Hai người Thủy Liên Y cùng Ngao Cẩn Phong, áo trắng hơn tuyết! Đứng chung một chỗ, nam tuấn mỹ vô địch, nữ tuyệt mỹ Vô Song! Quả thực chính là một đôi bích nhân! Không riêng gì Vũ Văn Sâm, tất cả mọi người tại đây nhìn thấy bọn họ đều sợ ngây người!

Nhìn Ngao Cẩn Phong, Vũ Văn Sâm không chỉ có tự ti mà trên hết là đố kị.

Thân hình phiêu dật kia, khí chất trác tuyệt, khuôn mặt tuấn mỹ đến mức không có một tia khuyết điểm! Bộ dáng không rơi phàm trần, không nhiễm thế tục thật làm cho người đố kỵ!

Lại thấy Thủy Liên Y, khuôn mặt tuyệt mỹ, da thịt vô cùng mịn màng, dáng người linh lung! Thế gian thật sự khó có thể tìm được nữ tử tuyệt sắc như vậy!

Trai tài gái sắc như vậy làm cho người chiêm ngưỡng, hẳn là đều hâm mộ, nhưng là Vũ Văn Sâm nhìn, lại là đố kỵ muốn chết!

Nữ nhân này hắn tuyệt đối phải có được, về phần nam tử mặc áo trắng này, xinh đẹp không giống người thường, hắn là nhất định phải diệt trừ!

Lại nói, người nào không biết ở Ân Xích quốc này, trừ bỏ Thần Vương Ân Thần Tinh, Vũ Văn Sâm hắn là tuấn tú nhất! Nam nhân áo trắng này từ nơi nào nhô ra!

Ngao Cẩn Phong nắm tay Thủy Liên Y trên mặt đạm mạc, căn bản không thèm để ý tới Vũ Văn Sâm.

"Lưu lại tiểu mỹ nhân! Nếu không ai cũng đừng nghĩ rời đi!" Vũ Văn Sâm cũng không quản hôm nay là ngày mấy, ra lệnh cho đàn chó săn thuộc hạ kia đem hai người ngăn ở giữa.

Mọi người trong đình viện đến xem náo nhiệt né tránh thật xa! Tiểu bá vương Xích Thành lại bắt đầu đùa giỡn, tỏ uy phong!

Cảm thấy sự tình tự hồ náo lớn! Thủy Liên Y nhíu mày, cảm thấy tay Ngao Cẩn Phong nắm ở bả vai nàng chặt thêm một chút!

"Phong ca ca! Huynh...... Muốn giết người sao?" Nàng biết, Ngao Cẩn Phong nhìn như thanh linh, như tiên nhân, nhưng ra tay cũng không phải là ngoan độc bình thường!

Ngao Cẩn Phong khẽ hừ một tiếng, “Tiểu Y! nam nhân này có phải lần trước khi dễ muội hay không?"

A? Hắn làm sao mà biết mình bị khi dễ? Thủy Liên Y cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ là nhìn bộ dạng Ngao Cẩn Phong, tâm cơ rất sâu, lòng dạ không đáy. Nam nhân như vậy tâm nhãn quá nhiều, nói không chừng bất luận nàng phát sinh chuyện gì hắn cũng rõ như lòng bàn tay!

Vũ Văn Sâm nhìn hai người gắn bó thân mật, trong lòng ghen ghét nồng đậm.

Nam nhân như hắn từ nhỏ đến lớn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tự nhận là trừ bỏ hoàng đế đương triều, hắn chính là Vương của Xích thành! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là cái hắn muốn đều không có chuyện không chiếm được! Chỉ cần hắn muốn phá hủy sẽ không người nào dám ngăn trở hắn.

"Mỹ nhân! Ngươi vẫn là ngoan ngoãn đi cùng ta? Hay là chờ ta hủy hoại tiểu bạch kiểm này, sau đó ngươi mới bằng lòng đi theo ta?"

