn hơi nghiêng non nửa bên mặt ôn hòa nói với nàng: "Trong lúc sữa chữa kết giới, đừng tự tiện xông vào để tránh bị thương."

Ninh Thanh Thanh hít một ngụm khí lạnh thật dài..

Hắn đây là muốn cầm tù nàng!

Khi nàng đuổi theo, hắn đã hóa thành một đạo tàn ảnh mờ mịt biến mất ở bên ngoài cửa viện.

Trong đình viện nho nhỏ, hắn lưu lại nụ cười khẽ lương bạc trước khi đi quanh quẩn khắp mọi nơi.

Nàng lướt đi lên bị ánh sáng rực rỡ kết giới mới ngăn lại trong viện.

"Tạ Vô Vọng!"

Từ ngày Tạ Vô Vọng dùng kết giới mới phong bế Ngọc Lê Uyển ước chừng đã có nửa tháng.

Ninh Thanh Thanh mỗi ngày đều sẽ thúc giục tu vi nhỏ yếu của mình điên cuồng công kích kết giới, đem từng đạo cực quang màu sắc rực rỡ lay động giữa không trung.

Nàng biết chính mình không có khả năng đánh bại kết giới hắn thiết hạ, nhưng làm như vậy có thể tránh cho hắn đến.

Chỉ cần nghĩ đến Tạ Vô Vọng, gương mặt kia nàng luôn giận đến cả người run rẩy khó mà ức chế, run đến không còn hình trạng.

Hắn là cái dạng này.

Những năm trước mỗi lần nàng cùng hắn ầm ĩ, hắn thuận thế như vậy lạnh nhạt nàng.

Chỉ khác nhau ở chỗ, khi đó nàng sẽ không bởi vì chiến tranh lạnh rời nhà trốn đi, hôm nay lại bị hắn vây ở trong gian viện này!

Hóa ra Tạ Vô Vọng cũng có ngày không tự tin như vậy.

Hắn cũng biết giờ phút này nếu thả nàng, nàng liền giống con cá bơi vào biển rộng, sẽ không trở lại.

"Oanh.." cuối cùng một đạo bạch quang trong suốt đánh trúng kết giới.

Nàng hao tổn linh lực vào khoảng không, héo héo trở về phòng ngủ nằm trên giường, chậm rãi nhắm mắt lại.

Nàng bao bọc thân thể run rẩy của chính mình, tận lực đem thân thể cuộn tròn lại.

Nàng cảm thấy chính mình tựa như một con thiêu thân nho nhỏ, căn bản trốn không thoát lòng bàn tay che trời của hắn.

Ý thức dần dần mơ hồ, nàng mỏi mệt chìm vào mộng đẹp.

Nàng mộng về thời điểm sơ ngộ hắn.

Thanh Thành Kiếm Phái phía Đông có Hoàng Vân Tông, Hoàng Vân Tông Tông chủ có dã tâm suốt ngày trăm phương ngàn kế muốn nuốt xuống linh mạch tiên sơn tổ truyền của lão đầu mục nát.

Hai tông phái tranh đấu cọ xát không dừng, Thanh Thành Kiếm Phái thực lực yếu kém ăn không ít thiệt thòi.

Ninh Thanh Thanh có tâm trả thù thường xuyên trộm lẻn vào Hoàng Vân Tông làm chuyện xấu, tìm phiền toái cho bọn chúng.

Một lần khi nàng phóng hỏa bị người khác phát hiện, chật vật từ trong Hoàng Vân Tông trèo tường nhảy ra lại trùng hợp ngã vào trong lòng ngực Tạ Vô Vọng.

Dưới ánh Mặt Trời, khuôn mặt thanh niên tuấn mỹ qua đường rung động đôi mắt nàng.

Hắn làm bộ làm tịch đánh giá nàng, ghét bỏ trách nói: "Tiểu đạo hữu, đây không phải nhào vào trong ngực mà là ngọn núi đè đầu."

Môn nhân Hoàng Vân Tông đuổi giết tới, hắn cúi đầu cười mang nàng từ trong hiểm địa lần lượt tránh truy binh.

Tình thế nguy cấp hắn không kịp buông nàng, vì thế đôi tay trầm ổn hữu lực kia vẫn luôn ôm nàng.

Tâm thiếu nữ chợt cao chợt thấp, lên lên xuống xuống cứ như vậy từng chút từng chút gửi trên người hắn, thẳng đến khi luân hãm hoàn toàn.

Vô ưu vô lo, tình đậu sơ khai đến gió cũng thơm ngọt.

