Ninh Thanh Thanh chậm rãi rũ mắt.

Tạ Vô Vọng biết nhược điểm của nàng.

Vô luận tức giận như thế nào chỉ cần đem nàng ôm trên giường, hắn luôn có thể dùng phương thức sung sướng nhất chinh phục nơi mềm mại của nàng, làm nàng vì hắn thần hồn điên đảo.

Chờ đến khi đem nàng biến thành một nắm tuyết mềm, một bãi hoa bùn, lại dỗ dành nàng liền không cần tiêu phí nhiều sức lực nữa.

Chính là bi ai nhất lại là đến phương thức sung sướng đơn giản như vậy cũng không phải lựa chọn đầu tiên của hắn.

Khi nàng tức giận cùng hắn ầm ĩ, hắn càng nguyện ý phất tay áo bỏ đi để nàng một mình bình tĩnh.

Nàng nhìn hắn.

Nàng đã hiểu rõ rồi, vấn đề giữa nàng và hắn thật sự là quá nhiều, quá nhiều.

Cho dù hắn chưa có chạm qua nữ tử trên trán có hoa kia, chính là sự tình phát sinh mấy ngày nay đã làm phần cảm tình này vỡ nát, máu tươi đầm đìa.

Kết cục cây nấm kia chính là phần kết cục tình yêu vô vọng của nàng.

Đoạn quan hệ này, liếc mắt một cái liền có thể nhìn từ đầu đến cuối.

"Được." Nàng nhẹ giọng nói.

Ngược lại Tạ Vô Vọng ngẩn ra.

"Làm một lần chuyện phu thê, ngày mai giải khế ly tịch." Nàng một tấc tấc ngước mắt nhìn phía gương mặt đẹp kia của hắn phải gọi là cực kì tức giận.

"Đạo Quân chính là thiên hạ cộng chủ, nhất ngôn cửu đỉnh nên sẽ không lật lọng."

Xương quai hàm hắn khẽ nhúc nhích, giống như nghiến răng.

Sau một lúc lâu, hắn nhẹ nhàng nói: "Cứ như vậy muốn ta? Không màng trên người bị thương?"

"Mong rằng thương tiếc một hai, lực đạo nhẹ chút..

Đừng quá lâu." Nàng nói, động thủ cởi đi xiêm y của mình.

Nàng ở Thanh Thành Kiếm Phái chút thời gian như vậy, vẫn luôn mặc kiếm bào màu trắng to rộng linh hoạt.

Không phải tơ vàng ngọc lũ, không hề mỏng như cánh ve, không có nửa điểm dụ hoặc.

Nhưng mà lúc này đem áo choàng lớn bình thường không mới mẻ buông xuống lộ ra phong cảnh đẹp giấu phía dưới mới làm người miệng lưỡi khô nhất.

Tạ Vô Vọng cúi đầu nở nụ cười: "Yêu cầu của phu nhân còn làm người khác khó xử."

Đã đến lúc này, là nam nhân thì đều không có khả năng lui.

Hắn dứt khoát lưu loát tháo rớt quần áo ôm lấy nàng ngã vào trong chăn vân ti.

Hai tay chống giường, hắn không đem trọng lượng đặt trên người nàng.

Hô hấp hắn dần dần nặng nề trầm xuống, nhìn chằm chằm nàng như là tìm tòi nghiên cứu con mồi.

Hắn là Cửu Viêm Cực Hỏa Đạo Thể, thân hình xưa nay so với thường nhân nóng rực khô ráo hơn.

Nếu như nàng không tình nguyện, không phối hợp sẽ rất khó hành sự, không miễn cưỡng được.

Khuôn mặt tuấn mỹ áp sát ôn tồn hôn hôn chóp mũi nàng, sau đó hôn môi gương mặt nàng.

Khí tức lãnh hương ăn mòn nàng, thanh âm mơ hồ ái muội.

"..

Cho nàng một cơ hội cuối cùng đổi ý."

Nàng lắc đầu: "Chỉ cần ngày mai ly.."

Hắn không thể nhịn được nữa quen thuộc đột phá khớp hàm nàng, đem lời nói còn lại nuốt vào trong bụng.

Nàng trái lại vô cùng phối hợp hé mở đôi môi không làm bất luận chống cự nào, nhưng chung quy tâm tình chết lặng cay chát.

Liên đới thân thể cũng không tự giác mà căng chặt cuộn tròn.