Trong lòng Thủy Liên Y bắt đầu thay tên đầu heo kêu Vũ Văn Sâm này bi ai! Hắn dĩ nhiên coi thường Ngao Cẩn Phong? Còn gọi hắn là tiểu bạch kiểm? Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trắng nõn của Ngao Cẩn Phong,...... Quả thực là hắn rất trắng! Chỉ là, cũng làm cho hắn thoạt nhìn càng thêm sạch sẽ, càng thêm thanh nhã.

Lại nói, nàng vì sao muốn thay Ngao Cẩn Phong biện bạch a!

A...... Đột nhiên, một cái tay heo chụp vào Thủy Liên Y bị cái gì đó đâm thủng. Chủ nhân cánh tay heo kia cầm cổ tay, bàn tay đại trương, gào khóc thảm thiết. Từ mu bàn tay đến trong lòng bàn tay đều bị ám khí đâm thủng, máu tươi ứa ra, vô cùng khủng khiếp!

Vũ Văn Sâm thấy thế giận dữ!

"Người tới! Đi triệu tập Ngự Lâm quân đem nam nhân này bắt lại cho ta!" Giọng điệu hắn làm cho Thủy Liên Y muốn xông qua đá hắn vài cái. Triệu tập Ngự Lâm quân, hắn nghĩ hắn là ai?

Trong đình viện xảy ra rối loạn, người bên trong bái đường nghe thấy cũng chạy ra.

Tân nương tử Vũ Văn Thiển giật khăn voan đỏ xuống, đầu vẫn đội mũ phượng, chạy ra khỏi hỉ đường.

Trong đình viện, nàng nhìn thấy Thủy Liên Y áo trắng bồng bềnh đứng cùng một chỗ với Ngao Cẩn Phong.

Thấy được Thủy Liên Y, trên mặt Vũ Văn Thiển lộ ra ghen ghét!

Thủy Liên Y thấy Vũ Văn Thiển một thân hỉ bào màu đỏ, lại thấy Sở Mị Dạ đi theo phía sau!

Sở Mị Dạ vẫn thường mặc áo đen, hắn như vậy rất có khí phách vương giả, thân là Chiến Thần Sở Mặc quốc, đánh đâu thắng đó,không gì cản nổi bách chiến bách thắng! Bộ dạng lạnh lùng, bất luận kẻ nào đều không thể bằng được!

Mà lúc này, hắm mặc cẩm bào màu đỏ. Tân hôn đáng lẽ phải là cao hứng, nhưng hắn lại vẫn như cũ khốc giống như muốn đi sa trường chiến đấu anh dũng.

Ánh mắt của hai người giao nhau, Thủy Liên Y từ trong mắt hắn thấy được một tia động dung!

Tiểu Dạ! Chàng vẫn quan tâm ta đúng không? Trong lòng nàng âm thầm cảm thán, Tiểu Dạ có lẽ thật sự có nỗi khổ tâm! Hắn nhất định là bị bắt buộc!

Nhìn thấy ánh mắt Thủy Liên Y nhìn chằm chằm Sở Mị Dạ, Vũ Văn Thiển càng thêm căm tức.

"Xú nữ nhân! Mắt ngươi bị mù sao? Phu quân của bổn tiểu thư ngươi cũng dám nhìn chằm chằm!" Vũ Văn Thiển từ trong tay thủ hạ của ca ca nàng đoạt lấy một thanh kiếm sắc, đâm về phía mắt Thủy Liên Y!

Thật là một nữ nhân ngoan độc, Thủy Liên Y lui về phía sau trốn tránh, nàng cũng không phải là quả hồng mềm để cho người ta muốn khi dễ là khi dễ! Chỉ là, bình thường bên người mỹ nữ đều có một vài hộ hoa sứ giả bảo hộ.

Ngao Cẩn Phong là ai a! Ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, kiếm kia trực tiếp bị gãy rời ra bay về một bên.

Vũ Văn Sâm kinh hô, mũi kiếm bay ra kia thiếu chút nữa đâm vào trên đũng quần hắn.

