Bỗng thấy Cổ Chương mở túi vải ra bỏ thiếu nữ vào trong.
Cô ngồi co lại như con tôm. Đoạn hắn đặt sợi dây lò xo dài ba thước vào để căng cho túi vải mở rộng phía trong.
Thế rồi han xách túi vải ra đi. Bây giờ bất cứ ai coi bên ngoài cũng không thể nhận ra là trong túi vải lại đựng một cô gái.
Cổ Chương bước lẹ ra ngoài ngõ hẻm, đến đường lớn hắn trao túi vải cho một tên tráng hắn rồi trở gót quay về Diêu phủ.
Trong Diêu phủ tân khách lục tục kéo đến khiến cho bầu không khi mỗi lúc một náo nhiệt.
Cẩm y cái Cổ Chương thận trọng đi dòm kháp nơi thấy những tay cao thủ phái Lạc Xuyên kể cả Diêu Văn Thái đều đâu còn ngồi đó chưa ai bỏ đi chỗ khác hắn mới yên tâm đình chỉ cuộc quan sát, đến báo cáo với Lục Minh Vũ.
Cao Thanh Vân đã ngấm ngầm quan sát các nhận vật đầu não chín môn phái lớn đến dự yến toàn vào hạng tiền bối nổi tiếng võ lâm và có địa vị rất tôn cao.
Y không lấy gì làm kinh ngạc vì bữa nay phái Lạc Xuyên khoản đãi đồng đạo đã lấy danh nghĩa địa chủ để mở một cuộc đại hội thượng đỉnh. Các môn phái lớn kể cả những phái lăm le lên đương hàng với Cữu đại môn phái đều đem hết những phần tử tinh anh tới đây để theo dõi tình hình biến diễn.
Nhưng y đã tính thầm thì trong những tay cao thủ hiện diện ở đây không một ai có thể thắng được truyền nhân của Nhân ma Sa Thiên Hoàn, nên trong lòng không khỏi thất vọng. Y cảm thấy mình rất cô đơn đồng thời trách nhiệm càng thêm phần trọng đại.
Cao Thanh Vân đã bố tri cơ quan thông tin rất nghiêm mật và được biết việc Đinh Ninh bị cướp. Y còn biết hiện giờ Âu Dương Tinh đã cải dạng nam trang cùng Âu Dương Vô Cụ đang ở trong bóng tối ngấm ngầm theo dõi địch nhân và bảo vệ cho Đinh Ninh được an toàn. Y rất lấy làm an ủi, bèn lui vào nhà mật thất.
Cao Thanh Vân ở trong mật thất vẫn có thể nhìn thấy tình trạng ngoài đại sảnh.
Không bao lâu Diêu Văn Thái cũng tới nơi hỏi :
- Sự tình diễn tiến ra sao ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Lục Minh Vũ đã một chân bước vào cạm bẫy của chúng ta.
Diêu Văn Thái lại vì chuyện này mà lộ vẻ lo âu nói :
- Cái đó thật không ngờ.....
Cao Thanh Vân hỏi :
- Chuyện gì không ngờ ?
Diêu Văn Thái đáp :
- Tiểu đệ muốn nói là Lục Minh Vũ là một nhân vật kiêu hùng, vùng vẫy giang hồ mà sao lại mắc lưới một cách dễ dàng như vậy? Cao huynh có nhận thấy là quá đơn giản?
Cao Thanh Vân cười đáp :
- Dễ dàng quá! Diêu huynh ! Xin hỏi Diêu huynh phái Lạc Xuyên liệu có hợp tác với người ta một cách dễ dàng không? Tư dung của Tần Nhi cô nương liệu có thể tìm kiếm được dễ dàng? Huống chi còn thêm nhiều điều kiện phối hợp. Tình thực mà nói nếu cô chẳng phải là chỗ chí thân của Diêu huynh thì tiểu đệ quyết không dùng cô làm mồi của hắn.
