"Thuốc Thương Tâm Quên Lãng? Ngao Cẩn Phong! Ngươi thật hèn hạ! Cho Tiểu Y uống thứ này?" trên mặt Sở Mị Dạ lộ ra hung ác.

"Ngươi còn hèn hạ hơn ta! Vì muốn mượn đường của Xích thành để tấn công Mặc thành, giả vờ đến gần Vũ Văn Thiển, thành thân với nàng! Là ngươi hại Tiểu Y biến thành bộ dáng này!" Ngao Cẩn Phong chỉ trích hắn.

Thủy Liên Y nghe được lời nói của Ngao Cẩn Phong, nhìn Ngao Cẩn Phong trước mặt một lát, lại nhìn Sở Mị Dạ ôm mình một lát. Hai nam nhân này đều hèn hạ như nhau.

Nếu như những điều bọn họ nói là thật, như vậy nàng không phải mới đến thời đại này nửa năm, có thể sẽ lâu hơn!

"Các ngươi đều là người xấu!" Thủy Liên Y giùng giằng ở trong ngực Sở Mị Dạ, muốn nhảy xuống ngựa.

"Tiểu Y!" Sở Mị Dạ ôm chặt nàng, "Ngươi nghe ta giải thích!"

"Buông ta ra!" Thủy Liên Y bắt lấy cánh tay hắn hung hăng cắn một cái.

Sở Mị Dạ cau mày, nhưng cánh tay không động, để mặc cho nàng phát tiết.

"Tiểu Y! Đến đây với ta!" Ngao Cẩn Phong kêu Thủy Liên Y.

Một tiếng huýt gió truyền đến, tuấn mã phía dưới Ngao Cẩn Phong nhảy lên một cái, quay đầu chạy đi. Ngao Cẩn Phong từ trên lưng ngựa nhảy xuống.

Một bóng người từ xa đuổi tới, đeo mặt nạ bằng bạc, y phục vải thô. Tuấn mã chạy đến trước mặt hắn, dịu dàng tựa sát vào hắn.

Sắc mặt của Ngao Cẩn Phong thay đổi, "Sơ Dương! Cả ngươi cũng tới đây quấy rối."

Sơ Dương dắt tuấn mã đi tới trước mặt Ngao Cẩn Phong, "Ngươi thật âm hiểm, dụ ta ra, rồi đuổi theo. Cũng may ta phản ứng khá nhanh!"

Ngao Cẩn Phong ngẩng đầu liếc nhìn con ngựa kia, "Ngựa này trả lại cho ngươi, cho ăn lâu như vậy vẫn không quen! Còn kiểu cách hơn sói!"

"Grrrrr!" Tiếng sói tru truyền đến từ sau lưng, ba con sói trắng hai lớn một nhỏ đang đi tới vừa đúng lúc nghe được hắn nói sói kiểu cách, tất cả đều không vui gầm thét. Trong đó Tiểu Bạch còn xen lẫn mấy tiếng âu âu!

Thế cục này thật đúng là bất lợi đối với hắn, trên khuôn mặt lạnh nhạt của Ngao Cẩn Phong càng ngày càng lộ vẻ khó đoán.

"Các ngươi muốn liên hiệp đối phó ta?"

"Sơ Dương sẽ không gây bất lợi đối với ân nhân cứu mạng!" Nói xong lời này, Sơ Dương ngồi dưới đất, tuấn mã cũng nhẹ nhàng cong chân trước nằm ở bên cạnh Sơ Dương.

Sở Mị Dạ thả Thủy Liên Y trên mặt đất, "Sơ Dương, ngươi bảo vệ nàng!"

Thủy Liên Y dậm chân, "Ai thèm các ngươi bảo vệ! Một đám đầu heo! Các ngươi có giỏi thì chết hết đi! Diệt một người đỡ một người!"

.... Mấy người đứng tại chỗ đều ớn lạnh. Nữ nhân này dù uống thuốc Thương Tâm Quên Lãng, mất đi tất cả trí nhớ, cũng vẫn ác độc, muốn bọn họ chết bớt một người đỡ một người!

Sở Mị Dạ thấy Ngao Cẩn Phong không có ngựa, hắn cũng nhảy xuống ngựa rút ra bội kiếm.

