Bà ta đánh giá Thư Sướng rồi gật đầu, "Chào cô Thư. Tình cờ thật, cùng ngồi dùng cơm đi!"

"Thôi ạ, cháu và bạn sắp ăn xong rồi". Cơ mặt Thư Sướng cứng đờ, dưới ánh mắt soi mói của bao người, nụ cười của cô tỏ ra rất mất tự nhiên.

Tiếp theo Bùi Địch Văn lại giới thiệu mấy người khác với Thư Sướng, ngoài Trì Linh Đồng, mấy người đó đều là trợ lí đặc biệt phụ trách các lĩnh vực khác nhau của anh.

"Không cần giới thiệu em", lúc ánh mắt Bùi Địch Văn chuyển đến Bùi Lạc Lạc thì cô ta giơ tay tuyên bố, "Em thích tự giới thiệu".

Cô ta đứng dậy kéo tay Thư Sướng, "Đi, đi gặp người bạn cùng đi chơi Valentine với chị".

"Lạc Lạc?" Bùi Địch Văn cau mày.

Bùi Lạc Lạc le lưỡi, "Anh cả yên tâm, em không quấy rối đâu".

Cô ta kéo Thư Sướng đi ra khỏi phòng riêng, Thư Sướng len lén thở phào.

"Thì ra là một cậu nhóc!" Bùi Lạc Lạc nhìn quanh khắp nơi, thấy Diệp Thông đang nhìn về phía này, cô ta hừ một tiếng không tán thành, "Em còn tưởng là thần thánh phương nào cơ!"

Thư Sướng không biết cô ta thầm thì cái gì, cô mệt mỏi rút tay về, "Tiểu thư Bùi, chúng ta đã biết nhau từ trước rồi, không cần giới thiệu thêm lần nữa".

Bùi Lạc Lạc cong miệng, trong mắt đột nhiên ngập tràn u oán, cô ta nhìn Thư Sướng với vẻ trách móc, "Thư Sướng, em không thích chị".

"Ơ?" Thư Sướng không hiểu ra sao.

"Chị nói sẽ gọi điện thoại cho em. Ngày nào em cũng bật điện thoại đợi chị gọi, đợi chị mời em đi ăn cơm. Bây giờ em sắp về Hồng Kông rồi mà chị chưa gọi cho em lần nào. Em cũng không nói phải đi ăn ở nhà hàng khách sạn, chị dẫn em đi ăn quán vỉa hè hoặc đến chợ đêm ăn đồ ăn vặt Tân Giang cũng được. Vì sao chị lại keo kiệt như vậy?"

"Tôi... tôi..." Thư Sướng chớp mắt, nghẹn lời.

"Em đã đưa danh thiếp cho chị rồi, chị có số điện thoại của em, không được lấy cớ là chị bận, ăn cơm sẽ không tốn bao nhiêu thời gian cả. Đó là vì chị không có thành ý, hừ, dù sao trước kia anh cả em cũng đã từng là lãnh đạo của chị, không ngờ người đi trà cũng nguội, chị đúng là bất nghĩa!"

"Tôi... Tôi không..."

"Vậy là chị đồng ý mời em rồi? Bao giờ? Địa điểm ở đâu?" Vẻ mặt đắc ý, Bùi Lạc Lạc cười tươi như một con mèo ăn vụng cá thành công.

Thư Sướng thầm cắn lưỡi, dở khóc dở cười, có cảm giác như bị cưỡng ép, "Cô muốn ăn cái gì?"

"Cái này, cái này..." Bùi Lạc Lạc gõ tay lên má như chơi đàn piano, "Em phải suy nghĩ cho kĩ, chị cứ xác định thời gian đi, địa điểm để em chọn".

"Buổi tối ngày mai, tôi chỉ mời một mình cô".

"Biết rồi, không bắt chị phải tốn tiền đâu. Vậy sáu giờ chị đến khách sạn đón em".

"Cô ở khách sạn nào?"

"Khách sạn này luôn!"

Thư Sướng cười khổ, không hiểu vị thiên kim tiểu thư này cứ phải ép mình mời khách làm gì?

Xác định được thời gian xong Bùi Lạc Lạc mới cho Thư Sướng đi về.

"Thư Sướng, người đẹp vừa rồi là ai đấy, đúng là đẹp thật". Diệp Thông hỏi Thư Sướng, mắt vẫn lưu luyến nhìn theo bóng dáng Bùi Lạc Lạc.

Thư Sướng lườm cậu ta, "Tiên nữ giáng trần, không có cửa đâu".

Diệp Thông phản bác, chính khí lẫm liệt, "Chỉ cần có lòng thì hết thảy đều có thể xảy ra".

Thư Sướng vừa ngồi xuống thì đồ tráng miệng cũng được đưa lên. Vì là đêm thất tịch nên nhà hàng tặng mỗi bàn hai cốc kem. Cũng giống như đại bộ phận đàn ông khác, Diệp Thông không thích ăn đồ ngọt, cả hai cốc kem đều được đẩy sang cho Thư Sướng. Lúc này Thư Sướng cơ bản không thể nuốt được, cô cảm thấy sau lưng như có gai đâm nhưng lúc lén nhìn lại thì không phát hiện có ai đang nhìn mình.

Lại đa nghi rồi, Thư Sướng thở dài.

Ăn tráng miệng xong, Diệp Thông đi thanh toán. Cô nhân viên thu ngân cười tủm tỉm nói đêm nay là đêm thất tịch nên tất cả chi phí được giảm 50%.

Diệp Thông mừng như bắt được vàng, vốn đã cắn răng chuẩn bị tinh thần bị cắt cổ rồi, cậu ta vội hỏi nhân viên thu ngân xem đến bao giờ mới có chuyện tốt như vậy nữa, trung thu hay quốc khánh?

