Không cần! Không thể! Thủy Liên Y muốn giãy dụa, muốn cự tuyệt, nhưng một chút khí lực cũng không dùng được! Không chỉ như thế, thân thể của nàng trở nên nóng quá, tựa như trước kia trúng mị dược giống nhau.

Trong lòng lộp bộp! Biết mình không chỉ trúng mê dược, hơn nữa còn là mị dược rất lợi hại.

Hiện tại nàng sắp bị lạc tâm trí của mình, bắt đầu bức thiết hi vọng có nam nhân có thể đến an ủi, dựa vào thân thể của hắn! Muốn trước khi mình hoàn toàn sa đọa kết thúc xong cái mạng này, nàng không thể bị nam nhân khác cường! Thủy Liên Y muốn thừa dịp mình có một tia lý trí, cắn lưỡi tự sát.

A......

Môi nóng rực của Sở Thánh Hạo đi vào trên môi của nàng, sau khi mút thỏa thích, rốt cuộc không thả ra, làm cho nàng ngay cả năng lực cắn lưỡi cũng không có!

Nàng thật sự rất ngọt, cánh môi lạnh lẽo làm cho hắn muốn ngừng mà không được, hận không thể ăn nàng vào trong bụng! Mà hô hấp của nàng càng ngày càng dồn dập, hơi thở ra càng ngày càng nóng, môi vốn lạnh lẽo cũng bắt đầu nóng rực lên.

Thân thể nàng nhu nhược không có một tia khí lực, mềm nhũn nằm ở trên cỏ. Cảnh trí như vậy quả thật rất đẹp!

Mang theo một tia thưởng thức, ngón tay thon dài của Sở Thánh Hạo đi vào lồng ngực của nàng, từng chút túm mở vạt áo của nàng.

"Không...... Không cần!" Tay Thủy Liên Y nâng lên, muốn ngăn cản, lại bị Sở Thánh Hạo chộp trong tay vuốt ve.

" Mỹ nhân! Trẫm nghĩ hết biện pháp như vậy cũng là muốn có được nàng! Nàng quả thật là họa thủy! Mê người như vậy! Câu hồn như vậy!" Sở Thánh Hạo tà nịnh xé mở áo của nàng, đẫy đà của nàng ở dưới áo ngực hơi hơi rung động.

Hắn nghĩ hết biện pháp để có được nàng? Thủy Liên Y giật mình, chỉ là, môi của hắn một chút dời xuống, làm cho nàng hoảng sợ. "Không cần!"

Nước mắt rơi xuống, nàng không nên muốn chạy trốn, nàng hẳn nên sớm kết thúc tính mạng của mình! Nay bị hắn lăng nhục, nàng nên làm cái gì bây giờ? Thân mình vô lực như vậy, lực ý chí cũng chầm chậm biến mất! Lúc này nàng so với con cá sống trên thớt gỗ còn đáng thương hơn, ngay cả năng lực giãy dụa đều không có!

Lê hoa đái vũ! Thật là có một phong vị khác! Sở Thánh Hạo thưởng thức đau thương, bất lực của nàng giống như thưởng thức một bức họa xinh đẹp. Bàn tay to vuốt ve hai má trắng nõn như sữa của nàng, trắng mịn ở tay làm cho hắn yêu thích không buông tay!

"Mỹ nhân! Khóc cái gì? Trẫm nhất định có thể làm nàng vui vẻ hơn so với Sở Vương!" Hắn cũng không sốt ruột muốn nàng, hắn chờ đợi mị dược phát tác trong cơ thể nàng, chờ đợi nàng khóc khẩn cầu hắn đến muốn nàng! "Năng lực của trẫm nam nhân khác không thể sánh bằng! Mỹ nhân! Nàng bây giờ có muốn nam nhân đến bổ khuyết hư không của nàng?"

Bên tai truyền đến lời nói tà nịnh của nam nhân, lực ý chí tựa hồ càng ngày càng yếu! Trong ý nghĩ của Thủy Liên Y là một mảnh mơ hồ, dần dần một bóng người xuất hiện trước mặt nàng. Tóc đen như mực, mắt như sao lạnh.

"Tiểu Dạ!" Thủy Liên Y xuất hiện ảo giác, nam nhân ở trước mắt biến thành Sở Mị Dạ nàng yêu nhất! Thế nào lại là Tiểu Dạ! Hắn không phải đi Uyên thành sao? Hắn tới cứu mình! Khóe miệng lộ ra một chút tươi cười "Tiểu Dạ!"

Đôi mắt của Sở Thánh Hạo tối sầm xuống, nàng gọi mình Tiểu Dạ? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn như sương mù của nàng, ánh mắt hư vô mờ mịt, tựa hồ nhận lầm người? Thuốc này cũng thật mạnh, đến vừa nhanh lại mãnh liệt còn có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác.

"Mỹ nhân! Có phải hiện tại thực hi vọng trẫm đến sủng hạnh nàng hay không?"

Thủy Liên Y cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không ngừng liếm môi.

Bụng dưới có một cỗ nhiệt lưu thổi quét mà đến. Nàng thật khó chịu, ngay lúc này phi thường hi vọng bị Sở Mị Dạ tới yêu thương.

"Tiểu Dạ! Ta thật khó chịu! Giúp ta một chút!" Nàng bất lực dùng tay nhỏ bé bắt lấy cỏ xanh, nóng rực trong cơ thể làm cho nàng phi thường thống khổ. Thân thể không ngừng vặn vẹo!

