Ở hội chùa, Thủy Liên Y cùng Sở Huyễn Huyễn ăn tận hứng! Đụng tới những quán ven đường, nàng chưa từng nghe qua, ăn xong điểm tâm nhỏ cùng món ăn vặt đặc sắc làm cho nàng cùng Huyễn Huyễn có lộc ăn no.

Ngao Cẩn Phong đứng ở một bên nhìn các nàng ăn vui vẻ, nhìn các nàng vui vẻ cười, tâm tình hắn cũng vui vẻ lộ ra nụ cười.

Bất kể Huyễn Huyễn là nữ nhi của ai, chỉ cần là đứa nhỏ của Tiểu Y, hắn đều sẽ đối đãi như nữ nhi của mình. Chỉ cần Tiểu Y có thể ở lại bên cạnh hắn, hắn nguyện ý đi làm bất cứ chuyện gì.

Dòng người đột nhiên bắt đầu khởi động, một đoàn người lao qua.

"A!" Thủy Liên Y bị mọi người đụng phải lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã xuống, nhào về phía trước.

"Tiểu Y!" Ngao Cẩn Phong vọt đến trước mặt nàng ôm nàng thật chặt.

"Phong ca ca! Đã xảy ra chuyện gì?"

"Hình như ở bờ sông có cuộc thi đua thuyền tranh tài, tất cả mọi người đều di chuyển về hướng bên kia! Rất nhiều người, Tiểu Y chúng ta về phủ trước!"

"Ừ! Cũng tốt! Huyễn Huyễn chúng ta đi về trước, đợi người ít rồi lại tới!"

Ngao Cẩn Phong như bị sét đánh, trong lòng lộp bộp một chút, sau khi Thủy Liên Y kêu Huyễn Huyễn, hắn phát hiện Sở Huyễn Huyễn mới vừa còn đứng ở bên cạnh ăn gì đó giờ đã không thấy.

"Tiểu thư đâu? Tiểu thư đi đâu rồi hả?" Chân mày Ngao Cẩn Phong nhíu chặt, nhìn về hai nha hoàn đứng ở một bên,

"Nô tỳ không biết, mới vừa rồi còn ở đây mà!"

"Huyễn Huyễn làm sao vậy?" Thủy Liên Y kêu to, “Phong ca ca! Huynh nói Huyễn Huyễn làm sao? Nàng đi nơi nào? Người đâu? Huyễn Huyễn..... Huyễn Huyễn ô.....!"Gấp đến độ nước mắt sắp chảy ra, so sánh với nữ chính trong tiểu thuyết của bà Quỳnh Dao còn dễ khóc hơn.

"Đừng nóng vội! Để cho nha hoàn đưa muội trở về, ta đi tìm Huyễn Huyễn!" Ngao Cẩn Phong tách đám người ra, kéo Thủy Liên Y đi tới bên xe ngựa.

"Phong ca ca! Huynh nhất định phải tìm được Huyễn Huyễn! Van huynh!" Nàng kéo tay Ngao Cẩn Phong.

"Ừ! Các ngươi bảo vệ vương phi trở về phủ!" Hắn ra lệnh cho hai nha hoàn, "Nếu vương phi có bất kì tổn thương nào, cẩn thận đầu của các ngươi!"

"Dạ! Vương Gia! Nô tỳ tuân lệnh!" Hai nha hoàn bị hắn dọa cho sợ đến thấp thỏm.

Thân hình Ngao Cẩn Phong chợt lóe lên liền nhảy lên nóc nhà, nhìn ở phía trên rõ ràng hơn.

Thủy Liên Y ngây dại, hai câu Vương phi kia của Ngao Cẩn Phong làm nàng sợ hết hồn hết vía. Hắn cũng lại đem nàng trở thành nữ nhân của mình? Nàng không thể để cho người nam nhân này mất tâm vì nàng, bởi vì nàng không thể hồi báo cho hắn cái gì!

Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Thủy Liên Y yên lặng nói thầm, nàng cảm giác mình thật có lỗi với hắn.

Huyễn Huyễn,, đã mất đi con một lần, lần này tuyệt đối không thể mất đi con lần nữa.

"Dừng xe!"Đột nhiên hô to một tiếng, phu xe nghe được tiếng nàng kêu,, cho xe ngựa dừng lại.

