Hoa Hồng Trao Kền Kền

Chương 7: 7 Đóa Hồng Thứ Bảy Quan Hệ

Ngôn Úc không lên tiếng.

Chu Vận Ninh coi như anh ngầm thừa nhận, cô nàng nhất thời nổi trận lôi đình: “Em biết mà, em biết mà! Anh tiếp cận chị Giang Lăng khẳng định là có mục đích riêng, mưu toan gây rối!”

“Chu Dư Ngôn, anh bao lớn rồi hả, còn muốn giở trò ấu trĩ thế này? Hai chúng ta không hợp nhau là chuyện giữa chúng ta, tại sao anh muốn kéo người vô tội xuống nước?”

Ngôn Úc cong khóe miệng cười lạnh: “Chỉ có người ấu trĩ mới có ý nghĩ ấu trĩ như vậy.”

“Không phải bởi vì em thì là vì cái gì?” Chu Vận Ninh rõ ràng không tin, “Em cảnh cáo anh, anh cách xa chị Giang Lăng một chút!”

“Chu Vận Ninh, xem ra mấy hôm nay em còn chưa phản tỉnh đủ.” Giọng điệu Ngôn Úc điềm tĩnh không gợn sóng, nhưng có cảm giác áp bức dù không giận vẫn nghiêm nghị, “Vậy em hãy ở lại nước M, khi nào nhận ra sai lầm của mình thì lúc đó hẵng về.”

“Chu Dư Ngôn! Anh cũng chỉ biết ra uy ——” Ngôn Úc trực tiếp bấm nút ngắt máy.

Anh trả di động cho trợ lý, hờ hững nói: “Trợ lý Lưu, sau này Chu Vận Ninh gọi điện đến đều xử lý theo bình thường, không cần báo cho tôi biết nữa.”

Trợ lý Lưu cụp mắt, chẳng dám thở mạnh: “Tôi hiểu rồi.”

Có mục đích riêng? Mưu toan gây rối?

Ngôn Úc cười lạnh dưới đáy lòng, anh theo bản năng nhìn về phía văn phòng, màu mắt chuyển sang u ám.

Anh bình tĩnh thu hồi tầm mắt, sau đó căn dặn: “Cậu đi thông báo cho người phụ trách của các bộ môn, mười phút sau đến phòng họp 32A họp.”

“Vâng, tôi đi ngay.” Trợ lý Lưu xoay người, âm thầm than thở trong lòng, lại có người gặp xui xẻo rồi.

***

Hai mươi phút trôi qua, Ngôn Úc còn chưa trở về.

Giang Lăng tựa vào sô pha, có chút nhàm chán lật xem tiểu thuyết trong tay.

Nói thật, tình tiết của quyển tiểu thuyết nước ngoài này thực ra chẳng thú vị.

Nữ chính là một tiểu thư quý tộc, từ nhỏ mắc nhiều bệnh cơ thể yếu ớt, khi cô ấy đi dạo chơi bên ngoài thì bất ngờ bị rơi xuống nước, được một người học việc thợ mộc đi ngang qua cứu lên, hai người bởi vậy yêu nhau.

Nhưng thân phận của cả hai chênh lệch một trời một vực, tình yêu của hai người đương nhiên gặp sự phản đối của người nhà nữ chính.

Câu chuyện bắt đầu từ đây.

Nhưng không cần đọc đến cuối cùng, Giang Lăng cũng đoán được diễn biến tiếp theo.

Tình tiết câu chuyện này còn không thú vị bằng bản thân Ngôn Úc.

Ngôn Úc không ở đây, cô cũng không cần thiết giữ hình tượng nữa.

Giang Lăng khép lại quyển sách ném sang một bên, cô đứng dậy đi về phía cửa sổ sát đất.

Cô kéo ra bức màn.

Buổi trưa ánh nắng tươi đẹp, cửa kính ở tòa lầu đối diện phản chiếu tia sáng chói mắt.

Cô híp mắt, thích ứng với sự thay đổi của ánh sáng.

Tập đoàn Chu thị nằm ở trung tâm khu CBD, nơi này là chỗ sầm uất nhất tại thành phố B.

Từ tầng cao nhất nhìn ra bên ngoài, tầm nhìn rộng rãi, nhìn rõ cảnh tượng ở đây không thiếu sót cái gì.

Ngôn Úc vẫn chưa trở về.

