Thủy Liên Y nhìn thấy Ngao Cẩn Phong gật đầu, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi! Nàng hiện tại chỉ thầm nghĩ được nhìn thấy Tiểu Dạ, hỏi hắn tại sao lại muốn tới Xích Thành! Hỏi hắn rốt cuộc có đi qua sơn cốc tìm nàng hay không? Hỏi hắn có biết mình đã không còn ở sơn cốc kia rồi hay không?

Tiểu Dạ a! Không biết Uyên thành xảy ra biến cố gì, không biết chàng đã trải qua khó khăn như thế nào! Hi vọng khi ta gặp chàng lần nữa, chàng sẽ không để cho ta thương tâm khổ sở! Ta thật sự không muốn quên đi chàng!

Thủy Liên Y âm thầm cầu nguyện ở trong lòng! Nàng thật sự rất sợ a! Thuốc của Ngao Cẩn Phong rốt cuộc sẽ có phản ứng gì, hiện tại trong lòng nàng không rõ!

Vừa nghĩ tới thuốc trong cơ thể mình, Thủy Liên Y liền buồn bực! Ngao Cẩn Phong chết tiệt, chế dược hoàn mà cũng không biết dược hiệu xác thực, liền dám cho nàng ăn! Cũng không sợ nàng ăn xong sẽ chết sao?! Lại nói, nàng cũng không phải vật thí nghiệm của hắn, vì sao hắn muốn mình làm vật thử sống a!

"Rốt cuộc chúng ta đang đi nơi nào?" Thủy Liên Y có chút chần chờ đi theo phía sau Ngao Cẩn Phong.

"Tới chỗ có Sở Mị Dạ!"

Ai không biết bọn họ đi tới chỗ có Sở Mị Dạ! Nhưng chỗ đó rốt cuộc là nơi nào a, vì sao xuống xe ngựa còn quẹo trái quẹo phải?

"Phong ca ca! Huynh...... không thể nói cho ta biết trước, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Huynh có thể cho lòng ta chút chuẩn bị hay không? Nếu đến lúc đó vì chuyện xảy ra làm cho ta kinh hách, huynh tính trước được sao?"

Ngao Cẩn Phong cười khẽ, “Chuyện này đối với Sở Mị Dạ mà nói là chuyện tốt, nhưng là đối với muội mà nói lại là chuyện xấu!"

Chuyện tốt gì, chuyện xấu gì? Thủy Liên Y càng nghe càng bị hắn làm cho hồ đồ mất rồi!

Rất xa, tựa hồ nghe thấy tiếng khua chiêng gõ trống, còn có tiếng pháo nổ!

Trong lòng Thủy Liên Y đột nhiên nảy sinh ra một tia dự cảm không tốt!

"Đây là chỗ nào?" Nàng nhìn về phía Ngao Cẩn Phong.

"Vũ Văn phủ Thừa Tướng!" Ngao Cẩn Phong bình tĩnh nói cho nàng biết.

Vũ Văn? đây là lần thứ ba Thủy Liên Y nghe được tên dòng họ này! Đầu tiên là Vũ Văn Thiển một năm trước, sau đó là Vũ Văn Sâm mấy ngày trước, nay lại tới Vũ Văn phủ nữa!

Đúng Là oan gia ngõ hẹp? hay là ông trời cố ý an bài?

"Chúng ta tới đây làm gì? Tiểu Dạ ở Vũ Văn phủ sao?"

Ngao Cẩn Phong từ trong ngực lấy ra một tấm lụa trắng che lại mặt Thủy Liên Y.

"Như vậy thoạt nhìn tốt hơn nhiều!" Nhìn khuôn mặt bị lụa trắng che lại, Ngao Cẩn Phong vừa lòng gật đầu.

"Huynh vẫn chưa trả lời vấn đề của ta!" Thủy Liên Y cũng hiểu mình che mặt một chút cũng tốt! Nàng không muốn bị mọi người nhìn chăm chú, bị người xấu mơ ước!