Y ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Lục Minh Vũ là con người như vậy thì bất cứ cô gái nào cũng mê hắn và hỏi dò mọi sự chẳng khó gì. Còn Tần Nhi cô nương vẫn lo cho Diêu huynh nên khó mà lay động được. Như vậy kế hoạch của chúng ta không đên nỗi bị tiết lộ một cách dễ dàng.
Diêu Văn Thái xoa hai tay rồi nói huych toẹt chỗ lo âu của hắn ra. Hắn hỏi :
- Vấn đề an toàn cho Tần Nhi thế nào?
Cao Thanh Vân đáp :
- Chẳng có vấn đề gì cả. Hiện giờ đã có hai tên cao thủ ngấm ngầm bảo vệ cô. Nên biết Lục Minh Vũ chỉ có một nhược điểm duy nhất là tính háo sắc, chúng ta cần nắm lấy điểm này làm chủ chốt và thêm vào những điều kiện thích hợp mới làm cho hắn chui đầu vào bẫy một cách dễ dàng.
Bây giờ xem chừng mấy hoang khảo mà chúng ta đã dự định đều không phải dùng đến.
Diêu Văn Thái nói :
- Điều khó khăn ở đây là Diêu phủ đã triệu tập bao nhiêu danh gia trong thiên hạ tới đây, lúc đến việc làm sao lột được mặt nạ Lục Minh Vũ trước quần hào.
Cao Thanh Vân đáp :
- Chỉ mong sự tình đừng có gì biến đổi là tại hạ tin rằng trước khi vào tiệc đã có thể vạch trần bộ mặt đanh ác của hắn.
Diêu Văn Thái trầm ngâm một chút rồi nói :
- Tiểu đệ chưa tin chắc Lục Minh Vũ đã nóng này và sơ hở như vậy. Có điều trong kế hoạch của chúng ta đã nhận ra được tính hắn hay đùa cợt con gái. Từ giờ cho đến lúc vào tiệc còn đến một giờ nữa hắn đầy đủ thời gian dày xéo Tần Nhi rồi mới vào nhập tiệc.
Cao Thanh Vân nói :
- Đúng thế ! Lục Minh Vũ chỉ còn chờ bảy trong chín môn phái lớn bắt đầu cuộc thương nghị là phát động thừa cơ lẻn đi ép uổng Tần Nhi cô nương.
Diêu Văn Thái đáp :
- Vậy bây giờ chúng ta hãy chờ đợi.
Diêu Văn Thái ra rồi, Cao Thanh Vân lại lẳng lặng chờ tin túc mật đàm của bảy phái lớn. Y đang chừ đợi, trong lòng nóng nẩy, thì đột nhiên có người đứng tuổi chạy đến. Người này cũng ở bộ máy thông tin của phái Lạc Xuyên và rất tinh minh mẫn cán nên hiểu cả đường bí đạo dẫn tới gian mật thất.
Hắn tử trung niên nói :
- Cao lão sư ! Bên ngoài có tin khẩn cấp đưa tới và thuộc vào hạng đệ nhất. Dường như hắn tử trung niên cũng không hiểu nội dung tin tức, vì Cao Thanh Vân đã dùng ám hiệu đại biểu cho tình trạng để truyền đi một cách dễ dàng.
Cao Thanh Vân giật mình kinh hãi. Hắn tử trung niên hỏi :
- Có cần thông tri cho người khác biết không ?
Dĩ nhiên gã muốn thông tin cho Diêu Văn Thái. Cao Thanh Vân gật đầu đáp :
- Ông bạn lập tức đi báo ngay cho quí chưởng môn. Có điều tin tức này không liên quan gì đến Tần Nhi cô nương, ông bạn đừng hốt hoảng để người ta chú ý.
Hắn tử trung niên không hoang mang nữa, nhanh nhẹn cất bước.
Cao Thanh Vân theo cửa bên đi ra. Y giả trang làm gia nhân của Diêu phủ nên ra vào không ai để ý.
