Hoa Hồng Tặng Em

Chương 41: 41 Miệng Lưỡi Ngọt Ngào

"Đây là toàn bộ sao?" Lâm Hải Thiên mắt không rời khỏi máy tính, lạnh giọng nói chuyện cùng thứ kí Hồ.

Thư kí Hồ nhìn bộ dáng và thái độ kia của ông chủ, đến 99% là tức giận rồi.

"Vâng, vì gần đó chỉ có một camera duy nhất nên có hơi khó ạ." Thư kí Hồ lau mồ hôi trong lòng, tiếp tục, "Với lại đêm đó mưa lớn cho nên không có ai ra ngoài hết thưa ngài."

"Tôi cũng đã cho người hỏi thăm mọi người gần đó, được biết là Hàn Trì, cũng tức là cha của cậu Hàn Tiểu Anh lúc trước thường xuyên ra tay...!đánh đập cậu ấy...!tôi nghĩ có lẽ sự việc lần này..."

"Cậu ra ngoài đi." Lâm Hải Thiên phất tay với thư kí Hồ, mắt chỉ chăm chú nhìn màn ảnh trước mặt.

Hắn đã xem đi xem lại video không biết bao nhiêu lần, bé cưng của hắn trên tay cầm bó hồng hắn tặng, một thân một mình nhỏ bé đứng dưới mái hiên trú mưa giữa đêm mưa rét lạnh.

Bó hồng hắn tặng chẳng còn ra hình thù gì nhưng bé cưng vẫn cầm rất chắc, thi thoảng lại cúi đầu xuống hít một hơi.

Ngay cả trong tình cảnh như vậy, bé cưng vẫn nhất quyết không gọi cho hắn, nhất quyết lúc đó không muốn dựa vào hắn, chỉ tự chịu khổ một mình.

Tại sao em lại không gọi cho tôi? Tại sao không nói cho tôi biết toàn bộ? Tại sao lại một mình chịu đựng trong khi em còn có tôi?

Hàng loạt câu hỏi được đặt ra trong suy nghĩ của Lâm Hải Thiên, hắn giận bé con, hắn giận vì cậu không chịu dựa dẫm vào hắn, không chịu chia sẻ cùng hắn trong những tình huống như vậy.

Lâm Hải Thiên biết, bé cưng của hắn sẽ chẳng bao giờ chịu nói cho hắn chuyện như thế này, mà cho dù hắn có hỏi cậu cũng nhất định sẽ không nói.

Hắn càng giận chính bản thân mình hơn, đáng lẽ ra nên bảo vệ em ấy, đã hứa sẽ luôn bao bọc em ấy, vậy mà không thành, lại còn thất hứa khiến em ấy càng suy nghĩ nhiều hơn.

Một ông chú như hắn đây, chỉ muốn toàn tâm toàn ý yêu thương bé con của mình.

Bé cưng của hắn lúc nào cũng chỉ suy nghĩ cho người khác, còn bản thân mình thì mặc kệ.

Nhưng bảo bối đâu có biết, cậu trong tim hắn chiếm nhiều phần đến thế nào, bảo bối đau hắn còn đau gấp trăm ngàn lần.

Lâm Hải Thiên đóng máy tính lại, xoa trán thở dài nhưng trên mặt vẫn điềm nhiên lạnh lẽo mà u ám.

Hắn nhất định sẽ làm rõ chuyện này, sẽ khiến cho người làm đau bé cưng phải nếm quả đắng, sẽ không để bé cưng phải chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.

Trong cách làm việc của hắn, chưa bao giờ có khái niệm thất bại hay nhường nhịn.

"Thưa Lâm tổng, bản kế hoạch lần này là đầu tư vào mảnh đất phía Bắc, tôi muốn mở rộng nơi đó một chút, không biết ý ngài thế nào?" Trưởng phòng bộ phận B đưa văn kiện đến trước mặt Lâm Hải Thiên.

Hình ảnh bé cưng một mình giữa đêm mưa rét buốt kia không ngừng hiện hữu trong đầu Lâm Hải Thiên, từ lúc vào phòng tâm trạng hắn lên xuống thất thường, mấy trưởng bộ phận cũng không dám thở mạnh.

Thư kí Hồ đứng bên cạnh ông chủ, hắng giọng ho khan một cái khiến hắn mới thập phần tỉnh táo quay trở về thực tại.