Nụ cười trên mặt nhân viên thu ngân lạnh đi, cô ta lườm một cái: "Anh muốn nhà hàng chúng tôi đóng cửa chắc?"

Diệp Thông vẫn cười tươi, "Đương nhiên tôi không muốn như vậy, phá sản rồi thì tôi biết đến đâu ăn cơm Tây chính tông như vậy?"

Thư Sướng kéo áo Diệp Thông, dùng khẩu hình nói, "Đừng ba hoa nữa. Đi thôi!"

Đêm thất tịch, nhà hàng chỉ mong có thể tăng giá gấp đôi chứ làm gì có chuyện giảm 50%? Thư Sướng hít sâu, khóe mắt thoáng nhìn thấy bóng người cao cao của Bùi Địch Văn biến mất phía sau cửa.

Hai người đi ra khỏi nhà hàng, Diệp Thông đến bãi đỗ xe lấy xe, dặn Thư Sướng đứng ở bên ngoài chờ. Thư Sướng lấy điện thoại ra xem giờ, phát hiện lúc tám rưỡi Ninh Trí có gọi một cuộc điện thoại, cô liên gọi lại.

"À, vốn định gọi em ra ngoài uống cốc cà phê nhưng sau đó Tư Viễn gọi mấy người nên bọn anh lại đến quán bar uống rượu". Ninh Trí lười nhác trả lời trong tiếng nhạc jazz do một người da đen biểu diễn.

"Có lái xe không?"

"Không, anh sẽ không ngồi quá lâu. Ngày mai anh phải đi cùng Tư Viễn về Bắc Kinh mở hội nghị cổ đông đột xuất, hai ngày sau sẽ về. Thư Thư, căn hộ liền kề ở khu Giang Tâm Các đó chuẩn bị hoàn thiện rồi, anh đã cho công ty trang trí nội thất số điện thoại di động của em, em có yêu cầu gì thì cứ nói với kiến trúc sư của người ta. Hoàn thiện hết khoảng bốn tháng, sau đó để khoảng nửa năm cho khô hẳn, đầu mùa hè sang năm có thể chuyển tới ở.

Thư Sướng sửng sốt, "Gấp như vậy à? Thời gian giải phóng mặt bằng đã được xác định chưa? Tiền nhà còn chưa trả mà!"

"Tiền nhà anh bảo kế toán ứng từ tiền đền bù. Nhà em rộng mấy trăm mét vuông, tiền đền bù rất nhiều, trả tiền mua nhà, trang trí nội thất, mua đồ gia dụng, đồ điện xong cũng vẫn còn thừa không ít, sau này sẽ gửi vào tài khoản của em!"

Thư Sướng yên lặng một lát, nghe giọng Ninh Trí thì có vẻ dự án khu thành bắc đã nắm chắc thắng lợi, bây giờ bắt đầu chuẩn bị công việc bước tiếp theo rồi.

"Thư Thư?" Ninh Trí không nghe được âm thanh, cho rằng điện thoại mất sóng nên lại gọi mấy tiếng.

"Em đây", Thư Sướng vội lên tiếng, "Em đang úp mặt vào tường hối lỗi. Chuyện của nhà em mà toàn để anh phải bận tâm, em là chủ nhân mà lại không khác gì người ngoài cuộc".

"Thư Thư, sau này chúng ta là người một nhà".

Thư Sướng cười cười ngượng ngùng, dặn dò thêm vài câu rồi mới dừng cuộc gọi. Ngẩng đầu lên, cô phát hiện chiếc Continental Flying Spur của Bùi Địch Văn đang đỗ trước mặt, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô qua cửa kính.

Anh xuống xe mở cửa bên kia ra, "Lên xe đi, anh đưa em về nhà".

"Em có xe". Thư Sướng nhẹ nhàng lui lại vài bước.

"Vừa rồi ở bãi đỗ xe anh đã bảo Diệp Thông lái xe về trước, anh bảo Lạc Lạc tìm em nói chuyện!"

"Anh lừa cậu ta!"

"Thế em không lừa anh à?" Ánh mắt Bùi Địch Văn nhìn xuống bàn tay phải trống trơn của cô.

Thư Sướng quay đầu đi không nói gì.

Bùi Địch Văn nhíu mày, đột nhiên ôm lấy cô đẩy vào trong xe, đóng sập cửa rồi vòng sang ngồi vào xe từ phía bên kia.

Thư Sướng nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ trôi vùn vụt về phía sau, mệt mỏi nhắm mắt lại, "Bùi Địch Văn, rốt cục anh muốn làm gì?"

"Em biết mà".

"Em không muốn biết. Đau như vậy, một lần đã là quá đủ", mắt Thư Sướng ươn ướt, "Em chỉ muốn một cuộc sống bình tĩnh, không cần suy tính thiệt hơn. Anh không được áp đặt ý thức của anh đối với em, về Hồng Kông đi, từ bỏ dự án mở rộng phía bắc thành phố, em không muốn nhận bất cứ tình ý gì của anh nữa".

Bùi Địch Văn cười khổ, "Thư Sướng, đừng vội đoạn tuyệt được không? Cho chúng ta một cơ hội làm lại từ đâu?"

Thư Sướng không nói tiếp.

Bùi Địch Văn nhìn thẳng về phía trước, khớp xương ngón tay nắm vô lăng hơi trắng ra, "Nửa năm từ Tân Giang về Hồng Kông anh vẫn giữ số điện thoại di động ở Tân Giang. Công việc ở Tập đoàn rất bận rộn, anh thường phải làm việc đến nửa đêm. Đại bộ phận thời gian anh đều ngủ ở văn phòng, có lúc rạng sáng tỉnh lại anh cứ ngỡ mình đang ở Khế Viên, mở mắt ra đã gọi Thư Sướng, nghe âm thanh của chính mình vang vọng trong văn phòng, không biết thê lương đến mức nào. Lúc đó anh rất muốn gọi điện thoại cho em, lần lượt bấm từng số một rồi lại lần lượt xóa đi. Anh biết tình hình của anh còn chưa hoàn toàn trở nên tốt đẹp, anh cần nhẫn nại đến lúc anh có thể cho em một không gian hoàn toàn không có tủi thân, lúc đó anh sẽ lại xuất hiện trước mặt em".