Lúc Cao Thanh Vân sắp bước vào đường phủ lớn y nói mấy câu với một tên gia đinh khác rồi đi rất mau.
Y chen vào đường ngang. Dưới thểm nhà ở góc đường này có một hắn tử đặt gánh xuống bên đứng nghỉ.
Cao Thanh Vân lướt qua bên hắn tử bất thình lình phóng chỉ ra điểm. Hắn tử không kịp để phòng té xuống liền.
Lúc này trên đường không có người đi qua. Cao Thanh Vân mở thúng ra coi thì chỉ thấy một thanh trường đao, y cắp hắn tử lên bỏ vào trong nhà.
Cao Thanh Vân lại cất bước tiến về phía trước. Theo lời tình báo thì chỗ này không có người gác của đối phương. Y đi tới một đường phố khác quanh vào góc đường rồi dừng lại.
Chỉ trong nháy mắt một người nhỏ tuổi xuất hiện từ đường bên tay mặt rảo bước đi tới.
Người này chân bước mau lẹ lưng đeo trường kiếm, vừa trông đã biết ngay là nhân vật võ lâm. Gã vừa đi đến khúc quanh thì chạm mặt Cao Thanh Vân.
Cao Thanh Vâm giả vờ ngạc nhiên. Gã thanh niên không để ý cứ lướt qua bên cạnh y.
Gã vừa đi được mấy bước Cao Thanh Vân mới bật tiếng cười lạt.
Gã thanh niên dừng bước quay đầu nhìn lại.
Cao Thanh Vân cũng dương cặp mắt sáng như điện nhìn đối phương chằm chặp. Bốn luồng mục quang tựa điện chớp sắc bén vô cùng, khiến người ta cảm thấy như đao kiếm đụng nhau tóe lửa.
Hai bên ngó nhau trong khoảnh khắc rồi Cao Thanh Vân cất tiếng lạnh lùng hỏi :
- Tra công tử ! Công tử định đi đâu ?
Thanh niên sửng sốt. Dĩ nhiên chàng đúng là A Liệt, A Liệt hỏi lại :
- Ông bạn là ai ? Sao lại muốn can thiệp vào việc của ta?
Cao Thanh Vân đáp :
- Võ công của Tra công tử dù thừa sức đánh bại những tay cao thủ trong thiên hạ, nhưng về chuyện cảnh giác mà như vậy thì những kỳ nhân dị sĩ võ lâm đều có thể nhân lúc công tử sơ ý mà ám toán được.
Y vẫn chưa tiết lộ thân thế. A Liệt không nhịn được hỏi :
- Sao ông bạn không thứ ám toán đi ?
Cao Thanh Vân lạnh lùng đáp :
- Chuyện thiên hạ nếu cứ thứ mới biết kết quả thì e rằng làm chẳng được mấy việc đã ôm hận suốt đời.
A Liệt chau mày nói :
- Nếu các hạ không giống một người bạn của tại hạ thì nhất định tại hạ không nhẫn nại để nói chuyện với các hạ rườm rà như vậy.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Công tử bảo tại hạ giống ai ?
A Liệt đáp :
- Các hạ rất giống Cao Thanh Vân huynh, dĩ nhiên tại hạ không nói về nét mặt mà nói về thái độ. Cao Thanh Vân lật nón lên bỏ cặp lông mày giả ra cười khà khà nói :
- Không phải giống đâu mà đúng hắn đấy.
A Liệt rất cao hứng cười hỏi :
- Cao huynh làm gì vậy ?
Cao Thanh Vân hỏi lại :
- Phải chăng Tra đệ muốn hỏi ta sao lại cải trang ?
A Liệt đáp :
- Đúng thế !
Cao Thanh Vân nói :
- Câu chuyện này dài lắm. Tiểu huynh vắn tắt là đang vội vã đối phó với Lục Minh Vũ.
A Liệt ra chiều hối tiếc đáp :
- Xin lỗi Cao huynh. Tiểu đệ không rảnh để giúp Cao huynh được.
Cao Thanh Vân nói :
- Hỏng bét !
