Dù vẫn còn hơi ái ngại nhưng Kinh Dương lại không nỡ từ chối mỹ nhân trước mặt, nhận lấy miếng thịt gà trên tay nàng, chàng cũng thử cắn một miếng.

Thật đúng như lời nàng nói, ăn thế này quả thật mùi vị có chút khác biệt ngày thường.

Nó ngon hơn!

Thực chất, chỉ là do lòng chàng đang vui vẻ nên thấy mọi thứ xung quanh đều tốt đẹp.

Hai người cùng ăn với nhau rất vui vẻ, thi thoảng còn đùa giỡn, tranh giành thức ăn với nhau.

Tiếng cười nói giòn tan van lên khắp phòng, nàng đến đem một màu sắc mới vào cuộc đời vốn không nhiều màu sắc của chàng.

Khiến chàng vui vẻ, cũng không ít lần làm chàng đau đầu, lo lắng, lại vì nàng mà ghen tuông vô cớ… Nàng chính là người làm cho những khung bậc cảm xúc của chàng trở nên phong phú.

Trong lúc vui vẻ chàng không quên dò hỏi việc chính: “Nàng muốn ta gọi nàng là gì? Diệp Khanh, Tiểu Hồng hay Tố Cẩm?”

“Vẫn nên là Tố Cẩm đi.

Như vậy không cần bận tâm việc phải giải thích với các quần thần như thế nào.” - Miệng nói, tay nàng liên tục bốc thức ăn bỏ vào miệng.

Cảm thấy Diệp Khanh nói có phần chí lý vẫn nên gọi nàng là Tố Cẩm thì hơn, chỉ cần chàng biết nhũ danh của nàng là đủ, cái tên kia cũng chỉ nên cho mình chàng gọi là được rồi.

Có lẽ khi yêu người ta thường ích kỷ như vậy, Kinh Dương cũng không ngoại lệ cũng là người có tính sở hữu cao.

Ngày hôm sau, thái giám mang theo ngọc ngà châu báu, gấm vóc đủ loại đến ban thưởng, truyền thánh chỉ, phong Tố Cẩm đáp ứng làm Hồng quý phi.

Tin tức này nhanh chóng loan truyền khắp nơi trong hậu cung khiến nhiều phi tần đứng ngồi không yên cảm thấy địa vị của mình bị lung lay.

Họ bắt đầu để ý đến nhất cử nhất động của Hồng quý phi, muốn tìm cớ bắt bớ, trục xuất nàng ra khỏi hậu cung.

Các vương phi trong cung đều chỉ được hoàng thượng truyền qua một hoặc hai lần để thị tẩm, tất cả họ đến diện kiến long nhan đều trở về trong đêm.

Ngày hôm sau ai nấy đều tiều tuỵ, mắt như gấu trúc vì phải hầu hạ hoàng thượng uống trà, đánh cờ… cả đêm.

Còn nghe nói chưa ai có vinh hạnh được nằm trên long sàng của hoàng thượng.

Người truyền các nàng đến chỉ là để đối phó với các triều thần mà thôi.

Riêng Hồng quý phi được hoàng thượng gọi đến rất nhiều lần và gần như lần nào nàng cũng ở lại cùng thánh thượng thâu đêm, còn được ngủ trên giường của bệ hạ.

Khi nàng cảm mạo đích thân hoàng thượng đến bón thuốc cho nàng.

Điều này không khỏi làm người khác ganh tị sau lưng nàng đặt điều thị phi.

“Hồng quý phi đó quả thật biết mê hoặc lòng người, bây giờ cô ấy chính là phi tần được sủng ái nhất hậu cung này rồi.”

Ở ngự hoa viên các cung phi ngồi lại cùng nhau hàn huyên không quên nhắc đến chuyện của Hồng quý phi.

“Còn phải nói sao.

Đã một tháng qua hoàng thượng không triệu kiến ta vào cung thị tẩm rồi.” - Một người khác ai oán lên tiếng.

Người có địa vị cao nhất ở đây là Lê phi, nãy giờ nàng chỉ ngồi im lặng nghe các nàng kia than vãn chứ chưa mở lời.

Hạnh phi thấy vậy bèn, nói: “Lê tỷ, tỷ xem chúng ta nên làm thế nào? Không thể để tình trạng này tiếp diễn được.

Ngôi vị hoàng hậu sớm muộn gì cũng bị ả ta chiếm đoạt mất thôi.

Muội không phục yêu nữ đó lên ngôi hoàng hậu đâu.”

Đây chính là chiêu mượn dao giết người trong cung cấm, Lệ phi không còn lạ gì.

Nàng ta mỉm cười ngọt ngào, nói: “Muội muội đừng nóng nảy chuyện đâu còn có đó.

Có thể là hoàng thượng nhất thời si mê nhan sắc của nàng ta mà thôi.”

“Không thể nào.

Ả ta chính là dùng yêu khí mê hoặc thánh thượng, người chưa từng triệu kiến ai nhiều lần như vậy cả.

Tỷ không nhớ lần trước ả ta suýt chết tự nhiên sống lại một cách thần kỳ đến thái y cũng không thể lý giải được đó sao.”

Một người khác lại bồi thêm: “Phải đó, trên trán nàng ta từ ấy xuất hiện một ấn ký màu đỏ trong giống hoa mạn đà la.

Có người nói nàng ta chính là hoa tinh chuyển thế đến triều ca mê hoặc quân vương.”

“Vậy các muội nói chúng ta nên làm gì?” - Lê phi hỏi.

“Ở đây tỷ tỷ là có tiếng nói nhất, lại là người xinh đẹp, trước kia được hoàng thượng rất sủng ái, tỷ thử đi khuyên can người xem sao.”

Tỏ vẻ suy tư, một hồi sau Lê phi mới đáp: “Các muội đã nói vậy để ta thử đi một chuyến xem sao.”

“Phải đó vì tỷ muội chúng ta, tỷ nên ra mặt đòi lại cung bằng cho chúng tỉ muội.

Chúng muội ở đây cũng sẽ biên thư về nói với thân phụ của mình nhắc nhở đế vương trong buổi thượng triều.

Mong người có thể hồi tâm chuyển ý.”

Đối với các nàng là như vậy vì các nàng sợ ảnh hưởng đến địa vị của mình trong cung.

Sở dĩ các nàng thân thiết bởi vì trước nay quân vương đều đối xử họ như nhau.

Nay bỗng chốc có một người được đối xử đặc biệt nên đâm ra lo sợ cũng không thừa.

Còn đối với những phòng khác như ngự thiện phòng, thái độ của họ thay đổi rõ rệt khi chuẩn bị thức ăn cho cung Hồng phi.

Không còn thái độ hách dịch như trước thay vào đó là ra sức lấy lòng, sợ người phật ý tấu trình lên hoàng thượng thì cái đầu trên cổ họ xem như xong..