"Năng lực thích ứng của em mạnh hơn anh, toàn bộ cuộc sống của em đã trở lại quỹ đạo bình thường, em không muốn đi chệch đường ray nữa".

Bùi Địch Văn cười cười u buồn, xe chạy đến khu thành bắc rất nhanh, rẽ vào ngõ nhỏ, anh dừng xe ở đầu ngõ.

Thư Sướng cầm túi xách xoay người định bước đi. Anh giữ cô lại, không đợi cô kịp phản ứng đã ôm chặt cô vào lòng: "Thư Sướng, bất kể em có nhận lời anh lần nữa hay không thì anh cũng sẽ không từ bỏ khu thành bắc, anh sẽ giúp em giữ được kí ức đó".

Nói xong anh buông cô ra, im lặng nhìn cô.

"Em... không cần kí ức gì cả". Giọng Thư Sướng quyết liệt, cô vung tay, cũng không biết tại sao viền mắt lại nóng lên.

Bùi Địch Văn cười mơ hồ, "Đã bao lâu em chưa đến thăm Thư Thần rồi? Hôm qua anh đến mang hai lon nước ngọt cho anh ấy, ngồi với anh ấy một lát. Anh ấy nói đã rất lâu không thấy em, anh ấy nhớ em. Mười lăm tháng bảy là lễ xá tội vong nhân, em không được quên mang quà đến cho anh ấy".

Thư Sướng ngây ngốc há miệng, một cảm giác áy náy từ đáy lòng tràn lên. Lần trước đến thăm Thư Thần là dịp lễ thanh minh. Cô đang vướng víu trong đám khúc mắc của mình nên tính tình cáu bẳn, cô không muốn đến quấy nhiễu linh hồn an tĩnh của Thần Thần. Còn bố mẹ cô bây giờ đã có Ninh Trí nên rất ít khi nhắc tới Thần Thần.

Chỉ thoáng chốc mà Thần Thần đã đi được hơn một năm rồi.

Cô mím chặt môi, hơi xót xa gật đầu với Bùi Địch Văn rồi xoay người đi về nhà.

"Thư Sướng, thực ra anh muốn nói là, cả khu thành bắc và em, anh đều sẽ không từ bỏ dễ dàng". Bùi Địch Văn dõng dạc tuyên bố phía sau cô.

Thư Sướng vẫn bước đi từng bước một không quay lại.

Để mời đại tiểu thư nhà họ Bùi đi ăn tối, Thư Sướng thật sự đã phải tốn rất nhiều tâm tư. Cô tìm mấy phóng viên mảng tổng hợp hỏi thăm quán ăn nào ở thành phố Tân Giang có nhiều món ăn đặc sắc. Có một phóng viên đề cử một quán cơm nhà nông, nói thức ăn ở đó rất có hương vị dân dã nhưng chế biến lại cực kì khéo léo, phong cách hoàn toàn khác các nhà hàng lớn. Có điều địa điểm hơi khó tìm, quán cơm nằm trong một ngõ nhỏ. Thư Sướng nghe tả đường đi mà chóng mặt nên đành nhờ phóng viên đó vẽ cho một tấm bản đồ.

Bốn giờ Bùi Lạc Lạc gọi điện thoại tới nhắc cô sáu giờ có hẹn. Thư Sướng bật cười, cảm thấy hơi sợ vị đại tiểu thư này.

Năm rưỡi cô thu thập đồ đạc ra khỏi tòa soạn báo, xe vừa ra khỏi cổng, đột nhiên cô nhìn thấy một bóng dáng đã lâu không gặp đang đứng bên đường: Dương Phàm.

Dương Phàm là người rất thích sạch sẽ, tóc không bao giờ rối một sợi, quần áo trước khi mặc bao giờ cũng phải là qua, li quần bao giờ cũng thẳng tắp xuống đến tận gấu quần.

Hôm nay không biết là bởi vì vội vã hay tại sao mà tóc anh ta rối như một cái tổ quạ trên đầu, đầu gối quần có một vết dầu to, áo sơ mi nhăn nhúm, hai vai buông rũ, mặt đầy bụi bặm.

Thư Sướng sửng sốt đánh giá anh ta, Đàm Tiểu Khả đã hết thời gian nghỉ sinh con từ lâu nhưng nói là thân thể quá yếu nên lại xin nghỉ thêm cho đủ nửa năm. Tại sao Dương Phàm lại ở đây?

Vừa nhìn thấy chiếc Chery của Thư Sướng, Dương Phàm đã giơ tay vẫy, mắt sáng lên.

Thư Sướng không thể không dừng xe lại, cô không xuống xe mà thò đầu ra ngoài cửa sổ, "Dương Phàm!" Vẻ mặt lãnh đạm lạnh lùng.

"Xướng Xướng, anh đang chuẩn bị gọi điện thoại cho em!"

"Có việc gì à?" Thư Sướng nhìn anh ta với vẻ xa cách.

"Cũng không có việc gì quan trọng. Anh... chúng ta đã lâu không gặp nhau, cùng đi ăn cơm?"

"Tôi có hẹn với bạn rồi". Thư Sướng nói nhẹ nhàng.

Dương Phàm thất vọng ờ một tiếng, nụ cười nhanh chóng biến mất, ánh mắt trở nên buồn bã.

"Anh không về giúp vợ anh chăm sóc em bé à?"