Rồi lại hỏi :
- Tra đệ có việc chi mà phải vội ?
A Liệt đáp :
- Tiểu đệ mình mang mối huyết cừu sâu tựa bể mấy khi được chạm trán bọn chúng ở cả đây thì bỏ lỡ cơ hội thế nào được ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Bọn họ chưa bỏ đi ngay đâu mà phải hấp tấp.
A Liệt nói :
- Khi chúng giải tán rồi thì dĩ nhiên tiểu đệ phải mất nhiều công phu và thì giờ đi kiếm chúng và cũng khó lòng kiếm được đầy đủ từng tên một. Điều trước hết hơn nữa là tiểu đệ muốn báo cừu huyết hận trước rừng danh thủ võ lâm.
Cao Thanh Vân hỏi.
- Tra đệ chờ tiểu huynh xong việc rồi hãy động thủ được không ?
A liệt đáp :
- Cao huynh có điều chi cấp bách ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu huynh muốn giữ bọn người đó làm nhân chứng.
A Liệt hỏi :
- Làm nhân chứng ư? Tiểu đệ muốn giết cho kỳ hết bọn chúng. Cao huynh quên rồi sao? Nếu họ cùng đều chết về tay của tiểu đệ thì làm nhân chứng có ích gì không ?
Cao Thanh Vân càng nghe A Liệt nói càng cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
Nên biết Cao Thanh Vân đã hao phí bao nhiêu tâm lực và gặp được báo nhiêu cơ duyên may mắn mới đi được tới cục diện này. Nếu A Liệt làm rối loạn xà ngầu thì toàn bộ kế hoạch của y đều bị trôi theo dòng nước. Huống chi lúc này y phải tranh thủ từng phân từng khắc. Công việc đã khẩn cấp thì làm gì có thời giờ để thảo luận kỹ càng với chàng nữa.
Y nóng này không nhịn được bất giác lớn tiếng :
- Không được ! Tra đệ để cho ta động thủ đã.
A Liệt hỏi :
- Cao huynh ! Mối Huyết cừu cả nhà tiểu đệ bị sát hại mà Cao huynh còn ngăn trở việc báo thù này ư ?
Cao Thanh Vân không khỏi sững sờ. Y nhận thấy A Liệt nói đúng, vả lại chàng chịu cực khổ rèn luyện thần công đâu phải cốt để giữ mình, mà dĩ nhiên để rửa hận nữa,y nhăn nhó thở dài đáp :
- Tra đệ Ơi ! Tra đệ còn có điều chưa hiểu. Nếu Tra đệ phá hại kế hoạch của tiểu huynh là làm hại cả một đời người thiếu nữ thiện lương về tay giáo chủ Cực Lạc Giáo.
A Liệt đáp :
- Trừ phi Cao huynh nói rõ tình hình không thì tiểu đệ không nghĩ ngợi gì nữa.
Chàng nói bằng một giọng rất kiên quyết. Cao Thanh Vân không khỏi bồn chồn đăm nhân nói :
- Bây giờ tiểu huynh không có thì giờ. Huống chi Tra đệ thứ nghĩ coi có nên tàn sát hết thảy mọi người trong bảy môn phái lớn không ?
A Liệt sa sầm nét mặt đáp :
- Thế là Cao huynh tiết lộ chân tâm rồi.
Cao Thanh Vân hỏi :
- Cái gì mà tiết lộ chân tâm?
A Liệt đáp :
- Hiển nhiên Cao huynh muốn dùng kế hoãn binh không cho tiểu đệ động thủ ngay là có ý khuyên người bảy môn phái chạy đi. Có đúng thế không ?
Cao Thanh Vân buồn rầu đáp :
- Tuyệt đối không phải. Ta dám thề với Tra đệ.
A Liệt thấy y có vẻ nổi nóng, chàng liền hỏi :
- Cao huynh bất tất phải thề thốt. Nếu Cao huynh không dụng tâm như vậy thì sao còn hỏi tiểu đệ có nên tàn sát hết bọn chúng không ?