Nhưng vì Hàn Tiểu Anh mà tâm trạng hắn cứ bứt dứt khó chịu.

"Phần đất bên đó rõ ràng là không có mấy khách du lịch, trưởng bộ phận đây định để tiền đổ xuống sông à, trước khi muốn đề xuất đầu tư sao không chịu tìm hiểu kĩ một chút.

Tôi không muốn thấy dự án này trong kế hoạch tiếp theo."

Trưởng bộ phận B nghe xong căn dặn cũng khồn dám tỏ ý gì, chọc giận Lâm Hải Thiên, chi bằng tìm đường chết còn nhẹ nhàng hơn.

Tất cả dự án được trình bày lên đều bị Lâm Hải Thiên quả quyết từ chối gay gắt, hắn không những không đưa ra lời khuyên còn nói các trưởng bộ phận như mấy người từ trên trời rơi xuống.

Mọi người ai nấy cũng đều nín thở, mồ hôi ướt hết cả lưng áo, chỉ mong cuộc họp này nhanh chóng kết thúc, nếu còn ngồi đây thêm một phút giây nào nữa, cơ hồ bọn họ từng người đều sẽ bị Lâm tổng bế lên mà nói xả vào mặt.

Tâm trạng hôm nay của Lâm tổng thật sự vô cùng đáng sợ.

"Thư kí Hồ, xem giúp tôi là Thanh Cửu đã về nước chưa." Lâm Hải Thiên cho toàn bộ tan họp, nói với thư kí Hồ đi đằng sau.

"Ý ngài là luật sư Thanh Cửu?"

"Đúng vậy, càng nhanh càng tốt."

"Tôi rõ rồi thưa ngài."

____________

Lâm Hải Thiên như một lẽ thường, sau khi tan làm sẽ không quay về biệt thự ngay lập tức và vòng xe hướng về phía nơi ở của Hàn Tiểu Anh.

Hắn ghé vào một tiệm bánh ngọt, mua cho cục cưng một chiếc bánh kem vị vani.

Từ lúc biết cục cưng thích đồ ngọt, hầu như lần nào hắn cũng sẽ tìm những tiệm bánh ngọt nhất nhì thành phố A mua cho cậu.

"Em nói ngài không cần đến rồi mà." Hàn Tiểu Anh nhanh chóng đóng cửa, luồng gió lạnh đều bị ngăn lại bên ngoài.

"Ngài lạnh không? Á..."

Lâm Hải Thiên áp bàn tay có hơi lạnh vào má cục cưng khiến cậu giật mình lùi lại sau mấy bước.

"Tôi nhớ em mà, không gặp không chịu được."

Hàn Tiểu Anh nhận bánh ngọt, bĩu môi, "Đàn ông đúng là cái gì cũng nói ngon nói ngọt được, ngài nói thế này với bao nhiêu người rồi? Chắc không phải em là người đầu tiên nghe đâu nhỉ?" Hàn Tiểu Anh cậu cũng đến chịu với cái giọng nói đầy mị hoặc mê người này của Lâm Hải Thiên mất thôi.

"Thế bé cưng muốn nghe đáp án như thế nào?" Lâm Hải Thiên ôm bé cưng ấm áp vào lòng, không gì sung sướng bằng khi mùa đông được ôm người yêu.

"Nếu tôi nói bé cưng là người đầu tiên thì em có tin không?"

"Ngài nói điêu em không tin." Hàn Tiểu Anh được Lâm Hải Thiên bế lên, đi vào trong bếp.

Từ khi cuộc sống của cậu có Lâm Hải Thiên, mọi thứ dường như đều thay đổi hoàn toàn.

Ví dụ như bây giờ, tuy không biết Lâm Hải Thiên sau khi tan làm có đến chỗ cậu hay không nhưng cậu vẫn sẽ luôn nấu thêm đồ ăn.

"Vậy thì tôi phải nói thường xuyên cho em nghe rồi, để em tin ông xã của em chỉ nhất kiến chung tình với mỗi mình em mà thôi." Hắn thả bé cưng xuống, để cậu chuẩn bị đồ ăn còn mình thì đứng đằng sau ôm lấy eo cậu.

"Em mới không thèm nghe." Đúng là cái miệng của Lâm Hải Thiên được ngâm trong hũ đường, nói câu nào là ngọt ngào câu đấy.

Khiến cậu nghe thôi cũng muốn mềm nhũn.