Dương Phàm đưa tay gạt tóc, Thư Sướng nhìn thấy móng tay anh ta rất dài, móng tay nào cũng có một lớp bẩn đen sì.

"Không muốn về. Về nhà phiền chết đi được, con khóc, mẹ anh và Tiểu Khả cãi nhau, giọng của người giúp việc cũng điếc tai không kém, mẹ vợ lại còn chỉ huy từ xa, hình như ở nhà anh không có chỗ nào dung thân cả. Trong lòng buồn bực không chịu nổi, chỉ muốn tìm một người tâm sự. Xướng Xướng, nhớ lại chúng ta trước kia..."

Thư Sướng cười lạnh lùng ngắt lời anh ta, trên mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, "Tôi không nhớ nổi trước kia như thế nào, để sau đi, tôi đang vội, phải đi trước". Ngay cả tạm biệt cũng không chịu nói, cô ngồi xuống, đạp ga, chiếc Chery lướt qua chỗ Dương Phàm như bay.

"Anh... Anh còn chưa nói xong mà!" Âm thanh cô độc của Dương Phàm chìm trong tiếng ồn ào của phố xá hoàng hôn.

Anh ta còn có mặt mũi nhắc tới trước kia, Thư Sướng cũng thấy xấu hổ thay cho anh ta. Diễm ngộ, có thai ngoài dự kiến, một cuộc sống hôn nhân hỗn loạn, tất cả đều là lựa chọn của anh ta. Có gan làm thì phải có gan gánh vác hậu quả, có gì để mà oán hận? Lúc này còn chạy tới tìm cô ôn lại chuyện xưa, muốn tìm được chút an ủi từ chỗ cô sao?

Đúng là quá mức buồn cười.

Lúc này Thư Sướng mới cảm nhận thật rõ, có lúc chia tay chưa chắc đã không phải một chuyện may mắn. Mặc dù lúc đầu hơi đau nhưng sau một thời gian ngoái nhìn lại sẽ không khỏi thầm than may mắn, may mà lúc đầu mình không lấy người đàn ông đó! Như cô với Dương Phàm, nếu không phải bởi vì bệnh của Thần Thần thì vĩnh viễn cô cũng không nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, một bộ mặt không hề đẹp trai tuấn tú mà cũng chỉ là một người đàn ông thông thường, ích kỉ, hẹp hòi, hơi hèn hạ.

Bùi Lạc Lạc đúng là một vị khách chu đáo, cô ta đã đứng đợi trước cửa khách sạn Hoa Hưng từ sớm, nhìn thấy xe của Thư Sướng, cô ta hưng phấn vẫy tay như thể sợ Thư Sướng không dừng xe lại.

Thư Sướng cười cười mở cửa xe để cô ta lên xe.

Bùi Lạc Lạc cong môi, "Thư Sướng, hôm nay chị xử sự không tồi, hình như em hơi thích chị rồi đấy".

"Cô đừng thích tôi quá thì hơn!" Cô không chịu được, quay đầu xe đi đến con ngõ nhỏ rất sâu theo tấm bản đồ đồng nghiệp đã vẽ cho.

"Ơ, Thư Sướng, tại sao ngay cả một cái vòng tay hay dây chuyền chị cũng không có? Anh cả em sẽ không hẹp hòi như vậy chứ? Từ trước Tết anh ấy đã bảo em thiết kế cho chị nguyên bộ trang sức, anh ấy không đưa cho chị à?" Bùi Lạc Lạc ngọ nguậy liên tục trên ghế không chịu ngồi yên, đến lúc quay sang nhìn thấy cổ và cổ tay Thư Sướng đều trống trơn liền lập tức thắc mắc.

"Tôi và anh ta chỉ là quan hệ lãnh đạo và thuộc hạ, không phải bạn để có thể tặng quà". Thư Sướng nói nhẹ nhàng, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra. Con ngõ này đúng là hẹp, lái xe không dễ tí nào.

Bùi Lạc Lạc nhìn cô với vẻ mờ ám, "Như thế này gọi là rụt rè hay là cãi cố? Chị lừa ai chứ, chị biết lần này mẹ em và mẹ cả đến Tân Giang làm gì không? Em nói cho chị nghe nhé, trong nhà họ Bùi, phụ nữ có thể tiêu tiền thoải mái, có thể học cắm hoa, thiết kế châu báu, nhưng không cho phép hỏi đến chuyện làm ăn. Đừng tưởng được gọi là phu nhân gì đó là oai, phu nhân cũng không có cơ hội tham dự các nghi thức như cắt băng khánh thành. Anh cả gọi hai người từ Côn Minh đến chính là để chính thức giới thiệu chị với họ, sau đó nếu thuận lợi thì mẹ cả sẽ cùng ăn cơm với bố mẹ chị".

"Cái gì?" Thư Sướng mất tay lái, chiếc xe đâm thẳng vào một gốc cây trong ngõ, lá cây rơi xuống như mưa.

"Xúc động rồi đúng không? Hê hê!" Bùi Lạc Lạc rất đắc ý, "Còn nói chị với anh cả chỉ là lãnh đạo và thuộc hạ, hai người không chỉ từng sống chung mà còn từng có em bé. Chỉ có điều... Ôi, có lần anh cả uống say rồi đột nhiên khóc nức nở, nói anh ấy mơ thấy đứa con đó. Em bé dang hai tay gọi anh ấy là bố, anh ấy muốn ôm con nhưng lại không làm sao ôm được. Đó là lần đầu tiên em nhìn thấy anh cả rơi lệ. Thư Sướng, chị..."

Mặt Thư Sướng đột nhiên trắng như tờ giấy, môi và tay đều không ngừng run rẩy, cô cố gắng lộ ra một nụ cười, "Tiểu thư Bùi, cô có biết lái xe không?"