"Vương phi, làm sao vậy?" Tiểu nha hoàn A sợ hết hồn.

"Ta muốn xuống xe đi tìm Huyễn Huyễn!" Thủy Liên Y mở cửa xe.

"Không được a! Vương phi, Cẩn vương lệnh cho chúng ta bảo vệ người trở về vương phủ!"Tiểu nha hoàn B cũng ngăn cản nàng.

"Các ngươi nếu là ngăn ta, ta liền đụng đầu lên xe ngựa!"Thủy Liên Y hướng về phía các nàng rống, mặc dù nàng biết hai người nha hoàn này vô tội, nhưng nàng không thể an tâm chờ đợi ở trong phủ, nàng không thể mặc kệ nữ nhi của mình mất đi tung tích mà nàng lại ở đây an tường chờ đợi.

Hai nha hoàn không dám ngỗ nghịch ý của nàng, chỉ có thể phụng bồi nàng xuyên qua phố lớn ngõ nhỏ.

"Huyễn Huyễn.... Huyễn Huyễn a..... Con ở đâu? Huyễn Huyễn!" Thủy Liên Y lớn tiếng la lên. Huyễn Huyễn vẫn chưa tới ba tuổi, nàng xinh đẹp như vậy, nếu như bị người xấu mang đi thì làm sao bây giờ? Vừa nghĩ tới Sở Huyễn Huyễn gặp phảingười xấu, Thủy Liên Y liền vừa kinh vừa sợ.

"Huyễn Huyễn! Con có nghe thấy hay không, đáp lại một tiếng có được hay không! Huyễn Huyễn! A.....!" Một tảng đá trên đường đem nàng trật chân té. Bàn tay đều bị chà phá,, đầu gối cũng trầy hết da, vết máu thẩm thấu quần của nàng.

"Vương phi!" Hai nha hoàn bị dọa sợ, nhanh chóng chạy đến đỡ nàng dậy.

"Huyễn Huyễn.....!" Mang theo nước mắt, Thủy Liên Y khập khễnh hô to. Người đi hội chùa rất nhiều, thanh âm cũng không phải huyên náo bình thường, thanh âm của nàng hoàn toàn bị che lại rồi.

Sở Huyễn Huyễn rốt cuộc đi nơi nào?

Từ lúc sóng người mới bắt đầu khởi động, một nhóm người cuốn qua. Thủy Liên Y bị chen chúc, Ngao Cẩn Phong đi ôm nàng.

Về phần Sở Huyễn Huyễn, bị một dòng người đẩy về phía trước. Trong tay nàng cầm đồ ăn, trái phải nhìn náo nhiệt. Dù sao còn chưa tới ba tuổi, chỉ chú ý xem náo nhiệt căn bản không có để ý mình sớm đã bị tách ra, rời khỏi cha mẹ.

"Đây là cái gì?" Khi nàng thấy một con sông lớn thật dài sau đó vui mừng kêu to.

"Đó là sông Thanh U!" Một vị lão đại gia ở bên cạnh nói cho nàng biết, “tiểu hài tử, con không phải là người địa phương?"

Sở Huyễn Huyễn ngẩng đầu nhìn lão đại gia bên cạnh, chợt phát hiện cha cùng mẹ của mình đều không thấy!

"A! Cha! Mẹ a!"Nàng sốt ruột, thiếu chút nữa khóc lên.

Đây là địa phương nào a? Bên bờ cũng bị sóng người chật ních rồi. Nàng là từ đâu tới đây? Nàng nên làm thế nào trở về a? Cha ở nơi đâu? Mẹ ở nơi đâu? Tại sao đều không thấy bọn họ rồi?

"Cha ta đâu? Mẹ ta đâu?" Nàng ở bên bờ lần lượt hỏi người, mỗi người đều lắc đầu.

"Cha! Mẹ.....!"Vừa khóc lau nước mắt, vừa trong đám người chen tới chen lui.

"Rống.....!"Đột nhiên truyền đến tiếng kêu to, mọi người vì muốn nhìn càng thêm rõ ràng mà không ngừng chen lấn xô đẩy bên bờ chật chội.

Trên sông đã chuẩn bị xong thuyền bè, hôm nay dùng thuyền nhanh để thi.

Chỉ nghe được một tiếng ra lệnh, thuyền nhanh giữa sông đi như bay, dòng chảy xiết dũng vào, rất là hoành tráng.

