Nghiêm túc mà nói, anh Hoắc cũng không phải là người khó ở chung. Anh ta cũng không mặc mấy bộ đồ diêm dúa của mấy kẻ nhà giàu mới nổi mấy năm gần đây. Tháo hết dây chuyền vàng nhẫn vàng, đeo kính mắt, bụng ưỡn to, trên mặt luôn nở một nụ cười hàm hậu. Dù là ai gặp anh ta cũng đều cảm thấy là người thành thật làm ăn.

Bách Dịch với anh Hoắc đã làm việc với nhau trong thời gian dài, nghiễm nhiên anh Hoắc cũng coi Bách Dịch thành anh em tốt.

Lúc này hai người đang ngồi ở phòng làm việc, anh Hoặc thản nhiên đưa cho Bách Dịch bao thuốc lá, Bách Dịch thuận tay rút ra một điếu, tiếng bật lửa vang lên, Bách Dịch dựa vào ghế sô pha, chậm rãi nhả khói.

“Có một đám người mới tới.” Anh Hoắc đứng cạnh bàn làm việc, dựa vào góc bàn, chân mày nhíu chặt, “Trước buôn bán ngọc thạch phỉ thúy, hai năm nay làm việc không thu được lời nên bọn họ đến đây kinh doanh bất động sản.”

Trước kia Bách Dịch từng khuyên anh Hoắc thừa dịp bất động sản còn thấp mà bước một chân vào, nhưng anh Hoắc bảo thủ không dám mạo hiểm.

Vậy nên Bách Dịch cũng không nhiều lời, yên lặng dập điếu thuốc.

Anh Hoắc thở dài: “Chuyện mấy năm nay cậu vẫn luôn tìm Chương Lệ anh cũng biết, trong nhóm người mới tới lần này, có cả hắn.”

Bách Dịch ngừng tay, vẫn giữ nguyên tư thế tắt điếu thuốc, hiếm thấy trên mặt anh không có ý cười, giọng điệu rất bình tĩnh: “Đến đây lúc nào?”

Anh Hoắc đưa điện thoại di động cho anh, trên màn hình có một tin MMS: “Chuyện mấy ngày này, không biết hắn phát tài từ đâu.”

Mấy chuyện nói không chừng gặp được người gì đó, năm năm trước là vì trả nợ Chương Lệ mất hình mất dạng. Có người đoán rằng hắn đã ký hợp đồng đi làm thợ ở lò gạch đen1, lại cũng có kẻ cho rằng hắn đi nhận tội thay. Nhưng không có một ai cho rằng, kể cả Chương Lệ có thể còn sống trở về thì cũng không thể khỏe mạnh hoàn chỉnh, không thể áo gấm về làng.

Chứ đừng nhắc tới phát tài.

Bách Dịch nhận lấy điện thoại từ anh Hoắc, thấy được ảnh đính kèm trên tin MMS.

Bức hình này là được chụp lén, lại còn được chụp bằng điện thoại di động nên độ phân giải thấp, chỉ thấy được mờ mờ. Nhìn ở smartphone có độ phân giải cao như vậy nhưng cũng không thể nhìn rõ mặt, chỉ có bóng nghiêng nửa người trên và một bên gò má.

Trong hình đúng là Chương Lệ mặc tây trang màu đen, vóc người của hắn không gầy không béo như mấy người đứng bên. Cho dù mặc âu phục cũng có thể nhìn ra cơ bắp thật sự hoàn mỹ của hắn. Toàn thân tản ra khí thế người sống chớ gần, bức ảnh không thể nhìn rõ gương mặt hắn, chỉ mơ hồ đại khái mà thôi.

Người bên cạnh hắn đều tươi cười, chỉ riêng hắn lại mặt lạnh không cảm xúc. Nhưng ánh mắt mấy người kia đều tập trung vào hắn, hắn là trung tâm của bức hình này.

Anh Hoắc thở dài nói: “Tạo hóa mà.”

Mấy năm gần đây anh Hoắc tín phật, hay đi xin bùa bình an và tràng hạt, trong miệng cũng hay nhắc đến số mệnh nhiều hơn.

“Trước kia hắn không được suôn sẻ, xem ra giờ cũng nhận được bồi đắp rồi.”