Ánh mắt Ngao Cẩn Phong lướt qua đám người, "chúng ta đến gần nhìn xem!" Bắt lấy tay Thủy Liên Y đi vào trong đám đông đang vây quanh bốn phía Vũ Văn phủ để xem náo nhiệt!

Rất xa một con tuấn mã màu đen chậm rãi cất bước đi tới. Thủy Liên Y nhìn con tuấn mã quen thuộc kia, trong lòng lộp bộp một chút. Là Truy Tinh của Sở Mị Dạ?

Trên thân ngựa đen bóng của Truy Tinh, lộ ra băng gấm màu đỏ thẫm, trên đầu ngựa, cũng treo một bông hoa đỏ thẫm!

Trên lưng Truy Tinh, một nam nhân lạnh lùng ngồi, hắn mặc cẩm bào màu đỏ thẫm, đỉnh đầu đội đái hoa linh, thân mặc mãng bào đeo đai ngọc, khuôn mặt không có vẻ vui mừng đáng có của một ngày trọng đại như hôm nay.

Hắn không phải Sở Mị Dạ thì là ai đây? Đây là trang phục gì? Tân Khoa trạng nguyên đứng đầu bảng? Vũ trạng nguyên khải hoàn trở về? Hay là anh hùng đánh thắng trận? Người mặc là đủ rồi, vì sao còn cho ngựa mặc như thế?

"Là Truy Tinh!" Thủy Liên Y cảm thấy kinh ngạc.

"Đó là Truy Tinh sao?" Khóe miệng Ngao Cẩn Phong giương lên một chút, nụ cười kia làm cho tâm Thủy Liên Y cảm thấy có chút bất an.

Ánh mắt Thủy Liên Y nhìn về phía Sở Mị Dạ trên lưng Truy Tinh, không hiểu vì sao, nàng có rất dự cảm bất hảo! Nhất là khi thấy được Sở Mị Dạ, dự cảm của nàng càng ngày càng mãnh liệt!

"Cung nghênh Sở Vương đại giá quang lâm, hi vọng đám hỏi của Ân quốc cùng Xích quốc có thể làm cho hai nước hòa hảo!" Trong đám đông truyền đến lời tuyên bố dõng dạc của một người đàn ông, mà ở hiện đại gọi là người chủ trì!

Ở hiện đại, với những nhà giàu có, vào những buổi họp mặt, cưới hỏi …, đều mời người chủ trì đến chủ trì buổi lễ! Đến lúc đó yến hội sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều!

Thủy Liên Y còn chưa khôi phục kinh ngạc sau khi nhìn thấy Truy Tinh, lại nghe thấy người chủ trì ở cổ đại này nói ra lời chúc cho liên minh Sở quốc cùng Ân quốc! Đến lúc này sắc mặt nàng đã trở nên trắng bệch!

Nghiêng đầu nhìn về phía Ngao Cẩn Phong, trên mặt hắn vẫn như cũ không có biểu tình gì, cũng nhìn không ra suy nghĩ trong đầu hắn! Nhưng Thủy Liên Y biết, hắn nhất định đã sớm biết chuyện này, hắn để cho nàng tới đây cũng là muốn làm cho nàng hết hy vọng! 

"Muội muốn tiếp tục lưu lại đây xem náo nhiệt hay là theo ta rời đi? Ta..... Cũng không muốn dược hiệu bên trong cơ thể muội phát tác!"

Hắn nói những lời vô nghĩa này làm gì? Đây có tính là mèo khóc chuột không? Có tính là Hoàng Thử Lang chúc tết gà hay không?

Thủy Liên Y lắc đầu, “ta đi hỏi hắn, tại sao phải làm như vậy?" Nàng đem nữ nhi giao cho Ngao Cẩn Phong, vẻ mặt trấn định đẩy đám người ra tiến về phía trước, đi về hướng đội người ngựa kia!

Ngao Cẩn Phong ôm Sở Huyễn Huyễn, đi theo sau Thủy Liên Y!