Sau một lúc lâu, hắn hơi chút chống thân thể cách xa nàng chút, híp mắt liếc sắc mặt nàng.

Sau một lát, đột nhiên cười khẽ ra tiếng.

Hắn xoa xoa tóc nàng, thanh âm trầm thấp lưu luyến: "Yên tâm, phu quân thật sự sạch sẽ."

Âm cuối mê người hãy còn, hắn lại lần nữa trằn trọc hôn lên môi nàng, hơi thở hắn như cũ say lòng người.

Trong ba trăm năm, hắn luyện kỹ thuật hôn cực tốt.

Hắn cưỡi xe nhẹ đi đường quen biết làm như thế nào để tiểu nữ nhân mềm mại này nhanh chóng hoàn toàn trầm luân.

Bàn tay to móc móc năm ngón tay nàng, sau đó dao động trấn an nàng, dụ dỗ nàng.

Dỗ dành nàng, vì để đền bù như mong muốn.

Nàng dần dần có loại ảo giác..

Tựa hồ hắn vô cùng quý trọng nàng, đang dùng hết tất thảy biện pháp xác nhận mỗi một tấc thân thể nàng đều ở trong lòng ngực hắn, ở dưới khống chế của hắn.

Hắn đối đãi nàng như châu như bảo, tham luyến không buông.

Nàng kịp thời đánh gãy ý nghĩ xằng bậy.

Hiện giờ nàng sẽ không tự mình đa tình nữa.

"Tạ Vô Vọng.." Nàng tránh phía dưới môi hắn, nhẹ giọng nói.

"Đều phải hòa li, nói vài lời dỗ dành ta đi."

Khi đó nàng còn chưa hết hy vọng với hắn, nàng bướng bỉnh hỏi hắn yêu nàng hay không.

Hắn trả lời như thế nào?

* * *A Thanh muốn nghe lời nói dối?

Lúc đó như bị sét đánh, giờ phút này đảo ngược lại thoải mái.

Nàng liền muốn nhìn một chút, Tạ Vô Vọng nói lời yêu sẽ là bộ dáng gì.

Động tác hắn hơi ngừng, cúi đầu buồn cười.

"Ngược lại mang thù." Hắn thong thả ung dung nói chuyện, mái hiên kia lại nương nàng một tia mềm hóa dứt khoát lưu loát đánh vào thành trì.

Nàng theo bản năng cuộn thân thể giơ tay đẩy hắn, bị hắn chế trụ năm ngón tay, đem đôi tay ấn đến bên cạnh người.

Hắn nặng nề thở ra, ánh mắt tối tăm.

Tính tình kiềm chế nhiều ngày như tên giương nỏ.

Nhưng cố kỵ nàng bị thương, cuối cùng không dám làm càn chỉ nhẹ lấy nhẹ phóng thích, thăm dò một chút.

Hắn Cửu Viêm Cực Hỏa Đạo Thể luôn nóng bỏng.

Độ ấm của hắn trước đây làm nàng vui sướng mãnh liệt, hiện giờ tâm cảnh bất đồng liền như hình phạt bào cách (nung sắt đỏ đốt da người).

Nàng nhăn mày lại, mạnh mẽ kiềm chế khó chịu.

Dần dần hắn liền tìm về tiết tấu trước đây.

Hắn thành thạo, môi mỏng trằn trọc hôn vành tai nàng, thấp giọng dụ dỗ: "Mong rằng phu nhân thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nàng và ta liền như vậy ân ái một đời, được không?"

Nàng đột nhiên mở hai mắt, tiếng nói rét run: "Chàng muốn đổi ý?"

Ánh mắt xa cách đề phòng làm mặt hắn trầm xuống.

Hắn nhẹ nhàng giễu cợt không chút để ý nheo lại nửa mắt dài, lạnh lùng nói: "Không phải muốn nghe lời nói dối sao."

"..

A." Nàng nhắm mắt lại, nhấp cánh môi.

Trong chốc lát, nàng đã suy nghĩ cẩn thận.

Nếu nàng đồng ý vậy hắn liền thuận nước đẩy thuyền bỏ qua việc này.

Nàng không đáp ứng, vẫn là như vậy.

Hắn nắm chắc thắng lợi, trái phải đều sẽ không rơi xuống hạ phong.

Rõ ràng hắn không vui phát chút tàn nhẫn, thân thể nàng suy yếu dần dần liền bắt đầu chống đỡ không nổi.