"Ngươi chưa từ bỏ ý định, đã như vậy hôm nay chúng ta hãy đại chiến một trận ngay trước mặt Tiểu Y, nếu ai thua cút ngay trở về quốc gia của mình!"

Ngao Cẩn Phong hừ lạnh, "Không sai, người nào thua cút ngay!"

Hai người đều không hợp nhau, trong nháy mắt liền đánh.

Thủy Liên Y đứng ở một bên, nhìn bọn họ ra chiêu ác độc, cũng không nhịn được hơi khẩn trương.

"Tiểu Y! Tới đây. Nơi này thấy rõ hơn!" Sơ Dương kêu nàng.

"Ngươi..... Không phải là người. Hai người bọn họ quan hệ thế nào với ngươi? Xem ra hình như quan hệ với ngươi không tệ?! Lại nói, sao ngươi máu lạnh như vậy, chỉ lo xem náo nhiệt!" Thủy Liên Y không thể nào phát tiết, bắt đầu dùng Sơ Dương phát tiết cho hả giận.

"Này! Cô nãi nãi, Sơ Dương không có đắc tội ngươi! Ngươi đừng không có chỗ nổi giận thì lấy Sơ Dương trút giận! Hai người kia ngươi thích người nào thì lấy người đó! Không ai ngăn ngươi!"

Thích người nào thì lấy người đó? Thủy Liên Y nhìn hai bóng người lướt qua vờn lại, mặt nháy mắt đỏ!

Hai người bọn họ đều đẹp trai! Chỉ là.... Nàng là người đã có lão công! Vừa nghĩ tới Ân Thần Tinh, nàng lập tức kêu to hỏng bét.

"Sơ Dương! Mau mau! Đưa ta trở về Xích Thành! Tiểu Thần từ hoàng cung trở lại không thấy ta, sẽ phát điên! Mau! Cởi ngựa dẫn ta đi!"

Sơ Dương nhìn hai người đang chiến đấu, nhẹ nhàng cười.

"Tốt! Để cho bọn họ đánh! Chúng ta đi!" Ôm Thủy Liên Y lên ngựa, sờ sờ đỉnh đầu tuấn mã. "Kiêu Dương! Vất vả rồi!"

Tuấn mã nhanh chóng rời đi, ba con sói trắng cũng chạy theo, trở về Xích Thành.

Thấy Thủy Liên Y bị Sơ Dương mang đi, hai người đang đấu đều ngừng tay.

"Tiểu tử Sơ Dương kia!" trên mặt Sở Mị Dạ tràn đầy tức giận.

"Đệ đệ tốt của ngươi!" Ngao Cẩn Phong cũng nổi giận đùng đùng.

"Hắn không phải là đệ đệ của ta!" Sở Mị Dạ cả giận!

"Ta tất nhiên hiểu rõ! So với hắn thì đệ đệ ngươi tệ hơn!" Ngao Cẩn Phong cũng không bình tĩnh!

"Ngươi dám nói đệ đệ ta hư hỏng!" Sở Mị Dạ giơ kiếm lên uy hiếp.

"Ngươi cũng không phải là thứ tốt lành gì!" Ngao Cẩn Phong ác độc nói.

"Mẹ nó!" Sở Mị Dạ nổi giận.

"Lịch sự chút!" Ngao Cẩn Phong chỉ trích hắn.

Hai người nói chuyện không hợp lại bắt đầu đánh nhau, kiếm khí mạnh đến mức thân cây đều bị chém, lá cây bay xuống. Chung quanh bọn họ đều hỗn độn, tràn đầy lá cây rách nát.

Thủy Liên Y được Sơ Dương mang trở về Xích Thành, vào thành tuấn mã không chạy nữa, đi từ từ trên ngã tư đường.

"Sơ Dương! Sao ngựa không chạy?"

"Mệt mỏi! Ngươi thật nặng, nó gánh không nổi!"

"Mẹ nó! Ngươi nặng hơn ta nhiều có được hay không! Là nó gánh ngươi không nổi!"

"Tại sao ngươi thô lỗ thế?"

"Vì sao ta không thể thô lỗ thế? Ngươi là ai, lo trời lo đất, còn lo cả việc người ta thải phân có thúi không!"

Sơ Dương mang mặt nạ nên không nhìn ra vẻ mặt hắn lúc này, nhưng đoán chừng cũng là gương mặt xanh mét.