Cao Thanh Vân vội giải thích :
- Tra đệ đừng hiểu lầm. Không phải hết thảy bao nhiêu người trong bảy môn phái đều đáng giết cả mà cần phải phân biệt trắng đen, không nên hạ sát người vô tội, tỷ như Tống Bất Độc phái Bắc Mang đã chết về tay huynh đệ, há chẳng là một người không đáng giết ?
Thái độ A Liệt đã hòa hoãn lại một chút, chàng hỏi :
- Nhưng chẳng lẽ Cao huynh lại bảo tiểu đệ bỏ lơ cơ hội này, không để tiểu đệ báo thù rửa hận cho nhà họ Tra ở Hoá Huyết Môn trước mặt những danh gia thiên hạ ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Hỡi ơi ! Nếu đem vụ này mà nói cho rõ hết đầu đuôi thì phải mất đến nửa giờ. Phải rồi ! Bây giờ Tra đệ đến ngay chỗ Âu Dương Tinh cô nương và hội diện với Lương đại thúc để hỏi xem có được không ? Bọn họ có đủ thì giờ nói rõ cho Tra đệ nghe về kế hoạnh mà tiểu huynh đã hao phí bao nhiêu tâm lực để sắp đặt.
A Liệt lắc đầu nói :
- Tiểu đệ e rằng sau khi nghe xong câu chuyện thì không thể tìm thấy nhân vật đầu não trong bảy phái lớn nữa.
Cao Thanh Vân nói :
- Tiểu huynh có thể bảo đãm với Tra đệ là bọn họ chưa giải tán ngay đâu.
A Liệt ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi :
- Lời nói của Cao huynh dĩ nhiên đáng kể. Chẳng hay Bùi phu nhân đã chết dưới lưỡi đao của Cao huynh chưa ?
Cao Thanh Vân chấn động tâm thần, xoay chuyển ý nghĩ rất mau tự nhủ :
- Nếu mình nói mụ chưa chết, nhất định gã tra hỏi duyên cớ thì lại mất thời giờ. Chi bằng mình dối y một phen cứ bảo mụ chết rồi chắc gã cũng chưa biết ngay được.
Y nghĩ vậy liền đáp :
- Mụ trốn khỏi lưỡi đao của tiểu huynh thế nào được ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Vừa rồi tiểu đệ đã hỏi một người và biết rằng mụ chưa chết.
Chàng nhìn đối phương chằm chặp, nói tiếp :
- Người đó là một gia tướng ở phủ Âu Dương, chắc họ không dối tiểu đệ.
May mà Cao Thanh Vân là tay lão luyện giang hồ, vẻ mặt vẫn thản nhiên nói ngay :
- Đúng thế ! Y không gạt hiền đệ đâu.
A liệt ngạc nhiên hỏi :
- Thế thì sao Cao huynh lại bảo mụ không trốn thoát được dưới lưỡi đao của Cao huynh ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu huynh có ý nói muốn giết mụ lúc nào cũng được, tiểu huynh dám chắc mụ không thể trốn đâu cho thoát. Vấn để là ở chỗ tiểu huynh chưa đủ lý do để giết mụ vì mụ không gia hại lệnh từ.
A Liệt sỉng sốt hỏi :
- Có thế thật không ?
Cao Thanh Vân đáp :
- Tiểu huynh không phải là thằng ngốc thì sao lại bỏ cơ hội lấy được báu vật các môn phái ?
A Liệt nói :
- Hỡi ôi ! Cao huynh ra đòn này khiến cho lòng tiểu đệ thật bối rối.
Cao Thanh Vân nói ngay :
- Tra đệ miễn thứ cho tiểu huynh không có thì giờ để nói chuyện được nữa. Tra đệ mau đến hội diện cùng Âu Dương cô nương là biết rõ đầu đuôi, hiện giờ Tra đệ chớ có lộ diện làm hư việc lớn.