Bùi Lạc Lạc biết lái xe nhưng lại xem không hiểu tấm bản đồ Thư Sướng đặt bên cạnh tay lái. Lúc này toàn thân Thư Sướng không còn một chút sức lực, nói chuyện cũng không xong, cô ta đành phải mò mẫm lái xe tiếp. Thấy phía trước có một quán cơm, cô ta quyết định ăn cơm tại đây luôn.

"Cơm thảo dược, vừa ngon vừa bổ, ăn ở quán này là tốt rồi". Bùi Lạc Lạc an ủi Thư Sướng, không hề cảm thấy cắn rứt gì sau khi ném ra một quả bom tấn như vậy.

Thư Sướng muốn cười cũng không thể cười nổi, tính mạng nhỏ bé và vội vã đó vẫn là một cái gai trong lòng cô, chỉ cần chạm vào lại đau âm ỉ. Cô cho rằng mình đã che giấu tất cả thật sâu, đã thu vén gọn gàng rồi đặt vào trong một góc không có ai chạm đến, lúc này tất cả những nỗi đau dồn nén trào ra như dời sông lấp biển. Cô cắn răng áp chế một tiếng than thở đang muốn bật ra đến mức hai mắt cay xè, cô chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn không trung dần dần mờ tối, cố gắng làm cho trận rung động tâm tình này qua đi.

Bùi Lạc Lạc sống ở nước ngoài nhiều năm nhưng vẫn nói tiếng phổ thông rất khá. Cô ta xem thực đơn, không hỏi ý kiến Thư Sướng mà tự gọi một loạt các món canh dược thảo, lí do đưa ra là: "Mùa thu phải tẩm bổ thật tốt thì mới có sức mà qua được mùa đông".

Người phục vụ mang một ấm trà gừng lên cho hai người uống trong lúc chờ đồ ăn.

Thư Sướng uống trà, mắt nhìn Bùi Lạc Lạc, không biết nên trò chuyện về vấn đề gì, nghĩ hồi lâu mới tìm được câu mở đầu, "Dường như tình cảm giữa cô và anh cả cô rất tốt".

Bùi Lạc Lạc cười ngây thơ, "Đương nhiên, em là con gái, không có khả năng đe dọa đến bất kì ai".

"Ơ?" Thư Sướng ngơ ngác trước câu trả lời của cô ta.

Bùi Lạc Lạc nhìn cô, mỉm cười hiểu ý, "Gia đình bình thường không có gia sản gì, bất kể con trai hay con gái đều phải ra ngoài xã hội kiếm sống nên có thể nói nam nữ bình đẳng một cách chính khí lẫm liệt. Nhưng những người như trong gia đình em thì làm sao có thể nói như vậy? Ngay cả con trưởng với con thứ, con vợ cả với con vợ hai cũng có khác biệt cực lớn. Như em thì cùng lắm cũng chỉ có một khoản của hồi môn kha khá, còn gia sản lại không có bất cứ quan hệ gì với em. Cho nên mới nói mặc dù là con vợ hai nhưng lại là con gái nên em có thể sống rất thảnh thơi trong nhà họ Bùi, mẹ cả cũng coi em như con đẻ, ngược lại mẹ em thì suốt ngày lải nhải. Ôi, mẹ em không hiểu tình hình, không biết địa vị của mình bây giờ khó xử thế nào, may mà có có ông nội em can thiệp, chứ chút tình nghĩa bố em dành cho bà ấy đã hết sạch từ mười năm trước rồi. Cuộc sống của phú hào cũng như quan trường, như chiến trường, người thức thời mới là tuấn kiệt".

Thư Sướng không biết nói gì cho phải, cô cũng không hiểu nổi kiểu mô hình gia đình phức tạp đó. Phản ứng đầu tiên của cô giống như đang nghe kể chuyện, nhưng nhìn vẻ bất đắc dĩ trong đôi mắt đẹp lấp lánh của Bùi Lạc Lạc, cô chỉ có thể nói bất kể là nhà nghèo hay nhà giàu thì nhà nào cũng có nỗi niềm khó nói như nhau.

Lúc này nhân viên phục vụ đưa thức ăn lên, một đĩa móng giò thật to, cô vội vàng nói, "Món móng giò này rất thơm, không ngửi thấy mùi thuốc gì cả".

Bùi Lạc Lạc nhìn, "Em gọi đấy".

Người phục vụ nghe thấy cũng cười, giúp hai người dùng dao tách móng giò ra rồi lại đưa lên mấy món nữa rồi mới cung kính mời hai người ăn.

"Thực ra anh trai em cũng cực kì ưu tú, không kém anh cả là mấy, chỉ tiếc anh ấy là con vợ hai". Bùi Lạc Lạc cầm đũa, đột nhiên nói một câu.

Anh trai trong miệng Bùi Lạc Lạc chắc là Bùi Địch Thanh, người anh cùng cha cùng mẹ của cô ta. Thư Sướng nhớ trong tư liệu của Triệu Khải có nói anh ta là một kiến trúc sư thiên tài, tuy nhiên trời xanh đố kị anh tài cho nên chết sớm. Bùi Lạc Lạc mím chặt môi, nước mắt từ từ trào ra, cô ta bối rối lấy khăn giấy trong túi xách để sau lưng ra lau, "Anh ấy đã đi được gần bốn năm rồi, em rất nhớ anh ấy nhưng lại không được nhắc tới. Có lúc em rất muốn cầm một con dao chém chết con mụ Tống Dĩnh đó, sau đó ăn hết thịt, còn xương thì chôn ở vườn hoa sau nhà".

Thư Sướng bị giọng nói giận dữ thù hận của Bùi Lạc Lạc làm kinh hãi, "Có thể... đổi một cách khác hay không?"

Cô cố gắng trêu đùa cho vui vẻ.

