Edit: Nhân

"Cậu có biết hay không Lý Tuấn chạy trốn rồi, may mắn cậu chưa cùng hắn kết hôn, nghe nói hắn thiếu rất nhiều tiền, tớ bây giờ nghĩ lại thật sự là sợ, ngộ nhỡ cậu lúc ấy cùng hắn đi lãnh chứng, hiện tại trên lưng phải gánh vác một khoản nợ lớn." Quan San trong điện thoại nói với Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần tuy rằng cũng thực may mắn, nhưng cô hiện tại hoàn toàn không muốn nghĩ đến chuyện của Lý Tuấn. Hai người hàn huyên vài câu, Quan San hỏi Kiều Gia Thuần sao không xác định ngày kết hôn.

Ngón tay Kiều Gia Thuần vòng quanh ống nghe điện thoại, nói: "Tớ không kết hôn."

"Tớ, đây lại là chuyện gì nữa vậy?" Quan San hỏi.

"Bây giờ tớ có việc đi ra ngoài một chút, lúc trở về sẽ nói cho cậu." Kiều Gia Thuần nói.

"Được rồi." Quan San nói.

Kiều Gia Thuần đi xuống lầu, cậu mợ đến nhà, đang theo ba mẹ thương lượng chuyện của Vương Đệ.

Mợ cùng Kiều Gia Thuần chào hỏi.

Kiều mẹ nhìn kiều Gia Thuần, cũng không để ý cô. Tối hôm qua Kiều Gia Thuần đã nói xác định sẽ không kết hôn, Kiều mẹ rốt cục biết được cô không phải đang náo loạn, khiến bà rất tức giận.

Ba Kiều hỏi Kiều Gia Thuần định đi đâu, cô chỉ nói đi một chút.

Kiều Gia Thuần đi vào ghế lô, Lục Cảnh Hành lập tức tới đưa ghế dựa cho cô, nhìn sắc mặt cô, nói: "Hai ngày nay nghỉ ngơi tốt không?"

Kiều Gia Thuần ngẩng cổ tránh sự gần gũi của anh, cúi người ngồi xuống, chính là tư thế phòng ngự.

Lúc trước Lục Cảnh Hành gọi điện cho Kiều Gia Thuần, nhắn tin, cô cũng không để ý. Tới nhà cô, cô cũng là tránh ở trên lầu không đi xuống. Nhưng là sáng hôm nay cô chủ động liên lạc anh yêu cầu gặp mặt. Lục Cảnh Hành cảm thấy được thái độ của Kiều Gia Thuần có chút thay đổi.

Lục Cảnh Hành cầm thực đơn đưa cho Kiều Gia Thuần: "Nhìn xem muốn ăn cái gì."

Kiều Gia Thuần đặt thực đơn xuống, nói: "Em không phải là muốn đến đây ăn cơm."

Lục Cảnh Hành đến kiều Gia Thuần bên cạnh: "Lúc trước em đang nổi nóng, bất cứ anh giải thích cái gì đều không nghe, kỳ thật…"

"Anh muốn nói anh yêu em có phải không?" Kiều Gia Thuần mỉm cười, biểu tình chính là cười nhưng trong ánh mắt không có cười.

Lục Cảnh Hành có chút ngạc nhiên, bởi vì anh chính là muốn biểu đạt tình yêu.

Kiều Gia Thuần nói: "Làm một người đàn ông đối với phụ nữ lúc cần thì nên bắt đầu nói nhiều lời yêu thương."

Lục Cảnh Hành cùng Kiều Gia Thuần đối diện, anh nói: "Anh đối với em là có ý đồ, nhưng chỉ là muốn nói những lời yêu em."

Kiều Gia Thuần nhìn thấy ánh mắt trầm lắng của anh, cô chuyển tầm nhìn, không thể không nói anh có một ánh mắt rất thu hút.

Kiều Gia Thuần nói: "Được rồi, mặc kệ như thế nào, em có thể tha thứ cho anh."

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần, anh có chút đoán không ra cô đang nghĩ gì.

Kiều Gia Thuần từ trong túi lấy ra một văn kiện, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Hành: "Chỉ cần anh ký cái này, em liền tha thứ cho anh."

Lục Cảnh Hành nhìn Kiều Gia Thuần một cái, tay cầm lấy văn kiện xem.

Đây là văn kiện quyền nuôi con.

"Em có ý gì?" Lục Cảnh Hành đem văn kiện tùy tay ném ở trên bàn, có chút bị tức giận.