Hắn lại nói rõ địa điểm đến gặp Âu Dương Tinh cho A Liệt nghe rồi không chờ chàng trả lời đã cắm đầu chạy thẳng đến Diêu phủ.
Giả tỷ A Liệt cũng chạy theo thì Cao Thanh Vân chẳng còn có biện pháp nào khác, nhưng y tính chắc A Liệt thế nào cũng đi hỏi cho rõ trước, nên hạ quyết tâm trở gót đi ngay.
Quả nhiên A Liệt không theo y. Cao Thanh Vân vừa đi vừa hóa trang nhưng tâm tình y không vì A Liệt chẳng rượt theo mà được cởi mở. Y tưởng đến khi nào A Liệt báo thù là võ lâm nổi trận phong ba rất lớn.
Việc A Liệt báo thù rửa hận thực ra còn có chỗ phải nghiên cứu mới khỏi mất đạo công bằng vì phụ thân A Liệt đã dâm đãng gây thành nổi nghiệt rất nhiều người các môn phái căm hận lão thấu xương về hành động dâm ô của lão.
Ngoài ra lão còn lấy cả báu vật trấn sơn của các phái là phạm vào điều tối kỵ võ lâm mới gây thành mối họa cả nhà bị tru diệt. Nói một cánh khác là nhà họ Tra tự mình gây nên tai vạ không thể chỉ trích người ta tàn độc.
Cao Thanh Vân chưa có thời giờ để đàm luận cùng A Liệt về những điểm này. Y chạy rất nhanh chớp mắt đã tới Diêu phủ. Cao Thanh Vân vào cửa liền tiếp được báo cáo là Lục Minh Vũ vừa mới do cửa hậu lén lút ra đi.
Nhắc lại A Liệt đã tới một nơi thấy cũng lầu cao ngất, phủ đệ bao la. Theo lời Cao Thanh Vân cho chàng hay thì nơi đây là sào huyệt lâm thời của Cực Lạc Giáo.
Chàng đi quanh tòa viện một vòng mà không phát giác ra một trạm canh nào, trong lòng rất đỗi hoài nghi, chàng tự hỏi :
- Nếu đây là sào huyệt lâm thời của Cực Lạc Giáo thì sao lại không đặt trạm ngầm để canh gác. Nhưng theo lời Cao Thanh Vân thì rõ ràng là chỗ này, và bao nhiêu đặc điểm cũng đúng hết.
Chàng tin chắc mình không kiếm lầm đối phương, rồi chàng lẩm bẩm :
- Nếu ai hỏi thì phải vào chùa, dù sao mình cũng thứ coi cho biết.
Chàng lẻn vào nội trạch mới thấy đèn hoa cùng bóng người từ trên thượng phòng chiếu xuống. Gian phòng bên kia cũng còn đèn lửa.
A Liệt không cần phải tới gần vì thị giác và thính giác của chàng đã đến trình độ kinh thế hãi tục. Trong phòng có động tĩnh gì, hoặc ngoài phòng có diễn biến chàng đều thấy hết.
A Liệt đi quanh ra dàn hoa ở mé hữu, bỗng thấy một bóng người ẩn mình trong bóng tối ở phía trước mặt. Người khác thì không trông thấy nhưng A Liệt đêm tối cũng nhìn rõ như ban ngày.
Nhưng chàng nhìn rõ phục sức của người đó mà chàng cũng biết rồi.
A Liệt tiến gần thêm một chút rồi tụ nội lực dồn ra thanh âm thành một luồng sóng đưa vào tai người dạ hành kia nói :
- A Tinh! Ta là A Liệt đây. A Tinh bất tất phải sợ hãi.
Bóng người kia vẫn rung động đủ tỏ nàng thấy chàng xuất hiện rất đỗi kinh ngạc.
Âu Dương Tinh quay đầu lại ngó A Liệt.
A Liệt nhảy đến bên, giang tay ra ôm lấy nàng khẽ nói :
- Ta được tin A Tinh ở đây nên vội chạy đến hội diện.