Anh Hoắc nhìn Bách Dịch đang lặng yên không nói một lời, vỗ vỗ vai anh: “Cậu không cần phải bực bội, hắn muốn vạch rõ giới hạn với quá khứ cũng là bình thường.”

Rốt cuộc Bách Dịch cũng ngẩng đầu lên, trên mặt treo một nụ cười: “Hắn sống tốt thế này thì là chuyện tốt.”

Sau khi rời khỏi văn phòng, Bách Dịch không có như mọi ngày về thẳng nhà mà đến địa chỉ khách sạn Chương Lệ đang ở có hiện trong tin nhắn MMS. Nếu Chương Lệ không muốn đi tìm anh vậy thì chỉ còn cách anh đi tìm Chương Lệ thôi.

Kéo dài mấy năm, anh cũng không muốn ở thế giới nhiệm vụ này mà về chầu tổ tiên.

Dọc đường đi không ngừng có người chào hỏi Bách Dịch, trên mặt bọn họ đều là ý cười chân thành, trong lòng cảm thấy Bách Dịch thật sự là một lãnh đạo tốt.

Hiếm thấy Bách Dịch không dừng lại hàn huyên đôi câu với bọn họ, đi thẳng đến bãi để xe.

Trên đường tắc kinh khủng, Bách Dịch hạ cửa kính xe xuống, mua một dải dây đỏ có xâu bông hoa dành dành từ một bà bán hàng rong rồi treo trên kính chiếu hậu. Hoa dành dành hương thơm lan tỏa, Bách Dịch nới lỏng cà vạt, tựa vào ghế lái chờ đoàn xe nhích dần.

Chương Lệ thuê phòng ở một khách sạn cao cấp nhất trong thành phố. Khách sạn này mới xây không lâu, lúc Bách Dịch dừng xe còn có một nhân viên đứng cửa nhận lấy chìa khóa hỗ trợ cho xe vào bãi đỗ. Người phục vụ mặc áo sơ mi và ghi lê, đều là người trẻ. Ở quầy lễ tân đều là nữ giới trẻ tuổi trang điểm hết sức trang nhã, trên mặt luôn nở một nụ cười nhiệt tình.

Lúc này ở phòng khách không có mấy người, Bách Dịch đến quầy lễ tân báo tên Chương Lệ, sau khi đối phương tra được số phòng thì gọi một cuộc gọi nội bộ.

Bách Dịch tựa vào quầy lễ tân đứng chờ.

“Thưa anh, anh Chương ở phòng 602 có chuyển lời, anh cứ trực tiếp lên phòng là được.” Lễ tân mỉm cười nói.

Bách Dịch cũng cười đáp lại: “Cảm ơn, đã làm phiền rồi.”

Chờ sau khi Bách Dịch đi, mấy cô lễ tân đứng trước quầy không hẹn mà cùng than thở: “Đẹp trai thật đó…”

Bách Dịch đứng trong thang máy, trong đây tràn ngập một mùi nước hoa nồng nặc, phỏng chừng như có một vị khách trước đó đã xịt cả một bình nước hoa trước khi vào thang máy. Bách Dịch cũng chẳng dám hít thở sâu, chỉ sợ mình sẽ bị sặc mất.

Phòng số 602, Bách Dịch cảm thấy ba con số 602 này có một sự quen thuộc khó mà diễn tả thành lời.

Thời điểm cửa thang máy mở ra Bách Dịch mới nhớ, khi ở Tuyên Dương, mình đã ở nhà 602, bên cạnh là nhà 603 của Chương Lệ.

Cửa phòng từ từ mở ra, Bách Dịch đứng thẳng người.

Chừng như anh không hề chớp mắt, cho đến khi nhìn thấy toàn bộ thân hình của người mở cửa ra.

Xuất hiện trước mắt anh là một người đàn ông chỉ mặc một cái quần dài màu đen, cơ bắp hắn thật tinh tế lưu loát. Trước kia đã có chút hình chút dạng của một người đàn ông cơ bắp trưởng thành, mà giờ đây cơ bụng tám múi, đường nhân ngư chạy ẩn dần vào lớp quần, vai rộng eo thon.