Mà tiếng người ồn ào trên bờ, chiêng trống vang trời, ồn ào vô cùng náo nhiệt.

"Cha! Mẹ a!" Sở Huyễn Huyễn lau nước mắt, ở trong đám người tối như mực căn bản là tìm không được cha mẹ của mình.

Một con thuyền vượt lên đầu, dân chúng bên bờ ủng hộ mấy thuyền khác cũng điên rồi, càng tiến tới kêu la ầm ĩ.

"A.....!" Sở Huyễn Huyễn dáng người nho nhỏ, giống như trang giấy bị mọi người hợp lực đụng rơi xuống dưới.

Nàng giãy dụa trên không trung vài cái, thấy mình sắp ngã vào trong nước sông.

"Cha! Mẹ!"Sợ hãi kêu cha mẹ, sau một tiếng bùm lọt vào trong nước sông.

Ngao Cẩn Phong không có phát hiện bóng dáng Sở Huyễn Huyễn, khi hắn đi tới bờ sông, nghe được dân chúng chung quanh đang bàn luận xôn xao, mơ hồ nghe được hình như có một đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ rớt xuống sông.

Đứa trẻ mặc quần áo màu đỏ? Huyễn Huyễn mặc: chính là màu đỏ!

Tim của hắn thật giống như cung tên bị đứt dây, lộp bộp một chút. Khi hắn vọt tới bên bờ sau, đã không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào trong sông.

Không nghĩ quá nhiều, hắn bùm một tiếng nhảy vào sông, tìm bóng dáng Sở Huyễn Huyễn trong nước. Nước sông chảy xiết, hắn căn bản là tìm không được.

"Đi xuống tìm người! Tìm được tiền thưởng một vạn lượng! Phong quan thưởng nhà cửa!"Ngao Cẩn Phong lau nước trên mặt, nhảy lên trên thuyền lớn mới vừa còn đang tranh tài, rống giận lên tiếng.

Tiền thưởng một vạn? Hơn nữa còn phong quan? Các lão bách tính bắt đầu nghị luận rối rít, có người nhận ra đó là Cẩn vương. Cẩn vương đã nói như vậy, nhất định là thật sự! Cho nên bắt đầu có người nhảy xuống sông ùm ùm cứu người.

Thủy Liên Y được hai nha hoàn dắt díu cũng đuổi tới bờ sông, nghe được có người nói có đứa trẻ rơi xuống sông. Nàng bị làm cho sợ đến thiếu chút choáng.

"Huyễn Huyễn a! Huyễn Huyễn! Mẹ ở chỗ này! Con ở đâu a? Huyễn Huyễn.... Van cầu con! Đáp lại mẹ một tiếng! Huyễn Huyễn.....!"Thủy Liên Y tránh thoát hai nha hoàn hướng về phía dòng sông chạy đi.

"Vương phi! Vương phi!"Hai nha hoàn thiếu chút nữa bị hù chết, bối rối bắt được Thủy Liên Y.

"Đi xuống tìm người! Tìm được tiền thưởng một vạn lượng! Phong quan thưởng nhà cửa!"

Thủy Liên Y đột nhiên nghe được Ngao Cẩn Phong rống, hắn tại sao nói như vậy, chẳng lẽ Huyễn Huyễn thật sự rơi xuống nước.

Một trận mê muội, Thủy Liên Y lung lay một chút ngã xuống ở bên bờ.

"Vương phi!"Tiểu nha hoàn bị làm cho sợ đến thét chói tai.

Ngao Cẩn Phong đứng ở trên thuyền thấy được Thủy Liên Y té xỉu, hắn nhảy lên bờ, không để ý cả người mình ướt đẫm. Trực tiếp ôm lấy nàng.

"Tiểu Y! Tiểu Y!"Nhẹ nhàng vỗ mặt Thủy Liên Y, chân mày hắn nhíu chặt theo.

"Huyễn Huyễn! Huyễn Huyễn! Thủy Liên Y lẩm bẩm, "Phong ca ca! Nếu như Huyễn Huyễn mất, ta liền đi theo nàng! Ta thật xin lỗi nàng! Thật xin lỗi nàng!"