Kiều Gia Thuần cười một chút: "Chính là ý muốn giành quyền nuôi con." Cô lấy tay chỉ vào 

Lục Cảnh Hành: "Anh, bỏ quyền nuôi con a."

"Vậy kết hôn?" Lục Cảnh Hành giương mắt.

"Đương nhiên không kết." Kiều Gia Thuần tỏ ra đương nhiên.

Lục Cảnh Hành trút một hơi, kiên nhẫn.

"Ký không?" Kiều Gia Thuần đưa tới một cây bút.

"Anh không ký." Lục Cảnh Hành quay mặt đi.

"Vậy em đi đây." Kiều Gia Thuần đứng lên, xoay người, giây tiếp theo, cô bị một lực mạnh mẽ ôm lại, hai tay Lục Cảnh Hành ôm trọn người cô.

Lục Cảnh Hành cúi người hôn cô, Kiều Gia Thuần giãy dụa, nhưng vòng tay Lục Cảnh Hành liền mạnh mẽ giữ chặt cô.

Nụ hôn chấm dứt, môi Kiều Gia Thuần hồng giống anh đào, cô hé miệng thở.

Lục Cảnh Hành tựa đầu chôn ở cổ Kiều Gia Thuần, cúi đầu gọi cô bảo bối.

Kiều Gia Thuần áp mặt lên vai Lục Cảnh Hành, cách một lớp quần áo, anh có thể cảm nhận được cô đang dịu dàng vuốt ve anh.

Bỗng nhiên, trên vai cảm thấy rất đau đớn. Nhưng Lục Cảnh Hành vẫn chịu đựng không lên tiếng, cả người căng thẳng.

Kiều Gia Thuần cuối cùng cũng buông ra, cách một lớp áo sơmi mỏng manh máu bắt đầu chảy ra.

"Tạm biệt, Lục tiên sinh." Nói xong, cô xoay người rời đi.

Ở trong nhà ăn của trung tâm thương mại. Kiều Gia Thuần đi ra khỏi nhà ăn, người đến người đi vào trung tâm thương mại. Đang vội vàng đi, Kiều Gia Thuần nhìn thấy Cổ Văn Bân, nhưng là chỉ chớp mắt, Cổ Văn Bân lại không thấy cô.

Kiều Gia Thuần cảm thấy có lẽ cô bị ảo giác, hoặc là người có khuôn mặt tương tự Cổ Văn Bân.

Thứ nhất, Cổ Văn Bân không nhất định là ở thành phố này. Thứ hai, nhiều năm như vậy, hình dáng Cổ Văn Bân có lẽ đã sớm thay đổi. Thứ ba, cho dù thật sự là Cổ Văn Bân, cũng không có gì lắm, sự việc kia đã qua nhiều năm như vậy rồi.

Lắc lắc đầu, Kiều Gia Thuần cảm thấy gần đây suy nghĩ về chuyện của chị và chuyện lúc trước nhiều quá nên gây ra ảo giác.

Cô vào trong thang máy, bấm xuống tầng một, đi xuống bãi đỗ xe.

Cô quên mất lúc đến đã đưa xe cho người nào đi đỗ xe, nên cô cứ như vậy ở bãi đổi xe đi tới đi lui tìm xe của mình.

Hình như là số 166?

Kiều Gia Thuần tìm được chiếc xe số 166, nhưng lại là một chiếc SUV màu trắng, không phải xe của cô.

Chẳng phải nói là khu C số 166 sao?

Cô chạy đến khu B, nhưng khu B lại không có số 166.

Rốt cuộc để xe ở đâu vậy? Kiều Gia Thuần cảm thấy có chút phiền phức, cô thật sự nghĩ không ra.

Kiều Gia Thuần bắt đầu loạn, lúc ở trong bãi đỗ xe tìm tới tìm lui, mất rất nhiều thời gian, cuối cùng cũng tìm được xe. Bởi vì xe cô lại để ở số 156, được rồi, một vài sai sót, hại cô tìm rất lâu.

Cô cúi đầu tìm chìa khóa trong túi, ánh sáng ở bãi đỗ xe rất tối, mái tóc dài của cô che mất ánh sáng, cô vuốt tóc lên sau tai, lục tìm chìa khóa.

Kiều Gia Thuần cuối cùng cùng tìm thấy chìa khóa, lên xe, liền đóng cửa xe, chuẩn bị thắt dây an toàn.