Mẹ nó, hắn chính là độc đinh của Vũ Văn gia, nếu hủy túi con cháu của hắn, vậy thì cực kỳ bi thảm rồi!

"Chết tiệt!" Vũ Văn Thiển nguyền rủa, tuy rằng Ngao Cẩn Phong tuấn mỹ như vậy làm cho nàng trong nháy mắt hoảng hốt, nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ của Thủy Liên Y làm cho nàng ghen ghét lại càng thêm hấp dẫn hỏa lực của nàng!

"Tiểu Y! Muội không sao chứ?" Ngao Cẩn Phong nhẹ nhàng ôm eo Thủy Liên Y, đột nhiên cảm thấy một cỗ tức giận không hiểu đánh úp lại!

Hắn nghiêng mặt nhìn lại, đối diện cùng khuôn mặt lãnh khốc của Sở Mị Dạ.

Vũ Văn Thiển chạy đến bên người Sở Mị Dạ, "Tiểu Dạ! Thay ta thu thập hắn!" Nàng làm nũng, ôm chặt cánh tay Sở Mị Dạ lay động, ẻo lả đến nỗi làm cho mọi người đều nổi da gà!

Tiểu Dạ? Thủy Liên Y đau lòng, vì sao Vũ Văn Thiển cũng gọi hắn như vậy? Nàng cứ nghĩ rằng Tiểu Dạ là dành riêng cho nàng!

Ngao Cẩn Phong cảm thấy Thủy Liên Y lay động một cái, không khỏi đem nàng ôm ở trong ngực.

Một cỗ kiếm khí đánh úp lại, Ngao Cẩn Phong lập tức tránh khỏi, đem Sở Huyễn Huyễn trong lòng giao cho Thủy Liên Y, sau đó thân hình chợt lóe đến trước, đứng đối diện với Sở Mị Dạ.

Sở Mị Dạ cầm kiếm sắc trong tay, hai mắt bắn ra sát khí.

Trên khuôn mặt đạm mạc của Ngao Cẩn Phong cũng phát ra âm trầm.

Hai người đối mắt nhìn nhau, không nói một câu, nháy mắt đấu võ.

Thủy Liên Y ôm đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, trong lòng vô cùng lo lắng! Sở Mị Dạ cùng Ngao Cẩn Phong so chiêu, nàng cũng không hy vọng ai trong số hai người bị thương, nàng không hy vọng bọn họ liều mình đến ngươi chết ta sống!

Tất cả đều là lỗi của nàng, nếu nàng ngoan ngoãn rời đi sẽ không phát sinh chuyện như vậy!

Bên kia hai người so chiêu, nhiều chiêu sắc bén, nhiều chiêu ngoan độc! Tựa hồ đều muốn lấy mạng đối phương! Thủy Liên Y chăm chú nhìn bọn hắn!

Một bên Vũ Văn Thiển cùng Vũ Văn Sâm trao đổi ánh mắt, cùng nhau đến gần Thủy Liên Y!

Thủy Liên Y đang lo lắng cho Sở Mị Dạ cùng Ngao Cẩn Phong, đột nhiên phát hiện hai người bọn họ tới gần!

"Mỹ nhân! Lại đây!" Vũ Văn Sâm đánh về phía nàng.

Thủy Liên Y nghiêng thân tránh thoát vuốt sói đang bổ nhào về phía mình, thân thủ nam nhân này xác thực không tốt chút nào!

Nàng tránh thoát Vũ Văn Sâm, thân mình còn chưa có ổn định, một bên Vũ Văn Thiển một kiếm đâm lại đây, Thủy Liên Y kinh hô một tiếng tránh thoát, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.

Đồng thời, Vũ Văn Sâm từ bên cạnh bổ nhào vào Thủy Liên Y, từ phía sau bắt lấy hai cánh tay nàng.

Vũ Văn Thiển giơ kiếm đâm trúng Sở Huyễn Huyễn trong lòng Thủy Liên Y, theo tiếng trẻ con khóc nỉ non, mũi kiếm Vũ Văn Thiển rút ra, một dòng máu tươi phun ra!