"Vợ không tin anh là anh buồn đấy, anh chỉ yêu mỗi vợ thôi mà." Hắn dụi đầu vào cần cổ trắng mềm của bé cưng, cọ qua cọ lại.

"Đường đường là Lâm tổng, nếu như để người ngoài thấy được dáng vẻ này của ngài thì sẽ thế nào đây?" Hàn Tiểu Anh cười, tay đảo rau trong chảo.

Lâm Hải Thiên mổ một cái vào cần cổ bé cưng, "Bên cạnh em tôi mới như vậy."

"Ngài Lâm ngoan, a nào." Hàn Tiểu Anh gắp một đũa rau xào đưa đến bên miệng Lâm Hải Thiên, cười khúc khích muốn hắn nếm thử món ăn giúp cậu.

"Em gọi tôi là gì?" Lâm Hải Thiên không chiều theo ý bé cưng, một mặt phụng phịu quay đầu đi chỗ khác.

"Ngài Lâm ngài Lâm, ai là ngài Lâm?".

????a chương nhanh nhất tại == T????ÙMT????????Y ỆN﹒????N ==

Hàn Tiểu Anh rốt cuộc vẫn không hiểu Lâm Hải Thiên bằng cách nào có thể trở thành tổng giám đốc tập đoàn Lâm Nguyên được.

Nhìn tình huống này mà coi, liệu cậu đi đồn ngài Lâm thực chất là người thích làm nũng thì có ai chịu tin không.

"Hải Thiên...!a...!a nào." Cậu cũng bị chính mình làm cho xấu hổ rồi.

"Không thích, gọi kiểu khác." Lâm Hải Thiên vẫn trong tư thế ôm eo bé cưng, quay mặt đi nhưng vẫn không nỡ buông cậu ra.

"Thế ngài muốn em gọi như thế nào?" Hàn Tiểu Anh mặt đỏ đến tận mang tai, cái con người này lúc nào cũng thích làm khó cậu, phải khiến cậu mặt đỏ tim đập mới chịu thôi.

"Rõ ràng bé cưng biết tôi muốn thế nào mà.

Nào, em gọi đi, tôi nghe." Đáy mắt Lâm Hải Thiên toàn là ý cười, hắn sắp đạt được ý đồ rồi.

Hàn Tiểu Anh cứ ngập ngừng, may mà đang quay lưng lại với Lâm Hải Thiên chứ không cậu chẳng dám đối mặt với hắn đâu.

Lâm Hải Thiên tăng sức lực ôm eo cậu thật chặt, lồng ngực rắn chắc của hắn dán sát vào lưng bé cưng, cười xấu xa nhìn cậu từ phía đằng sau.

"Ông...!ông xã." Hàn Tiểu Anh không dám cao giọng, nói một cách lí nhí.

"Em nói gì vậy, tôi nghe không rõ?"

Cái người này rõ ràng nghe được, đứng gần như vậy không nghe được mới là lạ.

Nhưng lần này cậu vẫn muốn xuôi theo Lâm Hải Thiên, tăng âm lượng gọi thêm một lần nữa.

"Ông xã." Cậu nhanh tay nhét đũa rau vào miệng Lâm Hải Thiên, không để cho hắn có cơ hội nói lại.

Lâm Hải Thiên đạt được ý đồ, trong miệng nhai rau cười cười, càng ôm bé con chặt hơn.

"Dạ, ông xã của em đây."

Bình thường Hàn Tiểu Anh nấu chỉ phút mốt là xong hết, nhưng hễ có Lâm Hải Thiên ở đây là cậu lại mất tập trung, hắn không yên phận mà cứ muốn dán sát vào cậu, mà chính cậu cũng không nỡ đuổi hắn ra khỏi phòng bếp.

Cả hai tình nồng ý mật, anh anh em em đứng trong căn bếp nhỏ xíu nhưng lại vô cùng ấm áp, xà nẹo nhau mất hơn một tiếng đồng hồ.

"Ông xã muốn em đút cơ, em không đút là ông xã không ăn đâu." Lâm Hải Thiên ôm bé cưng ngồi trên đùi mình, làm nũng.

"Nghẹn chết ngài." Hàn Tiểu Anh bật cười xúc một thìa cơm thật to nhét vào miệng hắn, nhưng cũng không nỡ dùng sức quá đà.

Nấu cơm xà nẹo, ăn cơm cũng xà nẹo không kém..