# đã che chắn #

Tươi cười ở khóe miệng sâu sắc thêm, Sở Thánh Hạo phủ ở trên người nàng, cúi đầu hôn nàng, cắn cắn môi nàng, mút lấy hương thơm của nàng, đầu lưỡi cạy mở môi cánh hoa đi vào trong cái miệng nhỏ của nàng cùng đầu lưỡi nàng dây dưa

# đã che chắn #!

Thân thể Thủy Liên Y bị dục hỏa đốt cháy hầu như không còn! Hiện tại nàng khát vọng! Trong thân thể thật hư không!

"Tiểu Dạ......!"

"Trẫm đến thỏa mãn nàng!"

# đã che chắn #

....................... Rối rắm phân cách tuyến...............

Phượng Vũ cung!

Hoàng hậu Ngọc Linh Nhi cầm một gói gì đó trong tay, nhìn đồ trong tay, trên mặt của nàng lộ ra vẻ tươi cười đắc ý!

"Ngọc Linh Nhi!" Ngoài cung đột nhiên truyền đến hô to.

Nghe tiếng hô như thế, Ngọc Linh Nhi kích động giấu đồ trong tay vào trong tay áo.

Gương mặt Sở Húc Nhật bình tĩnh xông vào, thị vệ phía ngoài và thái giám như thế nào cũng không ngăn được hắn!

"Húc Vương?" Ngọc Linh Nhi có chút giật mình, nhìn đến tức giận trên khuôn mặt tuấn tú của Sở Húc Nhật! "Tất cả các ngươi lui ra!" Nàng mệnh lệnh bọn thị vệ trong cung rời đi.

Nhìn đến đám người kia lui ra ngoài, trong Phượng Vũ cung chỉ có hai người bọn họ. Sở Húc Nhật một phát bắt được cổ tay Ngọc Linh Nhi.

"Thủy Liên Y ở nơi nào?" Vẻ mặt hắn hung ác!

"Húc Vương!" Ngọc Linh Nhi buồn bực! "Húc Vương chẳng lẽ quên mất, Thủy Liên Y bị giam giữ ở Lãnh Hương cung! Nàng giết Thái Hậu, phạm vào tử tội!"

Sở Húc Nhật bắt tay nàng dùng sức, "Ngọc Linh Nhi! Bổn vương vừa mới đi qua Lãnh Hương cung! Nàng căn bản không ở nơi đó!"

Lông mi Ngọc Linh Nhi giật giật, trong lòng đã hiểu rõ, tốc độ Sở Thánh Hạo xem như chậm, đều ngày thứ ba mới đi tìm nàng!

Nhìn đến biểu tình của Ngọc Linh Nhi, Sở Húc Nhật biết nàng khẳng định biết chút gì!

"Thủy Liên Y ở nơi nào? Nói mau! Bằng không ta giết ngươi!" Sở Húc Nhật đột nhiên bóp cổ nàng, vẻ mặt thị huyết.

"Khụ khụ......!" Ngọc Linh Nhi dùng hai tay bắt tay hắn! Người nam nhân này căn bản là không niệm tình cũ! Trở mặt nhanh như vậy! Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ nàng nếu không nói, hắn có thể bóp chết nàng. "Là..... Hoàng thượng!"

Tay Sở Húc Nhật buông lỏng, Ngọc Linh Nhi che yết hầu ho khan.

"Hoàng thượng? Hắn đưa Thủy Liên Y đi đâu rồi? Ngươi nói mau?" Hai mắt Sở Húc Nhật trợn tròn, tà nịnh lại thô bạo.

"Ta làm sao mà biết? Thủy Liên Y con tiện nhân kia thông đồng trái một người phải một người! Khả năng ước gì hoàng thượng sủng hạnh nàng, lưu nàng một cái mạng tiện đâu!" Vẻ mặt Ngọc Linh Nhi châm chọc "Húc Vương! Chẳng lẽ ngươi cũng muốn tiện nhân này? Khẩn trương như vậy! Nàng rốt cuộc tốt ở chỗ nào?"

"Ngọc Linh Nhi! Thái Hậu không phải nàng giết! Bổn vương sẽ tìm được hung thủ đích thực sát hại Thái Hậu, càng sẽ trả cho Thủy Liên Y một cái công đạo!" Sở Húc Nhật nhìn chằm chằm Ngọc Linh Nhi, nhìn thấy trên cổ của nàng có dấu tay màu tím mà mình vừa bóp ra, còn có...... Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cổ của nàng sao lại có vết cào ở chỗ xương quai xanh?

Phát hiện ánh mắt Sở Húc Nhật thực âm trầm nhìn cổ của mình, trong lòng Ngọc Linh Nhi hoảng hốt, lấy tay che.

"Húc Vương! Chẳng lẽ ngươi không muốn đi ngăn cản chuyện tốt của hoàng thượng cùng con tiện nhân kia sao? Chỉ sợ một hồi không còn kịp rồi!"

Sở Húc Nhật cắn răng, trong lòng kích động bất an. Sở Thánh Hạo nhất định không có ý tốt, ngay cả nữ tử có thai cũng không buông tha sao? Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm của Thủy Liên Y, hắn cũng không để ý Ngọc Linh Nhi, vội vàng chạy ra Phượng Vũ cung!

Nhìn đến bóng lưng của Sở Húc Nhật, Ngọc Linh Nhi cắn môi, vẻ mặt dữ tợn.

"Thủy Liên Y! Chờ sau khi hoàng thượng chơi đùa ngươi, Bổn cung không cho ngươi chết tử tế!" Từ trong ống tay áo lấy gói đồ, hung tợn nở nụ cười!

"Người tới! Theo Bổn cung đi ra ngoài!"

@tôm chiên xù: bạn yên tâm, chị ấy chưa có bị ăn đâu ^^

Chẹp, càng làm mình mới càng thấy truyện này ngược mà trá hình hài, sủng, tội lỗi =]]

_________________