Giang Lăng đứng trước cửa sổ sát đất xuất thần nhìn ra bên ngoài, cho đến khi âm nhắc nhở của di động kéo về suy nghĩ của cô.

Giang Lăng hoàn hồn, xoay người trở lại sô pha cầm lên di động.

Một tin mới xuất hiện trên wechat.

Cô bấm vào.

Một hình đại diện mèo con khiêng cá mặn xuất hiện ở trên cùng, bên cạnh là nhắc nhở màu đỏ tin chưa đọc.

ID của đối phương là “Tương Tương thích ăn đường”.

Là em gái Giang Tầm.

Mặt mày Giang Lăng thư thái, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, cô bèn bấm mở khung đối thoại.

Giang Tầm gửi qua gói biểu cảm động do mình tạo ra, một bé mèo con ló đầu ra từ trong hộp giấy, trên đầu mèo con có một dòng chữ.

Tương Tương thích ăn đường: [bé đáng yêu của bạn xuất hiện rồi!.jpg]

Tương Tương thích ăn đường: [Chị!]

Giang Lăng ngồi xuống mép sô pha trả lời: [Còn chưa ngủ à?]

Giang Lăng: [Bây giờ em có tiện nói chuyện qua video không?]

Tương Tương thích ăn đường: [Được ạ.]

Nhận được đáp án khẳng định, Giang Lăng gửi đi yêu cầu trò chuyện qua video.

Sau khi kết nối, Giang Lăng hỏi: “Sao khuya rồi em còn chưa ngủ?”

Giang Tầm đáp: “Em vừa hoàn thành luận văn khóa trình, chưa ngủ được.”

Hiện tại Giang Tầm đang du học ở nước M, học về ngành truyền thông.

Giang Lăng hỏi: “Em đã quen với cuộc sống bên đó chưa?”

“Cũng ổn ạ.” Giang Tầm như là sực nhớ gì đó bèn bĩu môi, “Ngoại trừ món ăn bên đây, tuy rằng em ăn nhiều năm rồi nhưng vẫn chưa quen được.

Em đặc biệt không thích gà tây.”

Lắng nghe em gái than thở, Giang Lăng không khỏi bật cười: “Vậy là tốt rồi.”

“Thế em đủ tiền xài không?”

“Đủ ạ.” Giang Tầm vội gật đầu, sau đó bổ sung, “Chị à chị đừng lo lắng, em…lúc vừa tới nước M chẳng phải tìm được một công việc làm thêm à, một tiếng ba mươi mốt đồng, bây giờ em vẫn còn làm.”

“Rất thoải mái, cũng không làm lỡ việc học.”

Hai chị em nói chuyện thường ngày một lúc.

Giang Tầm đột nhiên nhớ ra chuyện quan trọng, cô mau chóng nói: “Đúng rồi chị, dạo này em bận viết luận văn, ban nãy mới thấy được bài viết do tài khoản marketing đăng lên, chuyện đó là sao? Chị không có gì chứ?”

Giang Lăng nói: “Em đừng lo chị không sao, mấy chuyện trên mạng đã kết thúc rồi.”

Giang Tầm vẫn chưa yên tâm: “Vậy chuyện ba tuyên bố liên hôn với tập đoàn BJM là sao? Chị đã đồng ý đính hôn với cậu hai nhà họ Triệu ư?”

Giang Lăng đáp: “Không có.”

“Không có.” Giang Tầm thất kinh, “Là ba tự chủ trương tuyên bố? Sao ông ấy có thể làm như vậy? Ông ấy muốn ép chị liên hôn với nhà họ Triệu sao? Vậy chị ——”

Giang Lăng nói: “Yên tâm, chị sẽ không đính hôn với nhà họ Triệu.”

Lắng nghe câu trả lời khẳng định của chị gái, Giang Tầm hơi yên tâm: “Ừm.”

Giang Lăng nói tiếp: “Chị sẽ xử lý tốt chuyện này, em không cần lo lắng.”

“Vâng.” Giang Tầm gật đầu, vừa muốn nói chuyện tiếp thì bỗng nhiên phát hiện bối cảnh phía sau Giang Lăng trông hơi lạ, cô nhất thời tò mò, “Chị ơi, hiện tại chị đang ở tập đoàn Giang thị à?”

“Không phải.” Giang Lăng ngớ ra, quay đầu lại đưa mắt nhìn bàn làm việc đằng sau, cô nói, “Đây là…công ty của một người bạn.

