Lâm Hải Thiên đưa Hàn Tiểu Anh đến một trung tâm thương mại lớn nhất trong thành phố A.

"Lần đầu tiên em thấy trung tâm thương mại to như thế này đấy.

Không biết ai có thể giàu đến mức xây dựng nơi đây nhỉ?" Hàn Tiểu Anh đi bên cạnh Lâm Hải Thiên, dòng người tấp nập cả trong lẫn ngoài.

Lâm Hải Thiên nghe vậy thì bật cười, "Chỉ là một toà nhà bé mà thôi."

Nếu để thỏ con biết nơi đây là một toà nhà nhỏ bé trong số những toà nhà to lớn mà hắn đầu tư chắc thỏ con ngất ra đây mất.

"Chúng ta nhanh vào trong đi." Hàn Tiểu Anh vui vẻ, vô thức kéo tay Lâm Hải Thiên đi vào trong.

Bên ngoài đã đẹp rồi bên trong còn tráng lệ hơn.

Tầng một chủ yếu là những gian hàng đồ dùng trong nhà, Hàn Tiểu Anh nghĩ phòng mình nhỏ nên không để được nhiều đồ, cậu liền kéo Lâm Hải Thiên lên tầng hai.

"Em đi từ từ thôi, ngã bây giờ." Lâm Hải Thiên bị kéo hệt như đứa trẻ mới lớn được mẹ dẫn đi chợ.

Tầng hai là quần áo thời trang dành cho nam, kiểu gì cũng có, nhãn hàng gì cũng có, tha hồ mà quẹo lựa.

Nhưng chát một nỗi là đồ ở đây rất đắt, chỉ những người có nhiều tiền mới mua được.

"Ngài thích kiểu dáng nào, em chọn cho ngài." Cậu cầm tay Lâm Hải Thiên đi vào một khu gần đó.

"Em trả tiền cho tôi sao?" Lâm Hải Thiên trêu chọc.

Hàn Tiểu Anh lơ đãng liếc mắt nhìn giá tiền, ôi mẹ ơi, một cái áo là gần ba tháng tiền lương của cậu đấy.

"À à, em chọn giúp thôi...!áo của ngài thì ngài trả chứ..." Cậu có chút ngượng ngùng, nếu như bây giờ cậu là người giàu chắc chắn sẽ không tiếc rẻ gì mà ngay lập tức mua cho ngài Lâm.

"Vậy em chọn đi." Lâm Hải Thiên cười cười xoa đầu cậu.

Hàn Tiểu Anh ngại ngùng rụt cổ, giữa chốn đông người như thế này khiến cậu xấu hổ vô cùng.

"Chào bạn, bạn muốn chọn kiểu như thế nào?" Nhân viên bán hàng nhiệt tình lễ phép cười với Hàn Tiểu Anh.

"Dạ người đằng kia ấy ạ." Cậu đưa tay chỉ chỉ Lâm Hải Thiên đứng gần đó.

"Vâng, không biết chú của bạn thích kiểu dáng như thế nào?" Nữ nhân viên nhìn thoáng qua Lâm Hải Thiên, trên người toát ra khí lạnh mà trưởng thành cứng rắn.

So với bạn nhỏ đứng đây chắc tuổi tác chênh lệch, có khi là chú cháu đi.

"Chú?...!Haha." Hàn Tiểu Anh không dám cười to, "Vâng vâng, chị tư vấn giúp em với."

Hàn Tiểu Anh và nữ nhân viên đứng một bên thì thầm to nhỏ, thi thoảng lại cười cười.

Lâm Hải Thiên một mình đứng bên kia nhăn mặt.

Chưa gì mà đã thân thiết thế kia.

"Tiểu Anh, chúng ta đi, không mua nữa." Lâm Hải Thiên ghét nhất ai cười hi ha hi hô với thỏ con của hắn.

"Ơ em đang chọn mà, ngài đợi một lúc." Hàn Tiểu Anh cuống quýt, bỗng dưng ngài ấy bị sao thế kia.

"Chúng ta qua chỗ khác." Lâm Hải Thiên đi hẳn vào bên trong kéo Hàn Tiểu Anh ra ngoài.

"Ơ ơ, ngài vào thử đi rồi chúng ta đi chỗ khác, em lỡ chọn rồi mà." Cậu nắm ngược lại tay Lâm Hải Thiên, đôi con mắt long lanh nhìn hắn.