Mặc kệ là địa phương nào, trường hợp nào, hắn cũng sẽ không để cho nàng bị thương tổn, hắn sẽ luôn luôn ở phía sau bảo hộ nàng!

Trước đại môn Vũ Văn phủ Thừa Tướng, tân nương tử một thân áo đỏ thẫm được người mai mối dẫn ra! Đầu đội mũ phượng, trùm khăn voan đỏ!

Sở Mị Dạ xuống ngựa nghênh đón.

Tân nương tử đi về hướng Sở Mị Dạ, do đứng không vững thiếu chút nữa ngã sấp xuống, bị Sở Mị Dạ gắt gao ôm trong lòng!

Tâm Thủy Liên Y chua xót đau đớn, đầu có chút hỗn loạn!

Nàng lắc lắc đầu, bỏ qua sự mê muội này, nàng muốn đi hỏi Sở Mị Dạ, vì sao lại đối xử với nàng như thế? Rõ ràng hắn bảo nàng chờ hắn, nhưng hắn lại đi Xích Thành cưới vợ, mà tân nương lại không phải là nàng!

Bước đi của nàng có chút hỗn độn, đẩy đám người ra, giống kẻ điên vọt tới trước đại môn phủ Thừa Tướng.

"Sở Mị Dạ!" Nàng chậm rãi gọi tên hắn.

Thân thể Sở Mị Dạ tựa hồ đột nhiên cứng lại, nhưng ngay lập tức, khi hắn quay đầu nhìn nàng lại dị thường lạnh lùng!

"Có chuyện gì?"

Tại sao lại là thanh âm lạnh nhạt như thế? Tại sao lại là biểu tình xa lạ như thế? Tại sao lại là thái độ lạnh lùng như thế? Hắn không muốn thấy nàng xuất hiện sao?

"Tiểu Dạ...... Chàng vì sao gạt ta?"

"Vị cô nương này, ngươi nhận lầm người rồi! Bổn vương chưa từng gặp qua ngươi!" Lời nói lạnh lùng từ trong miệng hắn nói ra làm cho Thủy Liên Y đau lòng.

Nhận lầm người? Chưa từng gặp qua nàng? Trên mặt Thủy Liên Y lộ ra vô hạn bi ai.

"Chàng..... Thật sự không nhận thức ta? Nói cho ta biết, chàng có phải có nỗi khổ hay không?" Nàng không tin Tiểu Dạ sẽ biến thành như vậy! Nếu hắn thật sự là Tiểu Dạ, tuyệt đối sẽ không đối xử tàn nhẫn với nàng như thế! 

Gặp lại nàng, hắn chẳng những không vui mừng, ngược lại còn đẩy nàng ra xa vạn dặm.

Sở Mị Dạ lắc đầu: "Mời ngươi không cần quấy rầy bổn vương thú phi! Giờ lành đã đến, xin cô nương tránh ra!"

Thủy Liên Y cắn môi, hai tay nắm chặt, các đốt ngón tay đều trở nên trắng bệch!

Nàng muốn xông lên đánh tỉnh hắn, nữ nhân của hắn là Tiểu Y nàng! Là Tiểu Y mà hắn từng hứa hẹn yêu trọn đời trọn kiếp!

Là hắn từng nắm tay nàng, nói với nàng: cả đời nắm tay bạch đầu giai lão! Muốn nàng và hắn bên nhau cả đời!

Hắn quên mất chính mình từng nói gì sao! Hắn nói hắnmuốn sủng nàng cả đời, đời này kiếp này chỉ yêu một mình nàng!

Hắn quên mất ở tấm bia đá trên núi Vô Nhai, khắc xuống tên hai người! Hắn quên mất hai chữ kia hợp thành một thể, vĩnh viễn đều liền cùng một chỗ!

“Tiểu Dạ! Chàng thật sự không biết ta sao?" Nước mắt Thủy Liên Y chậm rãi rơi xuống!