Tay cô mới vừa chạm vào dây an toàn, liền dừng lại, cô bỗng cảm thấy trên cổ có cảm giác mát lạnh, khóe mắt nhìn thấy một cây dao đang đặt trên cổ.

"Đừng nhúc nhích." Cô nghe được âm thanh của một người đàn ông.

Cổ Văn Bân lôi Kiều Gia Thuần xuống đất, mở khăn che mắt cô ra.

Cổ Văn Bân nói: "Em gái nhỏ, còn nhận ra anh không?"

Ánh mắt Kiều Gia Thuần tràn ngập hoảng sợ, hắn bắt cóc cô đến nơi hoang vắng này, cô sợ mình nhất định lành ít dữ nhiều.

"Đừng sợ, vị hôn phu của em cũng ở đây a." Cổ Văn Bân nhìn thấy Kiều Gia Thuần sợ hãi, chỉ chỉ Lý Tuấn đang đứng một bên.

Kiều Gia Thuần không biết hai người kia như thế nào lại quen biết nhau, cô chỉ biết là Lý Tuấn đã chạy trốn.

"Các anh muốn làm gì?" Kiều Gia Thuần thử gắng giãy tay ra khỏi dây thừng, nhưng mà dây thừng buộc rất chặt, càng giãy dụa cổ tay càng đau.

"Đừng sợ, chỉ là muốn hỏi ba em một chút lộ phí." Cổ Văn Bân nói.

"Vậy anh có thể thả tôi ra được không?" Kiều Gia Thuần cầu xin Cổ Văn Bân.

"Đương nhiên không thể, anh biết là em rất thông minh. Đừng cho là anh không biết năm đó là em tìm người đánh anh." Cổ Văn Bân nói.

Lý Tuấn bắt đầu cởi dây lưng: "Nhiều lời phiền chết được, để cho Lão Tử hành động trước rồi sau đó gọi điện thoại cho ba cô ta."

Cổ Văn Bân nói: "Gọi điện thoại trước đi, nữ nhân lúc nào mà chẳng có?"

Lý Tuấn nói: "Lâu như vậy không hạ hỏa, thế nào, anh không muốn? Giả vờ đứng đắn cái gì."

Cổ Văn Bân nói: "Vậy được rồi, anh tới trước."

Lý Tuấn cười cười: "Hay là cùng nhau?"

Cổ Văn Bân cười ha ha: "Anh trước đi."

Kiều Gia Thuần thấy Lý Tuấn cởi quần hướng đến gần cô, vừa rồi nghe bọn họ nói chuyện cô thật sự rất hoảng sợ, bản năng lùi về phía sau: "Anh đừng lại đây, cút ngay! Các người như vậy là phạm pháp!"

Cổ Văn Bân cảm thấy buồn cười: "Chúng tôi đã sớm không màng đến sống chết rồi, em gái."

Lý Tuấn bắt đầu cởi quần Kiều Gia Thuần, quay đầu thấy Cổ Văn Bân ung dung nhìn rất có hứng thú, nhìn Cổ Văn Bân nói: "Như thế nào? Anh thật sự muốn cùng nhau?" Lý Tuấn cảm thấy Cổ Văn Bân thực biến thái, ngay cả người ta làm việc cũng muốn xem.

Cổ Văn Bân tránh ra một chút, xoay người tỏ vẻ không nhìn.

Lý Tuấn tiếp tục cởi quần Kiều Gia Thuần, Kiều Gia Thuần dùng sức giữ hai chân, tư thế này không cho Lý Tuấn làm gì được.

"Ba." Cô bị Lý Tuấn đánh một cái tát, sức lực lớn đến nỗi làm cho Kiều Gia Thuần ngã xuống đất.

"Tiểu tao hàng!" Lý Tuấn vừa mắng vừa đến đè lên người Kiều Gia Thuần, liền xé cổ áo cô, cắn vào cổ trắng như tuyết của cô.

Kiều Gia Thuần sợ đến run rẩy, hàm răng run lên, ngay cả khóc cũng khóc không được, cô thật sự rất sợ.

Đột nhiên, Lý Tuấn bị ngã xuống một bên bất động.

Kiều Gia Thuần nhìn thấy Lục Cảnh Hành, anh đang cầm một cây gậy.

