"Nàng......! Khiến Bổn vương rất tức giận!" Sở Húc Nhật lộ ra vẻ mặt rất thất vọng, rất tức giận.

Thủy Liên Y lui về phía sau từng bước một, từ từ đi đến cạnh cửa "Ta.... Thay ngươi kêu đại phu!" Sắc mặt nàng tái nhợt, nhìn đến bộ dạng của hắn nàng thật sợ hãi.

Sở Húc Nhật rút trâm cài tóc ra, một dòng máu tươi phun ra ngoài! Hắn chậm rãi đến gần nàng.

Nhìn đến máu tươi phun ra của hắn, tay của nàng cũng run lên, cửa thế nào cũng mở không ra, nhìn hắn tiến tới gần, nàng sợ tới mức tay chân luống cuống, tựa như thấy thứ kinh khủng trong phim ảnh, toàn thân đều phát run!

"Nàng... Ép Bổn vương không khách khí với nàng!" Sắc mặt hắn tái nhợt, đi tới trước mặt nàng. Tay che địa phương trào máu, vẻ mặt dữ tợn.

Thủy Liên Y lắc đầu "Đừng tới đây! Ta.... Ta sẽ ra chiêu!" Nàng cố làm ra vẻ uy hiếp.

Sở Húc Nhật bắt lấy nàng, hung hăng ném nàng lên mặt đất, khiến sau lưng nàng chạm đất.

Đau chết! Nàng đau đến không bò dậy nổi! Nam nhân này là một thằng điên! Nàng thấy hắn bị thương cũng không chơi xấu công kích hắn, hắn lại không cảm kích!

Ngay sau đó hắn dẫm một cước lên ngực của nàng "Tiện nhân! Dám đả thương Bổn vương!"

Đau đau! Nàng dùng tay bắt lại chân của hắn.

"Bổn vương khiến nàng sống không bằng chết!" Quên vết thương của mình, xách nàng, nặng nề ném lên giường, không để ý tiếng thét chói tai của nàng, xé y phục nàng vừa mặc ra, kéo quần nàng ra.

"Cứu...... Cứu mạng!" Nhìn ánh mắt khát máu của hắn nàng thật là sợ. "Ừ!" Bị hắn khóa lại cổ họng, hô hấp cũng khó khăn! Hắn nặng nề bấm bóp bộ ngực của nàng, dùng đầu gối đẩy hai chân nàng ra, bạo lực lưu lại vết nhéo khắp nơi ở trên người nàng.

Lực đạo trên tay hắn, khiến nàng cảm thấy hít thở không thông, từ từ ánh mắt bắt đầu tan rã, lọt vào trạng thái hôn mê. Sở Húc Nhật buông lỏng tay kiềm chế nàng cổ họng ra, cởi quần của mình. Tung người đặt lên nàng.

Hình như lần đầu tiên của nữ nhân đều rất đau! Không biết thân thể Thủy Liên Y này có phải lần đầu tiên hay không? Nàng có thể chịu đựng đau đớn như vậy sao? Trong lúc nửa hôn mê, nàng vẫn sợ đến muốn chết! Cảm giác trên người nặng nề, hắn hoàn toàn trấn áp trên người của nàng!

"Ừ!!" Xé đau khiến nàng thanh tĩnh, một ngón tay hắn dò xét đi vào. "Không cần!" Hắn không thể đối với nàng như vậy, nàng bị Sở Mị Dạ xem qua, sờ qua, coi như là thất thân cũng muốn cho người nam nhân kia!

Sở Húc Nhật hít sâu một hơi, khít khao hấp thụ làm cho bụng hắn nóng rực giống như lửa đốt.

"Tiện nhân! Không nghĩ tới nàng còn rất chặt!" Hắn cười tà, trên mặt bởi vì mất máu mà có chút tái nhợt không có một tia tình cảm. Ngón tay của hắn dùng sức giật giật, khiến nàng đau đến rơi lệ.

"Thế nào không phản kháng rồi hả?" Hắn nhéo cằm của nàng, "Biết không? Trước đây thật lâu ta đã muốn đối với nàng như vậy! Hung hăng hành hạ nàng!"

"Không......" Nàng thét chói tai, "Thật là đau! Không cần!" Nước mắt mông lung ánh mắt của nàng, ác ma này! Ai tới cứu cứu nàng.

Sở Húc Nhật điên cuồng cười, hôn lên miệng của nàng, đầu lưỡi tùy ý giày xéo ở trong miệng nàng. Một cái tay bắt lấy hai cổ tay mảnh khảnh của nàng, một cái tay hoành hành ở trong cơ thể nàng.

Sắc mặt hắn âm lãnh chĩa nóng rực của mình vào nàng, động tác kế tiếp chính là muốn phá hủy nàng!

Thủy Liên Y đầy ngập khuất nhục, không nghĩ tới mình sẽ bị nam nhân này hủy diệt! Biểu tình khát máu của hắn nói cho nàng biết, cầu xin tha thứ là vô dụng! Nhắm hai mắt lại, chờ đợi một khắc diệt vong của mình đến!

Đang lúc này, cửa phòng bị một cước đá văng "Phanh".

"Kẻ nào không muốn sống......" mặt Sở Húc Nhật đầy sát khí nhìn hướng cửa, lại á khẩu không nói được.