"Huyễn Huyễn không có việc gì! Lúc trước một kiếm kia thiếu chút nữa xuyên thấu trái tim của nàng, nhưng nàng vẫn sống lại! Không phải đều nói đại nạn không chết tất có hậu phúc sao! Tiểu Y! Huyễn Huyễn không có việc gì! Không có việc gì!"

Thủy Liên Y khóc ôm cổ Ngao Cẩn Phong, dúi đầu vào bờ vai của hắn.

Nữ nhi của nàng tại sao mạng khổ như vậy? Nàng tình nguyện tất cả thống khổ cùng tai nạn đều hướng về phía nàng, nàng tình nguyện mình chết!

"Huyễn Huyễn! Van cầu con trở lại bên cạnh ta! Van cầu con!"Nàng đau thương khóc thảm.

"Tiểu Y! Huyễn Huyễn không có việc gì! Sẽ không!"Nhìn trong sông còn có nhiều người đang tìm kiếm như vậy, nhưng không có phát hiện bóng dáng Sở Huyễn Huyễn, tâm Ngao Cẩn Phong cũng co quắp thành một đoàn. Đau như vậy, khổ sở như vậy!

Hắn không thể tin được, cũng không nguyện ý tin tưởng, Huyễn Huyễn trước đó không lâu còn vui vẻ chơi đùa, vậy mà trong thời gian ngắn như vậy liền hương tan ngọc nát.

"Không có việc gì! Sẽ không!"Hắn lừa mình dối người, thấy nhiều người như vậy cũng không có tìm được, một chút xíu hi vọng trong lòng hắn dần dần biến thành bọt nước.

"Huyễn Huyễn!" Tròng mắt trống rỗng của Thủy Liên Y cái gì cũng nhìn không thấy, nàng hiện tại oán hận mình mù, oán hận mình nhìn không thấy bất kỳ cái gì! Nàng thậm chí ngay cả hình dạng nữ nhi mình trông thế nào cũng không biết, nàng là một phế nhân, là một phế nhân không cách nào bảo vệ con của mình.

"Trong nước sông lạnh không? Tối không? Huyễn Huyễn có sợ hay không? Phong ca ca! Huynh nói cho ta biết, lạnh không? Tối lắm không?" Trong mắt không có tiêu cự, nước mắt từng chuỗi từng chuỗi chảy ra.

Mắt Ngao Cẩn Phong mông lung, “Tiểu Y! Đừng như vậy! Huyễn Huyễn không có việc gì! Không có việc gì!" Trên miệng hắn nói như vậy, nhưng trong lòng sắp nứt ra rồi. Đau đến hắn sắp khống chế không được mình, đau đến hắn muốn ôm lấy nàng khóc lên.

"Tiểu Y! Huyễn Huyễn phúc lớn mạng lớn, nhiều người như vậy cũng không tìm được nàng, có thể nàng được cao nhân cứu rồi! Nếu như nàng đã xảy ra chuyện, ở bờ sông nhiều người như vậy hẳn là sẽ tìm được nàng có đúng hay không? Tiểu Y! Đừng khóc! Huyễn Huyễn nhất định được người cứu rồi! Mấy ngày nữa thân thể dưỡng tốt, sẽ lại xuất hiện trước mắt muội! Tiểu Y! Tin tưởng ta!"

"Được cao nhân cứu?" Thủy Liên Y không tin.

"Có lẽ đứa bé rơi xuống sông không phải là Huyễn Huyễn đâu!" Ngao Cẩn Phong đột nhiên nghĩ đến vấn đề trọng yếu này. "Tiểu Y, muội nghĩ qua chưa, nếu như không phải là Huyễn Huyễn, muội chẳng phải là khóc vô ích sao! Chúng ta chờ! Có lẽ Huyễn Huyễn sẽ lại đột nhiên xuất hiện trước mặt của muội, hù dọa muội nhảy dựng đâu!"

Nếu quả thật giống như lời Ngao Cẩn Phong nói, té xuống nước không phải là Huyễn Huyễn, như vậy Huyễn Huyễn hiện tại vẫn an toàn? Thủy Liên Y một lần nữa tràn đầy hi vọng, nàng cảm giác mình hẳn nên nghĩ theo chiều hướng tích cực thì tốt hơn.

Nàng nên tin tưởng nữ nhi mình may mắn, hậu phúc! Đứa bé kia từ nhỏ đã trải qua rất nhiều bất hạnh, hẳn là hưởng thật nhiều phúc, không phải sao?