Chị sang đây bàn công việc.”

“Thì ra là vậy.” Giang Tầm tin tưởng không có nghi ngờ.

“Vậy chị ——”

“Tầm Tầm.” Giang Lăng đột ngột gọi tên em gái.

Giang Tầm hoàn hồn: “Dạ, chị, sao thế?”

Giang Lăng dừng một chút rồi thay đổi chủ ý: “Quên đi, chuyện này lần sau lại nói với em, em đi ngủ trước đi, khuya rồi đừng thức đêm, không tốt cho sức khỏe.”

Giang Tầm nghe lời gật đầu: “Vâng, em biết rồi.

Lần sau là vòng chung kết rồi, chị hãy cố lên, ngủ ngon.” Nghĩ tới gì đó cô lại sửa miệng, “À không đúng, bên chị vẫn là buổi trưa.”

“Ngủ ngon.” Giang Lăng cười nói, “Em mau đi ngủ đi.”

Giang Tầm đáp: “Ừm, em cúp máy đây.”

Cuộc trò chuyện kết thúc, Giang Tầm lại gửi qua một gói biểu cảm ngủ ngon.

Giang Lăng cong khóe miệng.

Khi thoát khỏi wechat cô thuận tiện xem thời gian hiện tại.

Hơn nửa tiếng trôi qua, Ngôn Úc vẫn chưa trở về.

Giang Lăng cất lại quyển tiểu thuyết tiếng Anh kia về giá sách rồi đổi một quyển khác.

Cô ngồi trên sô pha thờ ơ lật trang sách.

Có lẽ trong lòng mang tâm sự, cô không đọc vào chữ nào.

Thấm thoát cơn buồn ngủ ập tới.

Giang Lăng không ngừng nhắc nhở bản thân đừng ngủ thiếp đi ở nơi xa lạ, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh rất dễ buồn ngủ.

Ngôn Úc trở lại văn phòng, vừa vào cửa anh liền thấy Giang Lăng đang dựa vào sô pha ngủ thiếp đi.

Trong văn phòng im ắng, ngay cả tiếng trang giấy lật qua cũng không có.

Dáng vẻ khi ngủ của Giang Lăng có chút không an phận.

Áo vest của anh choàng trên người cô, bờ vai mượt mà lộ ra bên ngoài, vài sợi tóc xõa trên vai, dây đeo tuột xuống vai.

Trên chân còn mang một chiếc giày cao gót, chiếc còn lại đã bị rớt xuống đất đang nằm ngả nghiêng trên tấm thảm.

Ngôn Úc dừng một chút rồi đóng cửa văn phòng.

Anh thản nhiên đi tới trước sô pha, cụp mắt nhìn Giang Lăng.

Nhìn thấy tư thế ngủ của cô có khả năng ngã xuống ghế bất cứ lúc nào, anh hiếm khi động lòng trắc ẩn, định giúp cô điều chỉnh tư thế.

Nhưng anh vừa ngồi xuống thì cả người Giang Lăng từ từ ngã về phía anh, cứ vậy gối lên bờ vai anh.

“…” Bất ngờ không kịp đề phòng.

Ngôn Úc suy nghĩ, anh không đánh thức cô.

Giang Lăng ngủ thiếp đi đã tháo xuống mọi phòng bị, yên lặng mà ôn hòa, hình như đây là là cô chân chính.

Ngôn Úc nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, màu mắt dần u ám.

Anh đặt tay ở giữa bờ vai và khuôn mặt cô, định nâng cô lên rồi nhẹ nhàng đặt xuống.

Nào ngờ, cô từ vai anh dần dần trượt xuống, trực tiếp gối lên đùi anh.

“Đừng đi…” Không biết mơ thấy cái gì, cô nhíu mày túm lấy góc áo của anh, thấp giọng nói mớ.

Ngôn Úc: “…”

Điều hòa trong văn phòng rất thấp.

Ngôn Úc vươn tay kéo áo vest lên cao che lại bờ vai của Giang Lăng, nhưng cô lại không an phận động đậy, chỉ chốc lát sau bờ vai lại lộ ra ngoài.

“…”

Anh dứt khoát buộc lại hai ống tay áo của áo vest, bọc cô thành một cái bánh chưng.

Giang Lăng bị buộc chặt không thoải mái, trong lúc ngủ mơ cô nhíu mày, rốt cuộc từ từ tỉnh lại.

