Đầu Thủy Liên Y vùi sâu vào trong chăn khóc, lúc trước nàng còn trăm phương nghìn kế dùng hoa chiêu chính là không chịu theo hắn! Hắn...... Vì sao còn muốn đối với nàng ôn nhu như thế?

Nàng tình nguyện sớm đem thanh bạch của mình cho hắn, cũng không nguyện ý bị Sở Húc Nhật kia chạm vào! Nay nàng bị cầm thú kia nhúng chàm, đã muốn không thanh bạch rồi!

Sở Mị Dạ ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng đem đầu nàng tựa vào trên ngực của mình, "Thực xin lỗi, ta về trễ!"

Từ Uyên thành trở về, không đợi tiến vào Mặc thành nhìn thấy Trình Ngự Thiên ra roi thúc ngựa nghênh đón, nói cho hắn biết Thủy Liên Y bị Húc Vương bắt về trong phủ! Hắn lúc ấy tâm nguội nửa thanh, nữ nhân chính mình còn thương tiếc đụng chạm rơi vào trong tay Húc Vương cái kia vùi hoa, kết cục có thể tưởng tượng được.

Nàng hai mắt đẫm lệ nhìn hắn, hắn nam nhân cao cao tại thượng thế nhưng nói với nàng thực xin lỗi!

Hắn thở dài.

"Bởi vì tự tôn của bổn vương, mới để cho nàng rơi vào Túy Phượng viện; bởi vì thể diện của bổn vương, hại nàng thừa nhận vô tận thương tổn! Kỳ thật chính bổn vương cũng không biết, sự tình tại sao lại biến thành như vậy!"

A! Nàng không biết mình có nghe sai không, trong giọng điệu của hắn có hối hận.

Tay hắn vuốt ve tóc nàng, "Nhớ tới lần đầu gặp nàng, bổn vương bị dung mạo tuyệt sắc kia mê đi tâm trí, cũng không biết nàng có định mệnh hay không, hướng hoàng thượng Ngao Nam muốn nàng!"

Trong nội tâm nàng có chút mất mát, hắn thích dù sao cũng là nguyên lai Thủy Liên Y, yêu cũng là khuôn mặt cùng thân thể của Thủy Liên Y!

Nhìn vết tím nơi bả vai nàng, hắn nhíu mày"Đêm tân hôn, nghe được nàng nói ra lời thương tổn bổn vương như vậy, tự tôn của bổn vương không cho phép, cũng không muốn thừa nhận, nàng cùng nam nhân khác từng có thân mật, nàng thế nhưng vì thay người nam nhân kia thủ thân mà đả thương bổn vương!" Tay hắn không tự chủ xoa ngực bị nàng cắt thương.

Trong lòng của nàng chấn động, hắn bị Thủy Liên Y kia đả thương rất nặng sao?

"Ngươi là yêu Thủy Liên Y kia sao?" Nàng thật là ngu a! Hắn đối với nàng quan tâm, chỉ là bởi vì thân thể này là nữ nhân hắn thích.

Không chú ý trong giọng nói nàng ba chữ "Thủy Liên Y", Sở Mị Dạ lắc đầu!

Ách? Nàng sửng sốt!

"Ở trong vòng mấy tháng kia, bổn vương sống ở bên trong khuất nhục chính mình đặt ra! Như thế nào cũng chạy không thoát! Càng muốn lại càng phát ra hận! Kỳ thật...... Đây chẳng qua là bổn vương không muốn thừa nhận, trên đời còn có nữ tử không thần phục bổn vương! Thế nhưng thà chết cũng không thuận theo!"

Lòng của nàng chấn động! Thân thể Thủy Liên Y này nguyên lai không chỉ nhu nhược, nàng cũng có một mặt kiên trì.

Đột nhiên trên mặt của hắn lộ ra một chút nhu tình.

"Chỉ có ngày ấy! Tam đệ tìm ta đi Túy Phượng viện, nàng vào cửa nhào vào trong lòng của ta!"

Thủy Liên Y khẩn trương lên.

"Bộ dáng mạnh mẽ của nàng khiến ta giật mình!" Hắn đột nhiên nở nụ cười."Ta cho tới bây giờ chưa thấy qua nữ tử sẽ ở nhìn đến cảnh hương diễm chảy máu mũi té xỉu! Lúc ấy ôm nàng trở về ta rất muốn cười!"

Ngẫm lại chính mình ngày ấy tỉnh lại đúng là ở tại chỗ ở của mình, nguyên lai là hắn ôm nàng trở về. Đột nhiên mặt đỏ lên, cúi đầu giấu nhập trong ngực của hắn.

Sở Mị Dạ thương tiếc ôm sát nàng.

"Nàng thô lỗ, mạnh mẽ lại một lần nữa để cho ta mở mang! Ta cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nữ tử có công phu như nàng vậy!" Hắn sờ sờ gương mặt của nàng, "Nàng thậm chí nói muốn ‘ làm ’ bổn vương! Có biết không? Đó là lần đầu tiên bổn vương nghe được nữ nhân nói chữ kia!"

Mặt của nàng đỏ hơn.

"Kỳ thật!" Nhìn mặt của nàng"Nếu mấy tháng trước bổn vương chính là mê luyến gương mặt nàng, trong vòng mấy tháng nhớ mãi không quên cũng là nàng cự tuyệt làm cho bổn vương khuất nhục không chịu nổi. Nói cho cùng, kỳ thật bổn vương thật sự cũng không phải...... Thực thích nàng!"