Sau khi Kiều Gia Thuần rời đi, Lục Cảnh Hành muốn đuổi theo cô, nhưng mà anh không tìm được cô. Vì thế anh chạy xe đến trung tâm thương mại, muốn chờ xe của cô đi ra. Anh đợi một hồi lâu nhưng không gặp Kiều Gia Thuần, nghĩ thầm, có thể Kiều Gia Thuần từ sớm đã muốn kết thúc với anh. Lúc anh đang chuẩn bị rời đi, chợt thấy xe của Kiều Gia Thuần đi ra. Kiều Gia Thuần từ bãi đỗ xe đi ra liền tăng tốc quẹo trái, Lục Cảnh Hành đứng ở bên phải, Kiều Gia Thuần có lẽ không nhìn thấy anh. Lúc anh ấn còi xe, xe của Kiều Gia Thuần đã đi được một đoạn khá xa.

Anh đi theo xe Kiều Gia Thuần, muốn gọi điện thoại cho cô, nhưng đang lái xe lại rất bất tiện, cũng sợ cô phân tâm gặp chuyện không may. Nên muốn chờ gặp cô rồi nói.

Kiều Gia Thuần lái xe với tốc độ cao, lại đi hướng ra vùng ngoại ô.

Lục Cảnh Hành cảm thấy có điểm lạ.

Anh từ xa theo sát xe Kiều Gia Thuần, gọi điện thoại cho cô, cô không nghe máy.

Anh lại gọi, điện thoại bị tắt.

Cuối cùng, anh đi theo xe Kiều Gia Thuần đến một khu công nghiệp bị bỏ hoang, anh tránh ở một mảnh đất phía sau, nhìn thấy Kiều Gia Thuần bị hai người đàn ông trên xe kéo xuống.

Hiện tại, Lục Cảnh Hành chỉ tới kịp xem Kiều Gia Thuần, ngay cả an ủi cô cũng không kịp.

Bởi vì Cổ Văn Bân nghe được động tĩnh nên đã quay lại.

Cổ Văn Bân cầm một cây dao, hai người đánh nhau.

Kiều Gia Thuần không dám nhìn, nhưng lại không dám không nhìn.

Cổ Văn Bân cầm dao thật sự rất nguy hiểm, Kiều Gia Thuần rất sợ.

Cuối cùng, Cổ Văn Bân bị Lục Cảnh Hành đánh đến nằm trên mặt đất, Lục Cảnh Hành giơ gậy lên, chuẩn bị đánh Cổ Văn Bân.

Cổ Văn Bân bỗng nhiên nhìn phía sau Lục Cảnh Hành, kêu to: "Gia Thuần!"

Lục Cảnh Hành nửa giây phản ứng, nửa giây sau anh tin là Cổ Văn Bân đã lừa anh.

Nhưng đã không kịp, lúc anh mất nửa giây phân tâm đủ để cho Cổ Văn Bân dùng dao nhanh chóng xuyên qua.

Anh cảm thấy có thứ cắm vào. Tiến vào cơ thể anh, nhưng anh lại không có cảm giác đau, nghe được có tiếng cười giễu cợt.

"A …" sau đó là tiếng thét chói tai của Kiều Gia Thuần.

Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Cổ Văn Bân biết Lục Cảnh Hành đã báo cảnh sát tới, hắn hướng về phía sau chạy nhanh, bay qua đồ vật, từ cái lỗ ở trong tường nhanh chóng chạy thoát.

Kiều Gia Thuần hướng về phía Lục Cảnh Hành đi qua, rõ ràng chỉ cách có vài bước, lại cảm giác như đang cách xa.

Anh muốn chết sao?

Kiều Gia Thuần thật sợ hãi.

"Lục Cảnh Hành!" Kiều Gia Thuần gọi anh.

Không có tiếng trả lời, Lục Cảnh Hành đã nằm trên mặt đất.

Kỳ thật chỉ có vài giây, nhưng đối với Kiều Gia Thuần lại như qua một thế kỷ, cô cuối cùng cũng đến được bên người Lục Cảnh Hành.

"Anh, anh thế nào rồi? Anh có sao không?" Cô nói năng lộn xộn.

Lục Cảnh Hành gắng mở to mắt: "Gia Thuần, hận anh không?"

Âm thanh của anh rất thấp lại suy yếu, đều là dùng hơi thở để nói, nhưng kiều Gia Thuần vẫn nghe thấy được.

Nước mắt Kiều Gia Thuần chảy xuống: "Nếu anh khỏe lại, em sẽ không hận anh, nếu anh chết, em liền hận anh cả đời."