Chàng phát giác ra phản ứng của Âu Dương Tinh cực kỳ lạnh nhạt mà nàng cũng không trả lời.
A Liệt ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi :
- Nơi đây có phải là sào huyệt của Cực Lạc Giáo không ?
Âu Dương Tinh thủng thẳng hỏi lại :
- Sao ngươi không thứ coi lại xem ?
A Liệt không muốn cãi miếng với nàng chỉ nói buông xuôi :
- Phải rồi ! Để ra vào coi.
Chàng toan cất bước, Âu Dương Tinh đột nhiên nắm lấy cánh tay chàng hỏi :
- Phải chăng ngươi tới đây để điều tra vấn đề này hay để kiếm Âu Dương đại thúc ?
A Liệt đình chỉ mọi động tác khẽ đáp :
- Ta chẳng liên quan gì đến bảy phái lớn. Ta đến đây thực chỉ vì cô.
Âu Dương Tinh hắng dặng một tiếng rồi hỏi :
- Nếu ta không ở đây ngươi có đi chỗ khác kiếm không ?
A Liệt đáp :
- Dĩ nhiên là có. Cô còn nhớ những kẻ thù chung không ? Bọn chúng hiện đang ở Diêu phủ, mà ta cũng chưa tới được.
Âu Dương Tinh không nói gì. A Liệt nói tiếp :
- Cao Thanh Vân huynh cho ta biết là cô ở đây nên ta tới ngay để bàn với cô trước.
Âu Dương Tinh lấy tay ra nói :
- Các ngươi làm xong mọi việc rồi mới đến kiếm ta, nhưng ta cũng thản nhiên. Nhất là ngươi bỏ ta đi lâu ngày.
Câu nói của nàng tuy không thân thiện, nhưng thanh âm cô đã mềm mỏng nhiều.
A Liệt thở dài nói :
- Lúc đó ta làm việc gì cũng không tự chủ được. Vả lại ta cần luyện võ công ngay, nếu không thì chẳng những khó bảo toàn tính mạng mà mối huyết thù của nhà họ Tra bị tàn sát từ đây vĩnh viễn chôn sâu dưới đất chứ chẳng còn bao giờ trả được.
Âu Dương Tinh nói :
- Ngươi nói cũng có lý.
A Liệt đưa tay ra giữ lấy lưng nàng hỏi :
- Cô giận ta lắm phải không ?
Lúc này Âu Dương Tinh ngả vào lòng A Liệt, đưa môi hôn chàng mọi cách tựa hồ để làm liêu tan nhưng sự hiểu lầm, không nhắc tới nữa.
A Liệt lại cất tiếng hỏi :
- Nới đây là địa phương nào?
Âu Dương Tinh đáp :
- Ngươi coi xem có phải là sào huyệt của Cực Lạc Giáo không ?
A Liệt ngạc nhiên hỏi lại :
- Cô bảo sao ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Cực Lạc Giáo cao thủ đã nhiều, nhân tài cũng lắm. Nơi đây có phải sào huyệt lâm thời thì nhất định người ta đã bố trí phòng thủ nghiêm mật, mà ta chẳng thấy chi hết.
A Liệt nói :
- Đúng thế ! Ta cũng có quan niệm như vậy. Nhưng bây giờ cô nói thế ta lại nghĩ ra được lý đo để giải thích.
Chàng ngừng lại một chút để xếp đặt những ý niệm rồi nói tiếp :
- Một là người Cực Lạc Giáo quá nữa là những tay hảo thủ ở các phái. Hiện giờ những nhân vật đầu não các nhà các phái đều ở trong Diêu phủ. Hai là nơi đây chỉ là chỗ ở riêng của Lục Minh Vũ chứ không phải sào huyệt lâm thời. Ba là Lục Minh Vũ không nghĩ tới dùng chỗ này làm hội trường nên không phòng bị. Bốn là nếu bố trí đề phòng càng khiến cho người ngoài chú ý và tiết lộ cơ mật....