Mới vừa tỉnh dậy, ý thức của cô còn mơ màng.

Cô chầm chậm ngồi dậy, cho đến khi nhìn thấy Ngôn Úc ở bên cạnh thì cô mới lấy lại tinh thần.

“Anh Ngôn?” Nhìn thấy áo vest quấn trên người mình, Giang Lăng hiểu rõ, “Ban nãy tôi ngủ thiếp đi sao?”

Cô tháo ra nút thắt áo vest, áy náy nói: “Xin lỗi, hình như tôi quấy rầy anh làm việc.”

“Không có gì.” Âm thanh của Ngôn Úc rất nhẹ, trên mặt cũng không có biểu cảm gì.

Nhưng anh không giống như chẳng có gì, không đợi cô quan sát tỉ mỉ Ngôn Úc đã đứng dậy, anh đưa lưng về phía cô đi tới bàn làm việc.

Giang Lăng khẽ cong khóe môi.

Ngôn Úc mở ngăn kéo lấy ra di động của mình, anh quay đầu lại nói: “Đi thôi.”

Giang Lăng: “Hở?”

Ngôn Úc nhìn cô, thong thả nói: “Đã tan tầm rồi.

Không phải cô nói muốn mời tôi ăn cơm sao?”

Ồ, hóa ra là chuyện này.

Khi Giang Lăng đứng dậy, cô cúi đầu nhìn thời gian trên di động.

Đã qua năm rưỡi chiều, thì ra cô ở trong văn phòng của anh ngủ lâu đến vậy.

Đây không phải là chuyện tốt.

Giang Lăng thu lại ý nghĩ, bước nhanh theo sau.

Sau khi tiến vào thang máy, cô nhìn thấy Ngôn Úc bấm nút xuống thẳng đại sảnh lầu một.

“Không xuống tầng hầm bãi đỗ xe ư?” Cô hơi bất ngờ.

Ngôn Úc liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Xe tôi đỗ ở bãi đỗ xe ngoài trời.”

“Ồ.”

Chỗ tốt của thang máy riêng chính là khi không có những người khác thì sẽ không dừng lại dọc đường.

Nửa phút sau thang máy tới lầu một.

Vào thời gian tan tầm, trong đại sảnh rất đông người.

Sau khi ra thang máy, Giang Lăng đi theo sau Ngôn Úc, cố ý giữ khoảng cách với anh.

Hai người một trước một sau bước đi, “tổ hợp” kỳ quái như vậy, tần suất quay đầu lại rất cao.

Thỉnh thoảng có ánh mắt tò mò ném về phía bọn họ.

Đi được vài bước Ngôn Úc dừng chân quay đầu lại, anh dùng ánh mắt hỏi dò nhìn Giang Lăng ở phía sau: “Cô Giang đang làm gì đó?”

Giang Lăng khách khí nói: “Chẳng phải anh Ngôn không muốn để người khác hiểu lầm về mối quan hệ của chúng ta à, tôi đương nhiên phải giữ khoảng cách với anh mới được.”

Ngôn Úc đi tới trước mặt cô rồi dừng lại, ánh mắt sâu thẳm: “Cô nói hiểu lầm chúng ta, là quan hệ gì?”

“Chẳng hạn như,” Giang Lăng giả vờ không nghe được ý ngoài lời trong câu nói của anh, cô khoác cánh tay anh, dùng hành động để trả lời.

Cô còn dùng ánh mắt sâu xa nhìn anh, thấp giọng, “Quan hệ thế này?”

Dường như có một bầu không khí mập mờ giữa hai người không thể giải thích được.

Ngôn Úc liếc mắt đón nhận tầm mắt của cô, anh chế giễu: “Ban nãy chẳng phải cô Giang có nói muốn giúp tôi làm sáng tỏ sao? Cho nên giờ cô đang làm gì đây?” Giọng anh cũng rất thấp.

Giang Lăng cười: “Tôi cũng nói rồi, tôi có mưu đồ với anh Ngôn, nếu đã vậy thì vì sao phải làm sáng tỏ chứ?”

Ngôn Úc hỏi: “Cô không sợ Chu tổng sẽ nghe được lời nói của cô ư?”

Giang Lăng cười hỏi: “Anh Ngôn sẽ nói với Chu tổng à?”

Ngôn Úc cười như không cười nhìn cô, hỏi lại: “Vậy cô cảm thấy tôi sẽ nói chứ?”.