"Không thử.

Chúng ta đi." Lâm Hải Thiên nếu không phải sợ thỏ con giận thì hắn đã lập tức bế người lên rồi.

"Em đã tỉ mỉ chọn như thế, ngài cứ vậy mà đi sao?" Hàn Tiểu Anh không hiểu người này rốt cuộc bị cái gì, mới nãy còn bình thường cơ mà.

Lâm Hải Thiên không chống cự lại nổi giọng điệu nhẹ nhàng này của Hàn Tiểu Anh, đành thở dài một cái.

"Gói lại rồi gửi đến địa chỉ này cho tôi." Hắn đưa cho nữ nhân viên một tờ giấy rồi kéo thỏ con đi.

Nữ nhân viên đang mỉm cười cúi đầu nhìn tờ giấy, nụ cười trên môi như bị đình chỉ.

"Ngài sao vậy?" Hàn Tiểu Anh kéo ống tay áo Lâm Hải Thiên, ngó lên quan sát gương mặt hắn.

"Em còn hỏi.

Em với người phụ nữ kia làm gì mà cứ cười nói mãi vậy?" Lâm Hải Thiên giận dỗi, giọng điệu không lớn không nhỏ.

Thì ra lại ghen, người yêu của cậu là bình dấm chua hay gì không biết.

Mới hồi chiều ghen, bây giờ cũng ghen.

Nhưng mà đáng yêu lắm nha.

"Cô ấy nói-" Hàn Tiểu Anh không biết có nên nói chuyện này ra không, sợ nói ra ngài ấy có khi lại càng giận hơn ấy chứ.

"Cô ấy nói gì?" Cô ta nói cái gì mà làm bé cưng cười vui như thế không biết.

"Nếu em nói ngài có giận em không?"

"Không giận.

Tôi nào dám giận em."

"Thật?"

"Thật."

"Cô ấy nói...!ngài là chú của em.

Haha." Hàn Tiểu Anh nhịn cười không nổi, cố gắng hạ thấp giọng của mình xuống hết mức có thể.

Lâm Hải Thiên ngừng bước, chậm chạp tiêu hoá những lời thỏ con vừa nói.

Chú? Ai là chú? Người phụ nữ kia dám nói hắn là chú của thỏ con ấy hả? Không được rồi, phải cho chỗ này phá sản thôi.

"Ngài nói không giận em." Chỗ đông người nên Hàn Tiểu Anh không dám thân mật, chỉ đung đưa cánh tay của Lâm Hải Thiên qua lại.

Lâm Hải Thiên nhịn không được, giận dỗi kéo Hàn Tiểu Anh vào nhà vệ sinh gần đó.

Khoá cửa ép người vào tường.

"Ưm-"

Hàn Tiểu Anh bỗng dưng bị kéo đi rồi bị hôn môi, cậu sợ hãi không thôi.

Lỡ như có người đi vào thì sao.

"Có, có người." Cậu đập đập ngực Lâm Hải Thiên.

Lâm Hải Thiên không những không dừng lại mà còn khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu.

Chiều cao hai người chênh lệch, Hàn Tiểu Anh bị hôn đến mềm nhũn chân đứng không vững, Lâm Hải Thiên ôm cậu bế lên dựa vào tường.

Môi lưỡi triền miên, Lâm Hải Thiên vẫn như cũ bá đạo xâm chiếm bên trong khoang miệng cậu, cuốn lấy chiếc lưỡi đỏ hồng đang cố gắng trốn tránh kia.

Mút liếm khiến toàn thân cậu tê cứng.

Lâm Hải Thiên chưa thoả mãn, cúi đầu mút một cái thật mạnh vào cần cổ trắng nõn của Hàn Tiểu Anh, dấu hôn đỏ sẫm được hình thành, hắn khẽ liếm lên đó một cái.

Hàn Tiểu Anh thông qua tấm gương trước mặt nhìn toàn bộ quá trình, "Ngài-, lỡ như người ta thấy thì sao?" Cậu đấm lên ngực Lâm Hải Thiên một cái.

"Vậy cứ để họ nhìn đi, để họ biết em có người yêu rồi." Lâm Hải Thiên liếm lên môi cậu một cái, nhìn xuống thành quả mình làm ra, khẽ nhếch môi cười.