Hắn có đôi mày rất rậm, mày kiếm sắc bén lạnh lùng, con ngươi cũng như vậy.

Trước kia làn da của Chương Lệ khá trắng, mà giờ đây lại là màu lúa mạch tiêu chuẩn. Trước ngực hắn còn đọng giọt nước, nhìn dáng vẻ có lẽ là vừa mới bước ra từ buồng tắm.  Cho dù là một giọt nước, cũng đều viết lên hai chữ “Gợi cảm”.

Khi giơ tay nhấc chân cũng tràn đầy sức lực và nét đẹp nam tính.

Hai người đối mặt, trong nhất thời nhìn nhau không nói.

Vẫn là Chương Lệ lùi một bước, mở rộng cửa phòng ra, hắn vuốt tóc một cái: “Vào đi.”

Bách Dịch nhấc chân đi vào: “Quấy rầy rồi.”

Chương Lệ ngồi ở mép giường, hai chân duỗi ra, thân thể nghiêng về trước, phần eo hơi cong.

Mặc dù Bách Dịch tự nhận mình là không màng nam sắc, nhưng cũng không thể không thừa nhận Chương Lệ giờ nào phút nào cũng luôn tản ra hormone mãnh liệt.

Bách Dịch ngồi trên ghế sô pha, anh nghĩ mãi rồi mới hướng mắt về phía Chương Lệ, ánh mắt vẫn ôn nhu như cũ: “Mấy năm nay đã trải qua như thế nào?”

“Chỉ có bia thôi.” Chương Lệ không trả lời Bách Dịch, hắn đi đến trước tủ lạnh lấy ra hai lon bia trong tủ ra, quăng một lon cho Bách Dịch.

Sau khi Bách Dịch nhận lấy lon bia lại nhẹ giọng nói: “Tôi cho rằng chúng ta vẫn là bạn bè.”

Anh rũ mi, khóe miệng mang theo nụ cười khổ, khiến người ta dễ dàng nhìn ra sự thất vọng và cả cô đơn của anh.

Chương Lệ bật nắp lon, uống một hớp bia. Hắn biết lúc này Bách Dịch không nhìn hắn nên không chút cố kị mà đánh giá Bách Dịch, tràn đầy tính xâm lược nguyên thủy.

Bách Dịch vẫn giống như trong ký ức của hắn, cử chỉ ưu nhã như cũ, thái độ dịu dàng như cũ, và cả vẫn như cũ không phải là người trong cùng một thế giới với hắn.

Đầu lưỡi Chương Lệ đẩy đẩy hàm trên, hầu kết trượt lên trượt xuống.

“Bây giờ anh làm việc cho anh Hoắc à.” Chương Lệ không dùng câu nghi vấn, “Anh Hoắc đối với anh thế nào?”                                    

Bách Dịch cũng bật mở lon bia, anh bắt chéo hai chân duỗi thẳng, đáp lại: “Anh Hoắc cũng không tệ, đãi ngộ đối với tôi cũng tốt lắm.”

Chương Lệ: “Bao nhiêu?”

Bách Dịch nhíu mày nhìn hắn: “Bao nhiêu cái gì?”

Chương Lệ: “Nhận lương hay là ăn chia? Lương một năm là bao nhiêu?”

Bách Dịch không hề nghĩ đến cảnh hai người gặp lại sau nhiều năm xa cách Chương Lệ lại hỏi anh vấn đề này, tựa như là quan hệ giữa hai người vẫn thân mật như cũ, không có vấn đề gì là không thể nói.”

Bách Dịch mỉm cười xòe ngón tay.

Chương Lệ tiến đến gần Bách Dịch, hắn bước tới từng bước. Mặc dù trên mặt Bách Dịch vẫn duy trì nét cười, nhưng đã cảm thấy rất không thoải mái.

Bây giờ Chương Lệ đã không còn là thanh thiếu niên ở cái năm lần đầu tiên gặp nhau đó nữa. Giờ Chương Lệ đã cao hơn một mét chín, hơn nữa thân hình cân đối, một người như thế đến gần, cái cảm giác bị áp bách đó càng ngày càng nghiêm trọng, khiến người ta gần như nghẹt thở.