Bùi Lạc Lạc trợn tròn mắt, "Như vậy đã là nhẹ nhàng lắm rồi. Chị biết không? Hai anh của em đều bị con mụ đó làm hại rất thảm".

Thư Sướng bối rối một tiếng, cảm thấy khó có thể thừa nhận sự tín nhiệm bất ngờ này của Bùi Lạc Lạc. Cánh cổng thần bí của nhà họ Bùi từ từ mở ra trước mắt cô, cô dần thấy rõ đồ đạc trong nhà. Cô không tò mò, cũng không thấy vinh hạnh mà lại có cảm giác sợ hãi âm thầm. Bùi Lạc Lạc tiết lộ càng nhiều việc nhà thì cô càng cảm thấy hỗn loạn.

"Tiểu thư Bùi, thức ăn sắp nguội rồi, mau ăn đi!"

"Em không đói", Bùi Lạc Lạc đã mở miệng ra là không muốn ngậm lại nữa. Cô ta uống một ngụm trà gừng, "Không được gọi là tiểu thư Bùi, gọi em là Lạc Lạc được rồi".

Thư Sướng cười hậm hực.

"Nhất định anh cả em không nói những chuyện này với chị đúng không?"

Thư Sướng hạ thấp tầm mắt.

"Thư Sướng, chị không hiểu đàn ông. Trước mặt người phụ nữ mình yêu, bọn họ sẽ không lật áo mình lên để người đó nhìn thấy những vết sẹo trước đây của mình. Anh cả em lại là một người đàn ông hà khắc đến mức gần như hoàn mỹ, kể cả bị chị hiểu lầm thì anh ấy cũng có thể cắn răng nuốt xuống bụng, nói gì đến một vết sẹo không thể nào mở miệng nói ra như vậy!" Dường như đã chìm đắm trong chuyện cũ, Bùi Lạc Lạc nhắm mắt lại yên lặng một hồi lâu.

"Vậy thì không cần nói, dù sao cũng đã là quá khứ".

"Nếu em không nói thì con đê chắn nước trong lòng chị sẽ không sụp đổ, vậy thì đến bao giờ anh cả em mới theo đuổi được chị? Bao giờ nhà họ Bùi mới có thể sống như một gia đình bình thường?" Bùi Lạc Lạc đột nhiên mở mắt ra.

Thư Sướng kinh ngạc, bữa tối Bùi Lạc Lạc ép cô mời này quả nhiên là có mục đích.

"Chuyện này thực sự có thể nói là một vết nhơ trong gia đình, ngay cả mấy tờ tuần san lá cải nhất của Hồng Kông cũng không biết. Có lúc em rất bội phục sự nhẫn nhịn và khoan dung của anh cả, nếu không có anh ấy thì chỉ sợ Tập đoàn Hằng Vũ đã không gượng dậy được sau cơn bão táp tài chính năm ngoái rồi. Năm ngoái cổ phiếu của Tập đoàn Hằng Vũ rơi xuống mức thấp nhất từ khi niêm yết đến nay, lòng người hoảng sợ, ông nội đột phát bệnh tim. Bất chấp những rạn nứt trước đây, anh cả đã liên thủ với ngân hàng Vinh Phát, cùng Tống Dĩnh xuất hiện thường xuyên trước công chúng để đập tan tin đồn hai người không hợp nhau, khiến ngoại giới cho rằng sau lưng Hằng Vũ vẫn có một nguồn tài chính hùng hậu chống đỡ, nhờ vậy cổ phiếu của Hằng Vũ lại tăng giá về mức ban đầu. Tống Dĩnh cho rằng anh cả em đã thay đổi thái độ nên tỏ ra cực kì đắc ý, thật là buồn nôn, thực ra đó chỉ là một vở kịch để đối phó với truyền thông thôi. Thư Sướng, anh cả em đã li hôn cô ta từ bốn năm trước rồi".

Thư Sướng cũng không biết nên thể hiện vẻ mặt như thế nào với Bùi Lạc Lạc, cô lau hai tay đang để dưới bàn vào đầu gối, hai tay đều đẫm mồ hôi, chân cũng run lên không khống chế được. Bùi Lạc Lạc giống như một nghệ nhân tấu nói đang biểu diễn, cô chỉ cần há miệng cười ngây ngô là được, cơ bản không cần làm như mình rất hứng thú.

Không phải không khiếp sợ, nhưng lại không cảm thấy quá bất ngờ.

Bùi Lạc Lạc rót đầy chén trà, đổi một tư thế thoải mái, dường như đang chuẩn bị cho một buổi nói chuyện dài.

"Tống Dĩnh là bạn học của anh trai em, hai người đã yêu nhau từ ngày còn học cấp ba, nhưng người nhà hai bên đều không biết. Sau đó anh trai em ra nước ngoài học, Tống Dĩnh ở lại Hồng Kông. Sau khi tốt nghiệp, anh trai em vào làm kiến trúc sư ở Hằng Vũ, Tống Dĩnh đến làm việc trong ngân hàng nhà cô ta. Khi đó anh cả em vẫn đang ở bên Pháp. Anh trai em là một kiến trúc sư thiên tài, hơn nữa năng lực quản lí cũng rất tốt. Anh cả em học hai bằng thạc sĩ kiến trúc và báo chí một lúc, sau khi tốt nghiệp anh ấy ở lại làm Tổng biên tập một tòa soạn tạp chí bên Pháp, có thời gian rảnh rỗi lại đi tham quan kiến trúc cổ ở các nước. Bây giờ nghĩ lại mới biết khi đó anh cả em rất hiểu anh trai em, anh ấy ở nước ngoài nhiều năm như vậy chính là muốn cho anh trai em một không gian rộng lớn, để ông nội em nhìn thấy khả năng của anh trai em. Có điều anh ấy có làm tốt đến mấy thì cũng vẫn là con vợ lẽ, lại cũng không phải con lớn nhất trong nhà. Sau khi đạt được một số thành tích trong công việc, anh trai em cầu hôn Tống Dĩnh. Tống Vinh Phát nói Tống Dĩnh có thể gả cho nhà họ Bùi, nhưng chỉ có thể lấy Bùi Địch Văn.