Hàn Tiểu Anh sờ sờ môi mình, đau rát vô cùng, hình như còn sưng lên nữa.

Cái người này hễ cứ hôn là hôn như đấm vào mồm người ta ấy.

"Đau không?" Lâm Hải Thiên khẽ sờ lên cánh môi bị hắn gặm cắn đến sưng đỏ.

"Ngài còn hỏi?" Hàn Tiểu Anh giận dỗi, không để mình chịu thiệt cúi đầu cắn một cái thật mạnh vào môi Lâm Hải Thiên.

"Cắn chết ngài." Cậu được Lâm Hải Thiên bế lên, vùng vẫy như đứa trẻ con.

"Vậy em nói lại với cô ta là tôi không phải chú của em chưa?" Lâm Hải Thiên vẫn còn để bụng chuyện lúc nãy, hắn chỉ hơn bé cưng có một giáp thôi.

"Em không nói gì cả, chỉ cười thôi." Nhớ chuyện này cậu lại buồn cười, nhìn ngài Lâm cũng đâu có đứng tuổi lắm đâu.

"Vậy tôi là gì của em?" Lâm Hải Thiên mè nheo dụi đầu vào cổ Hàn Tiểu Anh cọ qua cọ lại.

"Chú ơi, chú ơi.

Haha." Hàn Tiểu Anh bị tóc của hắn cọ vào có chút ngứa, cố gắng đẩy đầu người kia ra.

"Em dám." Lâm Hải Thiên một tay ôm mông giữ người, tay còn lại luồn vào trong áo nhéo cái eo của Hàn Tiểu Anh.

"Tôi là gì của em?"

Eo Hàn Tiểu Anh hễ bị đụng chạm là vô cùng mẫn cảm, cậu bị Lâm Hải Thiên nhéo cười đến mức chảy cả nước mắt.

"Đừng, em buồn cười mà."

"Vậy em nói đi, tôi là gì của em?" Lâm Hải Thiên dùng lực trên tay, ấn mạnh vào bụng dưới thỏ con.

"Aa-, là, là người yêu em." Hàn Tiểu Anh đầu hàng thôi, cậu không dám kì kèo với người này đâu.

Lâm Hải Thiên nghe được câu trả lời đúng ý mình thì nở nụ cười thoả mãn, mổ một cái vào môi bé cưng rồi nhẹ nhàng thả người xuống.

"Từ nay ít cười với người khác thôi, tôi không thích em cười như vậy với người ta." Lâm Hải Thiên vuốt lại quần áo trên người Hàn Tiểu Anh, vừa rồi quậy một tràng khiến quần áo của cả hai đều nhăn nhúm.

"Ngài..." Hàn Tiểu Anh nhịn cười híp mắt nhìn bình giấm Lâm Hải Thiên, "Ghen ạ?"

"Ừm, tôi ghen.

Nên là em nhớ kĩ vào, biết chưa?" Lâm Hải Thiên sao có thể không ghen cho được, bé cưng của hắn đáng yêu như thế này cơ mà.

"Dạ em biết rồi~"

Cả hai đều vừa cười vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh, cùng nhau đi tiếp những chỗ chưa đi.

Lâm Hải Thiên quan sát thấy Hàn Tiểu Anh thích món nào liền mua món đó, mặc kệ cậu có ra sức ngăn cản như thế nào.

Chỉ cần là thứ bé cưng muốn, cho dù có là sao trên trời hắn cũng nguyện ý hái cho cậu.

Hai người đi dạo thêm 20 phút nữa thì ra về, trên tay của cả hai đều là túi lớn túi nhỏ.

Ở phía đằng xa, Giang Nhiên siết chặt nắm tay nhìn cả hai vui cười bước ra ngoài.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười của Hàn Tiểu Anh, trong suy nghĩ thề rằng sẽ xé nát gương mặt đó.

"Em sao vậy Tiểu Nhiên?" Giang Quỳnh thấy em trai nhìn cửa lớn ra vào không chớp mắt, thắc mắc hỏi thăm.

Giang Nhiên thả lỏng tâm trạng, nở nụ cười thương mại quay qua nhìn Giang Quỳnh, "Dạ không có gì đâu chị, chúng ta tiếp tục thôi.".