Chương Lệ dừng lại trước mặt Bách Dịch, đầu Bách Dịch vừa hay ngang tầm bụng Chương Lệ, anh khó có thể kìm chế rời ánh mắt đi, ngẩng đầu nhìn Chương Lệ.

Giọng nói của Chương Lệ trầm trầm khàn khàn, tràn đầy từ tính: “Anh ta cho anh bao nhiêu tôi cho anh gấp đôi, thế nào?”

Bách Dịch dang hai tay, tỏ vẻ bất lực: “Tôi không hiểu gì về phỉ thúy ngọc thạch.”

Chương Lệ cúi xuống, Bách Dịch không thể tránh né. Thân thể Chương Lệ tỏa ra hơi nóng, Bách Dịch có thể ngửi thấy hương sữa tắm trên người đối phương, mùi hương không thơm nồng nhưng rất dễ ngửi. Bách Dịch ổn định cơ thể, hai tay nắm tay vịn ghế sô pha, ánh mắt không tránh né mà nhìn thẳng mắt Chương Lệ.

“Không sao.” Trong mắt Chương Lệ lộ ý cười, hắn lùi về sau hai bước thay đổi vẻ mặt cũng như động tác đầy tính xâm lược vừa rồi. Bỗng nhiên trở nên nho nhã lễ độ, thậm chí còn cầm lấy cái áo ba lỗ màu đen treo trên mắc áo mà tròng vào người.

Lúc này Bách Dịch mới phát hiện, sau lưng Chương Lệ có một mảng hình xăm. Bách Dịch cũng không nhìn được kĩ, chỉ thấy hình xăm kia do hai màu đen xám tạo thành, tựa như là một loài thú nào đó, nhưng cũng không phải là loài thú có thật, càng giống dã thú không tồn tại hơn.

Hình xăm đó kéo dài đến cánh tay Chương Lệ, nhưng chỉ có nhìn thấy từ phần lưng.

Bách Dịch không biết kết quả mấy năm nay Chương Lệ trải qua những gì, nhưng rõ ràng là những năm này hắn cũng không hề thoải mái.

Chương Lệ lại quay về giường ngồi: “Anh có thể chọn bất kỳ vị trí nào bên chỗ tôi.”

“Tôi sẽ cho anh tự do nhất có thể.”

Quả thật Bách Dịch cần ở bên người Chương Lệ, bây giờ Chương Lệ nói những lời này, anh cũng không có lý do gì để từ chối, chỉ nói: “Chỗ anh Hoắc tôi cần ít thời gian bàn giao lại.”

Thực lòng mà nói, đúng thật là anh Hoắc đối với anh cũng không tệ, nên nếu rời đi thì anh cũng phải nói rõ ràng công việc của mình.

“Không vội.” Chương Lệ mỉm cười, “Chỉ có điều, khoảng thời gian này anh có thể bớt chút thời gian đến chỗ tôi.”

“Nhiều năm không gặp như vậy, cần có thời gian bồi dưỡng sự ăn ý, đúng không?”

Bách Dịch: “Mấy năm nay cậu sống thế nào?”

Chương Lệ không nói rõ, chỉ là bâng quơ nói vài câu: “Đi Myanmar, đầu tiên đi khai thác đá, sau may mắn mua được mấy khối.”

Mặc dù nói đến là ung dung, nhưng Bách Dịch có thể nghe ra từ ngữ khí bình tĩnh này là sóng lớn cuồn cuộn ẩn tàng bên trong.

Năm đó Chương Lệ có thể trả nợ, quả nhiên là đi theo ai đó, rồi bị đưa đến Myanmar làm việc.

Khai thác đá không phải là công việc nhàn hạ gì, nhất là ở thời đại cơ giới hóa còn chưa toàn diện này.

Rời bỏ quê hương, bị đưa ra nước ngoài, làm công việc chân tay, chỉ làm một việc lặp đi lặp lại hết ngày này đến ngày khác.

Mà hết thảy những điều này cũng chỉ là vì trả nợ.

Tinh thần của con người trong môi trường sống như thế sẽ bị bào mòn dần.

Ngay lúc Bách Dịch chuẩn bị mở lời thì Chương Lệ đã nói trước một bước  ——

“Vừa rồi quên nói.”

“Đã lâu không gặp.”

Hắn cười.