Hắn ôm ấp làm người khác cảm giác an toàn vô tận, nàng cuộn tròn thân hình dựa hắn từng chút trầm tĩnh lại.

Nàng trở mình dựa sát đến trước ngực hắn.

Hơi thở quen thuộc ăn mòn nàng, nhớ trong mộng không khơi dậy nổi những sự tình không thoải mái đó.

Nằm trong lòng ngực hắn, nàng chỉ cảm thấy vô cùng ủy khuất thương tâm.

Giống như bên cạnh cái gì thương tổn nàng, nàng đến chỗ hắn tìm kiếm an ủi.

Nàng cũng không có suy nghĩ đến nếu người tổn thương nàng là hắn, nàng lại nên làm cái gì bây giờ?

Ba trăm năm, nàng sớm hình thành thói quen ỷ lại hắn, tín nhiệm hắn.

Hắn vỗ nhẹ sống lưng nàng tựa như dỗ dành một em bé, ôn tồn đến cực điểm trấn an nàng.

Lồng ngực hắn an toàn, đáng tin cậy, hắn đem nàng trở thành chí bảo trong lòng.

Mày nàng dần dần bị hơi thở hắn vuốt phẳng, khóe môi chậm rãi gợi lên mỉm cười sung sướng.

Ở trong lòng ngực hắn, nàng cái gì cũng không sợ.

Hắn lặng lẽ vỗ nàng tóc, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ qua sau cổ nàng, bả vai, sống lưng, giúp thân hình căng chặt của nàng hoàn toàn thả lỏng.

Rất nhanh nàng bị hắn đảo ngược thành một dây đằng không xương mềm mại.

Hắn phát ra tiếng cười dễ nghe.

Hô hấp nóng cháy đến gần nàng, đầu tiên hôn cái trán của nàng, sau đó rơi xuống chóp mũi, sau một lát chếch sườn mặt, tầm mắt nóng rực dừng trên đôi môi hé mở của nàng, bỏng đến nàng yếu ớt tỉnh dậy.

Mở mắt ra, đầu nàng mơ hồ không nhận rõ hôm nay hôm nào.

Nhìn dung nhan tuấn mỹ gần trong gang tấc, trong lòng nàng giật mình theo bản năng cong đôi mắt, nhấp môi cười cười.

Ban đầu khi hai người ở bên nhau, hắn thích nhất đùa nàng như vậy.

Môi mỏng gần sát dùng hơi thở nóng cháy mê hoặc thần trí nàng, chờ nàng nguyện ý giả mắc câu.

Khi nàng đang muốn mơ mơ màng màng tiếp cận nhẹ mổ môi hắn, buồn đau trong ngực đột nhiên đánh úp lại đánh thức nàng.

Tỉnh mộng.

Bỗng chốc hoàn hồn, nàng cực kỳ nhạy bén bắt giữ được ý cười nhạt nhẽo ở trong đôi mắt đen của hắn.

Hắn tự tin, tự phụ, kiêu ngạo, hắn hạ mồi câu chắc chắn nàng sẽ rung đùi đắc ý mà cắn câu.

Thần thái hắn vân đạm phong khinh, không chút để ý.

Đối với chuyện tạo thành thương tổn cho nàng, hồn hắn không thèm để ý.

Thân thể bỗng nhiên cứng đờ, nàng muốn đẩy hắn ra lại phát hiện cánh tay mình không có tiền đồ đang quấn lấy eo thon chắc của hắn.

Một trận huyết khí nảy lên, kích động đến hai mắt từng trận biến thành màu đen.

Hắn đem mặt thối lui một chút, khoan dung sủng nịch nhìn nàng, thanh âm ấm áp cười hỏi: "Mơ thấy ta?"

Dùng chính là ngữ khí nghi vấn, thần sắc lại là tuyệt đối chắc chắn.

Từ trước đến nay nàng không khó dỗ dành.

Cho dù tức giận như thế nào chỉ cần cho nàng chút thời gian, nàng liền có thể sử dụng từng viên táo ngọt trong hồi ức đem chính mình ủ thành một đầm thuần mỹ mật.

Một giọng nhu tình mật ý này thuộc về hắn.

Chỉ thuộc về hắn.

Ngón cái xoa cánh môi kiều nộn no đủ của nàng, hắn nhíu mi dài, hình như có bất mãn.

Nhan sắc phai nhạt, tiểu nhân nhi của hắn tiều tụy rất nhiều.

Tác giả có lời muốn nói:

Nấm: Cứu mạng, nàng dùng lửa nhỏ hầm ta QAQ!.