"Thủy Liên Y, thì ra bất kể ngươi mất trí nhớ hay không, bản tính ngươi vẫn không thay đổi!" sau khi Sơ Dương nói xong lời này cũng không nói gì nữa.

Cái gì? hắn có ý gì? Thủy Liên Y nghi ngờ.

"Sơ Dương, chẳng lẽ ngươi cũng biết ta trước khi ta mất trí nhớ? Ngươi biết chuyện lúc trước của ta? Vậy ngươi nói cho ta biết, nửa năm trước ta xảy ra chuyện gì? Tại sao ta không nhớ gì cả! Ta vừa tỉnh lại liền gặp được Ân Thần Tinh, ta không biết mình xảy ra chuyện gì? Ngươi nói cho ta biết đi!"

Sơ Dương nhìn nàng, hai người ngồi trên một con ngựa, cách thật gần, mùi thơm ngát trên người nàng lao vào trong mũi của hắn.

"Sắp tới sẽ hơi chật!" Sơ Dương từ trên ngựa nhảy xuống, vỗ vỗ sau lưng tuấn mã.

Cảm thấy sau lưng không còn ai, Thủy Liên Y quay qua đã thấy Sơ Dương đứng trên mặt đất.

"Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta!"

"Vấn đề gì?"

"Chính là chuyện gì xảy ra với ta nửa năm trước?"

"Ách... Tiểu Y! Ngươi có muốn ăn bánh Quế Hoa hay không, ăn thật ngon đấy!" Sơ Dương chạy đến trước một gian hàng mua hai cái bánh Quế Hoa, đưa cho Thủy Liên Y một cái, mình tự ăn một cái.

"Sơ Dương.....!"

"Tiểu Y! Cái bánh kia ngươi có ăn không? Không ăn cho ta!" Sơ Dương nhai hai ba cái đã ăn hết cái của mình, đưa tay tới giành của Thủy Liên Y.

"Ta tiêu diệt ngươi!" Thủy Liên Y vỗ mu bàn tay hắn một cái, cầm bánh Quế Hoa lên cắn một miếng. "Ừ! Ăn ngon thật! Sơ Dương! Mau! Mau trở về mua thêm mấy cái! Ta để dành tối nay ăn khuya!"

Sơ Dương khi dễ nàng, "Một thôn phu trên núi như ta làm sao có nhiều tiền như vậy!"

"Đừng nói nhảm! Mua trước đi, trở về trả cho ngươi..... Ách! Bảo Tiểu Thần trả lại cho ngươi gấp bội!"

Sơ Dương nghe xong hấp ta hấp tấp đi mua mấy cái nữa, "Nhớ bảo Vương Gia nhà ngươi trả cho ta!"

"Được rồi! Hẹp hòi chết!" Thủy Liên Y nghĩ!

Nhìn Thủy Liên Y cười, trong đôi mắt Sơ Dương cũng nổi lên nụ cười, có lẽ như vậy mới là lựa chọn tốt nhất! Thấy nàng vui vẻ như thế, trong lòng hắn cũng không còn tiếc nuối!

Trở lại phủ Thần vương, Ân Thần Tinh quả nhiên rất nóng nảy.

"Thủy Thủy! Nàng đã trở lại!"

"Tiểu Thần! Sao chàng gấp gáp như vậy? Ta không sao, đi ra ngoài lòng vòng với Sơ Dương, có hắn đi theo ta, rất an toàn!"

"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh kéo tay của nàng. "Hoàng huynh bệnh rất nghiêm trọng, bây giờ Sở Mặc quốc đã nằm trong tay Sở Mị Dạ. Hôm nay hắn đã thu phục Uyên thành, làm cho Đột Quyết chịu đả kích rất lớn, đoán chừng mấy năm tới sẽ không gây sự nữa!"

"Đó không phải rất tốt sao! Dân chúng an cư lạc nghiệp, không có chiến tranh, không có máu tanh! Thật tốt!"

"Thủy Thủy nàng không hiểu! Lúc trước Sở Mị Dạ mượn đường của Ân Xích quốc chúng ta, lợi dụng sông Thâm Du chiếm cứ Mặc thành! Hôm nay lính của hắn đều ở Mặc thành, bây giờ có uy hiếp rất lớn với Xích thành của chúng ta!"