Giờ phút này nàng cảm thấy chính mình tựa như cây nấm kia, bị thiêu đốt đến bỏng sắp phải khô héo chết đi.

Phải chết, vậy chết triệt để một chút.

Nàng chậm rãi mở hai mắt, nhìn chằm chằm hắn: "Ta còn muốn nghe một câu nói thật, có thể trả lời ta một vấn đề cuối cùng không?"

Thân thể hắn càng thêm dùng sức giống như muốn ngăn cản nàng nói chuyện, khóe môi lại dường như không có việc gì câu lên: "Hỏi."

Nàng mang ra chút thanh âm tức giận: "Lúc trước cưới ta là bởi vì ngoại hình ta giống Tây Âm Thần Nữ sao?"

Thần sắc hắn nhanh chóng lạnh xuống.

Nàng nhớ rõ lần trước khi hỏi hắn vấn đề này, hắn bảo nàng một vừa hai phải sau đó liền phất tay áo bỏ đi.

Hắn nhìn chằm chằm nàng, bộ dáng mặt không biểu tình có chút làm cho người ta sợ hãi.

Ánh mắt nàng bướng bỉnh ở đáy mắt hắn truy tìm phần thật ý kia.

Rốt cuộc hắn cười lạnh mở miệng: "Đúng vậy."

Nàng đã muốn tự mình chuốc lấy khổ, hắn liền thành toàn.

"Hỏi xong? Vừa lòng?" Hắn cúi người xoa xoa gò má nàng.

"Ừ." Nàng khép lại đôi mắt, thần sắc ôn hòa vô hại, bày ra một bộ dáng mặc quân hái.

Hắn phát ra tiếng cười trầm thấp nguy hiểm.

Ngay sau đó, thân thể hắn nỗ lực thực hiện thủ đoạn chồng chất.

Hắn đối với nàng thật sự là quá quen thuộc.

Rất nhanh nàng liền trầm xuống địa ngục, tại nơi dằn vặt mở ra đóa hoa mỹ diễm nhất.

Phảng phất trên tơ lụa hoa mỹ bị vạch ra nhè nhẹ từng đợt từng đợt thô bạo, lại như nụ hoa nứt ra vô tình bị bẻ gãy.

Cực đau, cực lạc.

Tuyệt mỹ, rách nát.

Thân thể cùng hồn phách tan vỡ cực điểm.

Nàng chán ghét tình yêu bản năng của mình đối với hắn, đau lòng đến mức tận cùng hóa thành bụi, thân thể lại đang không ngừng di động, cuồng hoan.

Trước mắt nổi lên tảng đen lớn.

Nhìn khóe mắt nàng tràn ra nước mắt mất khống chế, tầm mắt mê mang gần như ngất, môi hắn vui sướng hôn gương mặt nàng, khàn khàn cười khẽ ra tiếng.

"Ta không thích Tây Âm Thần Nữ.." Môi mỏng trằn trọc đến cạnh tai nàng, do dự một lát cuối cùng không nói ra nửa câu tiếp.

* * *Chỉ thích nàng.

Nàng đã hoàn toàn hôn mê.

Khuôn mặt nhỏ tái nhợt nổi lên đỏ ửng làm hắn vừa lòng, cánh môi đỏ thắm hơi hơi sưng lên một chút, thân hình mềm mại nhỏ xinh làm tổ trong chăn vân ti, nhìn vô tội lại đáng thương.

Ngoan ngoãn chọc người yêu.

Vật nhỏ này luôn dễ dàng bị chinh phục như vậy.

Hắn vỗ về tóc nàng, trầm ngâm một lát.

Đứng dậy, nửa khoác trường bào càn rỡ không chịu nổi đi đến giường nhỏ dưới cửa sổ lấy quần áo bên người nàng, chấp bút dính chu sa lưu lại chữ cho nàng.

Hắn không thích viết chữ, ngẫu nhiên bị nàng cuốn lấy không kiên nhẫn tiện tay viết một hai chữ, đều sẽ bị nàng trộm làm như bảo bối trân quý.

Tầm mắt hắn lơ đãng đảo qua chữ nàng cho là không ai phát hiện trong tiểu mộc cách kia, môi mỏng gợi lên cười nhạt một tiếng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ mặt trước, hắn chần chờ viết..

Núi Thanh Thành, liền lưu lại.

Bên người phu quân từ nay về sau chỉ có mình nàng.

"Tê.."