"Phong ca ca! Ta tin tưởng huynh! Ta tin tưởng Huyễn Huyễn! Nàng nhất định không có việc gì! Nhất định sẽ trở lại bên cạnh ta! Ta chờ nàng!"

Nhìn Thủy Liên Y tỉnh lại, tràn đầy hi vọng. Tay Ngao Cẩn Phong nắm chặt lại rồi buông ra. Lúc này trong lòng hắn đau chỉ có tự mình biết! Mặc dù hắn không tin Sở Huyễn Huyễn đã chết, nhưng là..... Nhìn những người đang tìm ở trong sông, hắn thất vọng!

Sông này dài vạn dặm, nước chảy xiết, nếu quả thật Huyễn Huyễn đã rơi xuống sông, không biết nàng lúc này phiêu lưu đến nơi nào?

Huyễn Huyễn, con ở đâu a?

Sở Huyễn Huyễn đã chết rồi sao?

Nàng không có chết! Nếu không có chết, vậy nàng rơi xuống nước sao lại không thấy bóng dáng đây?

Ở trên sông Thanh U, có một chiếc thuyền lớn xa hoa. Chiếc thuyền được chế tạo công nghệ rất đặc biệt, mặt ngoài thuyền vây quanh bảo thạch các màu! Dưới ánh mặt trời lóe sáng đến chói mắt. Chiếc thuyền như thế cũng không phải là người bình thường có thể chế tạo được! Tùy tiện một viên bảo thạch cũng có giá trị liên thành!

Công tử văn nhã một thân cẩm bào màu tím đứng ở đầu thuyền, mặt như quan ngọc, mắt như đầy sao. Hẳn phải là Quý công tử trải qua cuộc sống không buồn không lo, nhưng lúc này lại mặt ủ mày chau.

Hắn chính là Ân Thần Tinh hai năm qua buồn bực không vui. Hai ba tuổi nhưng không có năm tháng thanh xuân nên có.

"Vương Gia!"Một bên thị vệ đi tới trước mặt hắn, “sắp đến Ngao Nam quốc rồi!"

"Ừ!" ánh mắt Ân Thần Tinh nhìn hướng phía trước, nơi đó là quê hương của Thủy Liên Y, cũng là cố thổ của Ngao Cẩn Phong. Không biết bọn họ đang ở đâu?

Hắn đã tìm hai năm, Đại Giang Nam Bắc cũng không có phát hiện bóng dáng Thủy Liên Y cùng Ngao Cẩn Phong. Hắn cảm thấy, bọn họ có thể có trở lại Ngao Nam quốc.

"Vương Gia! Trên sông Thanh U hình như có người?" Thị vệ đột nhiên quát to một tiếng.

Ân Thần Tinh thấy được trên mặt sông rộng lớn có một mạt áo màu đỏ.

"Đi xuống cứu người!"Hắn ra lệnh một tiếng, thị vệ bảo hộ trên thuyền của hắn cũng nhảy xuống sông.

Không bao lâu sau, thị vệ ôm lên một hình dáng nho nhỏ.

"Vương Gia! Là một cô bé! Không biết có còn cứu được hay không?"

Ân Thần Tinh đi tới, thấy thị vệ ôm một đứa bé rất nhỏ, đặt ở trên bong thuyền.

Khi thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong lòng của hắn đột nhiên chấn động một cái.

"Nước..... Nước!"Ân Thần Tinh ngồi xổm xuống, ngón tay của hắn run rẩy, nhẹ nhàng đặt ở trên mặt cô bé. Thử thăm dò hơi thở của cô bé.

Hơi thở tựa hồ rất yếu ớt,, Ân Thần Tinh ấn lồng ngực của nàng, để cho nàng phun ra nước sông.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống Thủy Thủy như đúc, làm cho Ân Thần Tinh đem Sở Huyễn Huyễn nhận lầm thành Thủy Liên Y! Lúc này hắn căn bản không có năng lực phân biệt thị phi, ngay cả con nít ba tuổi cũng có thể nhận lầm, này chỉ có thể nói rõ cho một vấn đề. Vấn đề gì? Hắn điên rồi!

"Thủy Thủy!"Ân Thần Tinh lấy tay mở cái miệng nhỏ nhắn của Sở Huyễn Huyễn ra, hô hấp nhân tạo cho nàng.