Khi đó Tập đoàn Hằng Vũ còn chưa được coi như vua địa ốc Hồng Kông, trong tay đang có mấy dự án lớn nhưng thiếu tài chính quay vòng, ông nội em muốn tìm một ngân hàng có sức mạnh hùng hậu để làm đối tác lâu dài, ngân hàng Vinh Phát chính là một trong số đó. Có lần ăn cơm, ông nội đã nói đến kế hoạch này với Tống Vinh Phát. Tống Vinh Phát không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý, chỉ hỏi ông nội em bao giờ anh cả em về Hồng Kông, đã tính gì đến chuyện cưới xin chưa. Đương nhiên ông nội em hiểu ý Tống Vinh Phát, vì vậy ngay trong bữa cơm hai người đã bàn xong chuyện hai nhà dùng cưới hỏi để liên hợp với nhau, chuyện đó xảy ra từ trước khi anh trai em cầu hôn.

Ông nội em lập tức gọi điện bắt anh cả em về Hồng Kông làm việc tại Hằng Vũ và phong làm Giám đốc bộ phận công trình, chức vụ cao hơn anh trai em. Anh trai em là một người tâm khí cao ngạo, cảm thấy rất không phục vì anh cả không phải làm gì mà đã có thể ngồi vào vị trí cao như vậy. Hơn nữa lại biết chuyện anh cả chuẩn bị đính hôn với Tống Dĩnh nên anh ấy giận dữ bỏ nhà ra đi.

Anh cả em vẫn chưa hay biết gì, cho rằng vì thân thể ông nội không còn khỏe, về Hằng Vũ giúp đỡ ông nội là trách nhiệm của mình. Anh ấy cùng ông nội đến nhà họ Tống ăn cơm, cũng chỉ coi là quan hệ xã giao trong làm ăn. Trước đó Tống Dĩnh chưa gặp anh cả em bao giờ, vừa gặp đã kinh ngạc vì không ngờ anh cả em lại đẹp trai như vậy, tâm hồn lập tức đã nghiêng ngả. Có thể Tống Vinh Phát cũng đã làm không ít công tác chuẩn bị, trong tiệc rượu ông nội và Tống Vinh Phát đã bóng gió đến hôn lễ không lâu sau đó. Lúc đó anh cả không lên tiếng, sau khi trở về mới nói với ông nội rằng anh ấy không đồng ý. Ông nội là người rất gia trưởng, chỉ sinh được một người con trai là bố em nhưng lại nuông chiều quá nên bố em đã trở thành một công tử bột không học hành không nghề nghiệp. Rút ra được một bài học từ trường hợp bố em, ông nội cực kì nghiêm khắc trong việc giáo dục anh cả, hơn nữa đã để cho anh ấy tự lập từ sớm. Lời của ông nội giống như thánh chỉ không thể cãi lại đối với anh ấy. Sau đó mẹ cả em cũng khuyên bảo anh ấy, phải trở thành thông gia với nhà họ Tống thì Hằng Vũ mới có thể phát triển mạnh mẽ, anh ấy là người nối nghiệp tương lai của Hằng Vũ".

Nói đến đây, Bùi Lạc Lạc lại thở dài nặng nề. Thư Sướng không lên tiếng, thấy chén trà của cô ta đã cạn liền rót thêm cho cô ta.

"Phú hào Hồng Kông không có mấy nhà cưới hỏi vì tình yêu, đa số đều lựa chọn hôn nhân thương mại vì lợi ích của gia tộc. Khi đó anh cả em cũng chưa yêu ai, Tống Dĩnh lại rất nhiệt tình với anh ấy, lúc nào cũng tỏ ra rất ngoan ngoãn dịu dàng, anh ấy không thích nhưng cũng không ghét. Vì Hằng Vũ, anh ấy hi sinh tình cảm của mình, một người như anh ấy mà đã hứa hẹn thì sẽ giữ lời hứa suốt đời".

"Trước đó anh trai cô không đưa cô ta về nhà à?" Thư Sướng không nhịn được hỏi một câu.