Sở Mị Dạ? Là nam nhân đó sao? Trước mắt Thủy Liên Y hiện lên gương mặt anh tuấn của nam tử áo đen.

"Tiểu Thần! Ý của chàng là, hắn có dã tâm muốn thôn tính cả Xích Thành?"

Ân Thần Tinh nhìn Sơ Dương bên cạnh, "Thủy Thủy! Lòng người khó dò! Hắn ngay cả hôn nhân của mình cũng có thể lợi dụng, người như vậy không đáng tin tưởng!"

Ngay cả hôn nhân của mình cũng lợi dụng? Trong lòng Thủy Liên Y đột nhiên co rút đau đớn, cảm giác là lạ!

"Hắn sẽ công đánh Xích Thành sao?" Nàng thận trọng hỏi.

Ân Thần Tinh không nói, hắn cũng không biết.

"Hôm nay hoàng thượng bệnh nặng, thái tử còn nhỏ, nếu như hắn thật muốn tới xâm chiếm, Xích Thành cũng chỉ có thể liều mạng!"

"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y đưa tay vuốt nếp uốn trên mặt hắn, "Chàng đang sầu não?"

Ân Thần Tinh nhìn về phía Sơ Dương, "Sơ Dương, Thần Tinh chưa từng xem ngươi là người ngoài, vẫn coi ngươi là bạn! Ngươi sẽ giúp Thần Tinh chứ?"

Sơ Dương ho nhẹ!

"Thần vương, thật ra thì yêu cầu của ngươi bây giờ không phải do Sơ Dương, mà là do người khác!"

Ân Thần Tinh theo ánh mắt Sơ Dương nhìn về phía Thủy Liên Y, trên mặt hắn lộ ra bực tức.

"Sơ Dương! Thần Tinh không phải Sở Mị Dạ, sẽ không vì quốc gia mà bán nữ nhân mình yêu!"

Sơ Dương không nói, xoay người rời đi.

Thủy Liên Y không hiểu, "Tiểu Thần, chàng có ý tứ gì? Sao ta không hiểu?"

"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh nắm lấy tay Thủy Liên Y, "Thần Tinh vĩnh viễn cũng sẽ không để Thủy Thủy phải chịu bất kì uất ức nào, vĩnh viễn cũng sẽ không!"

Cảm động! Hoa hoa lệ lệ bị sự cưng chiều của hắn làm choáng váng!

Thủy Liên Y khéo léo ôm lấy hông hắn, tựa vào trước ngực hắn.

"Tiểu Thần! Hay là chúng ta trở về Tinh Thành?"

Trở về Tinh Thành? Ân Thần Tinh biết, nếu như lúc này dẫn nàng rời đi, sẽ cách xa Sở Mị Dạ, cách xa tất cả nam nhân muốn giành Thủy Thủy với hắn, có thể cả đời mình sẽ có nàng! Nhưng....

"Thủy Thủy! Hoàng huynh đang bệnh nặng, hiện tại ta không thể rời đi!" Hắn là một nam nhân, trọng trách trên vai quá nặng. Chuyện vứt bỏ tất cả chỉ vì hồng nhan, hắn... Không làm được!

Thủy Liên Y ngẩng đầu lên, "Tiểu Thần, có thể lý tưởng của nam nhân và nữ nhân không giống nhau! Nữ nhân cảm thấy có tình yêu thì có thiên hạ! Nhưng nam nhân lại khác, nam nhân cảm thấy có thiên hạ mới có tình yêu!"

"Thủy Thủy!" Ân Thần Tinh hôn trán nàng, "Ta thích nàng, hi vọng nàng vĩnh viễn hạnh phúc. Hi vọng nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta, cho dù giữa chúng ta vẫn giữ vững mối quan hệ như vậy, không có chút tiến triển, nhưng Thần Tinh không muốn để nàng đi!"

"Tiểu Thần!" Thủy Liên Y kề mặt lên ngực hắn.

Có lúc nàng cảm thấy Ân Thần Tinh như huynh trưởng thành thục, có lúc lại cảm thấy hắn ngây thơ như gà con, còn có đôi khi cảm thấy hắn như đứa bé không có cảm giác an toàn!