Hắn đau răng nhíu nhíu mày, đề bút lại chữa một hàng chữ..

Nếu nàng nghe lời

Thêm ở phía trước Bên người phu quân, từ nay về sau chỉ có mình nàng.

"Nếu nàng nghe lời, bên người phu quân từ nay về sau chỉ có mình nàng".

Nhìn trái phải, đối với chữ mình viết coi như vừa lòng.

Vì thế đem bút mộc lan ném vào trong ống đựng Ngọc Lê mộc, bước đến cạnh giường nhìn chằm chằm nàng từ trên cao trong chốc lát.

Sau đó tiện tay đem phong thư này đặt ở cạnh gối.

Hắn hơi banh môi, tay áo rộng vung lên đẩy cửa viện ra, lập tức thuấn di rời đi.

Thứ nàng muốn hắn đã cho toàn bộ.

Ngày mai tỉnh lại, nàng tất nhiên sẽ tìm bậc thang cùng hắn hòa hảo như lúc ban đầu.

Hắn đối đãi nàng vẫn là có chút mềm lòng.

Nàng mệt cực kỳ.

Lúc thân thể nàng cùng hồn phách chia rẽ nghiêm trọng, có cái gì đó thừa dịp chỗ trống mà vào, ăn mòn, cắn nuốt sức sống sinh cơ của nàng.

Giờ phút này, nàng dường như biến thành một khối đại địa khô nứt, nóng rát đau đớn trải rộng toàn thân.

Nước..

Không có nước.

Thân thể cùng tâm linh một mảnh khô cạn, tiêu khúc, khô héo.

Nàng dùng sức mở to mắt, trong tầm nhìn hiện lên tảng lớn màu đen.

Nàng nhìn phía cánh tay mình, thấy ma văn màu đen uốn lượn.

"..."

"Tạ Vô Vọng.." Nàng theo bản năng cầu cứu, lại phát hiện hắn cũng không lưu lại bên cạnh nàng.

Nàng giãy giụa bò dậy, tiện tay túm lấy xiêm y lung tung bên gối tròng lên người.

Đầu ngón tay run rẩy kịch liệt, nàng lừa mình dối người không nhìn những ma văn màu đen đó trải rộng toàn thân.

Tiếng thở dốc ngày càng sợ hãi, nàng rõ ràng cảm giác được ý thức chính mình đang ngã vào vực sâu không đáy.

Ma tức màu đen dây dưa nàng, lôi kéo nàng theo hướng rơi xuống.

Nàng từng mặc kệ chính mình lần lượt bị thương tổn, không phải rèn luyện ý chí mà là tâm trí cùng tinh thần tùy ý bị phá hủy giẫm đạp.

Đã đến giờ phút này, lực ý chí bạc nhược kia của nàng đã mất đi phương pháp chống cự ma tức ăn mòn.

Hối hận đã quá trễ.

Nàng đến sức lực tự tuyệt tâm mạch cũng không có.

Thực mau, nàng sẽ biến thành một quái vật bị ma niệm chi phối.

Ma văn tùy ý sinh trưởng, da thịt nàng bắt đầu khô héo.

Tiếng cười khặc khặc quái dị lại tới nữa..

"Ai để ngươi yêu sai người rồi! Hận đi hận đi! Tùy ý mà hận đi!"

"Không!"

Nàng chỉ yếu ớt chút, tuyệt đối chưa từng có ý niệm đọa ma, vì cái gì bên trong thân thể của nàng sẽ có ma?

Nàng lảo đảo đập xuống giường, vung vẫy cánh tay đụng phải một ngọc bồn.

Tiếng rách nát thanh thúy chiếm lấy tầm mắt nàng.

Nàng rũ mắt thấy nấm cô độc của nàng nằm ở trong thổ nhưỡng màu đen bao quanh.

Tuy rằng đã chết không thành hình trạng, nhưng nó vẫn nỗ lực dương mũ.

Nấm của nàng là nấm kiêu ngạo như vậy, tự mãn như vậy.

Nàng đã không có sức lực.

Nàng mềm mại tê liệt ngã xuống đất, đất vụn đầy đất, mũ dù dính tro đen khô tàn vừa lúc dán cạnh mặt nàng.

Trong thời khắc cuối cùng, nó cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau.

"Ta không muốn..

biến thành quái vật.."

Một giọt nước mắt trong suốt, sáng trong chảy xuống thấm vào tàn thể nấm khô nát.

* * *

"Rào rạt!".