"Em đã nói anh trai em là một người kiêu ngạo, thân phận con vợ lẽ đã khiến anh ấy phải chịu đựng đủ rồi. Để có thể nở mày nở mặt, anh ấy một lòng một dạ muốn đạt được thành tựu, sau đó mới long trọng giới thiệu Tống Dĩnh với gia đình. Anh ấy không muốn để Tống Dĩnh phải tủi thân. Họ yêu nhau mấy năm nhưng cả nhà em đều không biết. Không lâu sau đó đám cưới giữa hai nhà Bùi - Tống rung chuyển toàn Hồng Kông đã diễn ra. Sau đám cưới anh trai em trở về, gầy hơn trước rất nhiều. Anh ấy tìm ông nội đòi công bằng, nếu không anh ấy sẽ coi như mình không phải người gia đình này nữa mà tự thân lập nghiệp. Ông nội em thương anh ấy, cũng muốn đền bù cho anh ấy nên đã để anh cả khai thác thị trường châu Âu còn anh ấy khai thác thị trường đại lục. Anh cả ra nước ngoài, anh ấy đến đại lục, hai năm sau cả hai người đều đạt được những thành tích khả quan. Anh ấy không còn u ám như trước mà khóe miệng thường xuyên lộ ra nụ cười như đã lấy lại được tự tin. Em hỏi anh ấy nhưng anh ấy chỉ cười bí hiểm. Mùa đông bốn năm trước, một đêm mưa sau hôm anh trai em từ đại lục về nghỉ giáng sinh, đột nhiên quản gia nhận được điện thoại của cảnh sát, nói có một vụ tai nạn giao thông vừa xảy ra, người trên xe hình như là anh trai em và Tống Dĩnh. Ông nội em lập tức dặn cảnh sát phong tỏa toàn bộ tin tức rồi cùng bố mẹ em chạy tới hiện trường. Xe của anh trai em đấu đầu với một chiếc xe tải chở hàng hạng nặng, cả tay lái đâm vào người anh ấy, trong xe máu me be bét. Tống Dĩnh ngồi ở ghế sau, đã hôn mê, trên trán có vết thương nhẹ. Đưa đến bệnh viện, sau khi kiểm tra bác sĩ nói với ông nội tình hình cô ta không có trở ngại gì, hơn nữa đứa bé trong bụng cũng không sao. Vừa nghe nói đến đứa bé, cả ông nội và bố mẹ em đều hoảng sợ. Bác sĩ nói đã được bốn tháng, có điều Tống Dĩnh hơi gầy, lại mặc áo khoác nên mới không dễ phát hiện. Ông nội không nói một lời, đi về nhà với sắc mặt xanh mét. Anh cả em đã đi một năm, cái thai được bốn tháng, dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nó là con ai. Người phát ngôn của Hằng Vũ thừa nhận anh trai em đã mất vì tai nạn, nhưng chuyện Tống Dĩnh bị thương thì chỉ có những người trong nhà em mới biết. Người cảnh sát phát hiện vụ tai nạn cũng được ông nội em cho một khoản tiền lớn để ông ta về nhà dưỡng lão.

Hôm sau anh cả em về. Tống Dĩnh đã được đưa từ bệnh viện về nhà em, cô ta ngậm miệng không nói gì cả. Mẹ em khóc lóc vật vã, bầu không khí trong nhà rất nặng nề, đám người giúp việc trong nhà đều im thít không dám thở mạnh. Anh cả yên lặng một ngày một đêm, lúc từ trong phòng đi ra, anh ấy nhìn mẹ em rồi nói: "Giữ đứa bé lại, dù sao cũng là giọt máu của nó". Tống Dĩnh đột nhiên hét lớn: "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn, em không cần nó, sau này chúng ta sẽ có con của chính chúng ta". Anh cả em cười, hỏi cô ta: "Chúng ta còn có sau này sao?" Ông nội cũng lên tiếng bảo giữ lại đứa bé. Vợ chồng Tống Vinh Phát không đến nhìn Tống Dĩnh lấy một cái, có thể là vì không còn thể diện gì. Năm tháng sau đứa bé được sinh ra, vừa thiểu năng lại vừa liệt chân bẩm sinh, Tống Dĩnh không thèm nhìn con mà bảo hầu gái đưa đến viện phúc lợi. Mẹ em không nỡ nên cầu xin cô ta giữ đứa bé lại. Sau khi đầy tháng, anh cả bảo quản gia khai sinh cho nó như con mình, sau đó li hôn Tống Dĩnh. Tống Dĩnh trở về nhà họ Tống, nói với bên ngoài là về giúp bố quản lí công việc, đứa bé do mẹ em nuôi dưỡng. Ông nội dặn mọi người không được tiết lộ chuyện này ra ngoài. Anh cả em nói với ông nội rằng anh ấy hơi mệt, bây giờ thị trường đại lục và thị trường châu Âu đều phát triển rất vững chắc, anh ấy muốn rời khỏi Hằng Vũ để làm một số việc mình thích. Ông nội em không ngăn cản, chỉ nói rằng ông cho anh ấy ba năm. Anh ấy tới đây làm Tổng biên tập Hoa Đông buổi chiều. Sự thật chứng minh anh ấy đã đến đúng nơi, anh ấy đã gặp được chị".

Thư Sướng nở một nụ cười ngắn ngủi, trái tim như bị ai đó bóp chặt. Cô hơi khó thở, phải mở to miệng mới thở nổi.

Thức ăn trên bàn đã nguội từ lâu, hai người đều không động đũa, chỉ có trà gừng là đã gọi thêm hai ấm. Bùi Lạc Lạc nói quá nhiều nên liên tục uống trà. Có lẽ sợ chưa đủ uy lực nên lại thêm vài câu, "Thực ra lần này anh cả chịu về Hằng Vũ chủ yếu là vì chị. Anh ấy thuyết phục ngân hàng Vinh Phát cho Hằng Vũ vay chính là muốn trúng thầu dự án mở rộng khu phía bắc Tân Giang. Tống Dĩnh tới nghiên cứu thị trường rồi lập tức bác bỏ, nhưng anh ấy vẫn kiên định, viết một bản báo cáo về tiềm năng và cơ hội rồi in ra đưa thẳng đến chỗ Tống Vinh Phát, vì vậy Tống Vinh Phát mới đồng ý cho vay. Bây giờ anh ấy và Tống Dĩnh chỉ có tiếp xúc trong công việc chứ không hề có gì khác. Một tuần trước khi khai trương chi nhánh Tân Giang, anh cả em chính thức công bố sự thật anh ấy đã li hôn Tống Dĩnh với truyền thông. Thư Sướng, chị đừng quá để ý đến những chuyện vụn vặt, cũng đừng trách anh cả em. Anh ấy không phải là một người có thể làm mọi việc mình muốn, mọi lời nói và hành động của anh ấy đều sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Hằng Vũ, có một số việc cần có cả một quá trình. Chị đừng từ bỏ anh ấy, hãy thử đứng ở vị trí của anh ấy để nhìn nhận vấn đề, chị sẽ hiểu anh ấy hơn".

QC: Đao Kiếm 2: Tinh Hoa Võ Học