Phần phân cấp là phương thức ban đầu giúp khán giả nhận thức được các tuyển thủ, do đó đối với mỗi tuyển thủ đều rất quan trọng.

Các tuyển thủ trang điểm tinh xảo ngồi cạnh nhau vây quanh khu vực khán đài, chuẩn bị cho phần thi phân cấp.

Lần tuyển tú cuối cùng này, rổ tiết mục quyết định sáng tạo một chút.

Khác với các phương thức trước đo, năm nay, lần đầu tiên các tuyển thủ trực tiếp được cấp quyền đánh giá cấp bậc cho tuyển thủ khác.

Trừ bỏ mười phiếu trong tay các lão sư, thì dưới đài, mỗi người đều có quyền bầu phiếu.

Sau mỗi tiết mục biểu diễn xong, các lõa sư cùng tuyển thủ sẽ tiến hành bình chọn, 70% phiếu bầu do tuyển thủ, 30% do các lão sư, tính ra giá trị phiếu, xếp từ trên xuống cuối cùng phân cấp bậc học viên.

Trên đài, tổ chương trình đang chuẩn bị chỗ ngồi cho cấc lão sư, dưới đài Phương Tầm Du cùng úy Hải Phong ngồi cùng nhau, tranh thủ từng giây mà học một ít ca từ, đơn giả mà phân nhau thực hiện.

"Các cậu...còn chưa chuẩn bị tốt sao?"

Các thức tập sinh còn trên đài chuẩn bị ánh sáng, thực tập sinh bên cạnh Phương Tầm Du đôi mắt trợn tròn, nhìn hai người đang đối ca từ, có chút khiếp sợ mà hỏi một câu.

"Ừ nạ" Tổ thứ nhất đã bắt đầu lên sân khấu, Phương Tầm Du gật gật đầu, một bên trả lời, một bên giương mắt nhìn lên sân khấu.

Vừa rồi rút thăm, tổ của cậu cùng Quý Hải Phong đứng thứ 4.

Phương Tầm Du nhìn số thứ tự rút được, trong lòng rất hài lòng kết quả này.

Ít nhất trước khi lên sân khấu, cậu có thể biết được cách thức chấm điểm của 3 tổ trước, không những có thể rút một ít kinh nghiệm, thậm chí có thể xác định một số quy luật trong đó.

"Hảo gia hỏa, Lý Gia Chu biểu diễn đầu tiên?" Nghe từng cái tên được người chủ trì xướng lên, người bên cạnh thực tập sinh vừa rồi lo âu nhỏ giọng thì thầm "Thôi xong rồi, chúng ta ở sau áp lực càng lớn..."

"Sao cơ? nhóm thứ 2 là An Giai Ly? Vừa gọi tên một cái ai cũng mạnh như thế, không hợp lí đi a!"

"Trừi đất ưi!? Nhóm thứ 3 là giải trí Thiên Tinh kìa!"

Đạo diễn điên rồi sao, không phải chê trước khen sau sao, phía trước tiêu chuẩn cao như thế, mấy người sau không phải thảm sao..."

"Thật là, mở màn ba vương tạc, tổ thứ 4 quá thảm, đây là vận khí xui xẻo gì a...."

Thực tập sinh ngồi cạnh Phương Tầm Du cũng không biết bởi vì khẩn trương hay trời sinh lảm nhảm, người chủ trì đọc một cái tên, hắn liền giới thiệu toàn bộ gia cảnh người đó, tốc độ phun tào cực nhanh, quả thực không khác gì bá chủ phát sóng trực tiếp cùng giảng viên chuyên nghiệp.

Nhờ phúc luyện tập sinh ngồi cạnh, nhóm thứ 4 vận khí xui xẻo Phương Tầm Du cùng Quý Hải Phong cũng bị hắn làm khẩn trương thêm.

"Tớ cũng không phải người trong vòng, đối với mấy cái đó cũng không am hiểu" vừa mới nói lời thể son sắt mang Phương Tầm Du bay - Quý Hải Phong lúng túng, bĩu môi nhìn người cạnh Phương Tầm Du "Nghe hắn nói, cảm giác như ba nhóm đầu...!đều rất lợi hại."

"Tớ biên soạn một đoạn nữa, chúng ta cố giãy giụa một chút, thêm cái biến hóa gì hoặc làm thêm cho đa dạng hơn chút?"

"Tớ cảm giác....chúng ta so với các nhóm khác quả thật đơn giản quá, tiết tấu cùng lời bài hát cũng không có điểm bứt phá gì" Phương Tầm Du nhỏ giọng trưng cầu ý kiến "Nếu sửa lại, cậu có thể thích ứng sao?"

"Nếu không được, chúng ta liền giữ nguyên an bài trước đó đi" Quý Hải Không nói, chính hắn cũng lâm vào rối rắm "Chủ yếu là nhóm thứ tư là chúng ta, thời gian quá khẩn trương, ta sợ không kịp."

Quý Hải Phong đè thấp thanh âm, nhưng giữa mấy ghế cũng không quá xa, thực tập sinh ngồi cạnh Phương Tầm Du nghe được lời Quý Hải Phong, sửng sốt một chút.

Hắn mang theo biểu tình có lỡi, ánh mắt nhìn về hai người có chút đồng tình:"thực xin lỗi, tôi không biết các cậu là nhóm thứ 4"

"Không có việc gì, tôi vừa nghe các cậu muốn cải biên gì đó, khẳng định chuẩn bị đặc biệt đầy đủ, không cần hoảng!"

Hắn nghĩ nghĩ, thả ra một tin tức nữa cổ vũ hai người "Hơn nữa theo tôi được biết, giải trí Thiên Tinh mấy ngày trước còn bận bịu tham gia hoạt động, cũng chưa có luyện tập gì nhiều, không chừng chưa chuẩn bị được tốt đâu."

"Các cậu chỉ cần luyện tốt, vẫn có hy vọng"

Phương Tầm Du: "."

Quý Hải Phong: "......"

Mắt thấy không khí lâm vào quỷ dị trầm mặc, Quý Hải Phong bài trừ xấu hổ mà không mất lễ phép mỉm cười: "Nếu, tôi nói bọn tôi vừa mới mới bắt đầu chuẩn bị, cậu tin tưởng sao?"

Luyện tập sinh ngồi ở bên cạnh:?

Thừa dịp người chủ trì còn giới thiệu, thực tập sinh vừa rồi gọi Lâm Tinh Vũ, đúng chuẩn bà tám, cùng cậu và Quý Hải Phong không sai biệt lắm, là trình độ tới góp đủ nhân số (cùi bắp)

Lâm Tinh Vũ nói gia cảnh nhà hắn không tồi, đối với những chuyện trong giới giải trí như ăn cơm bữa, chính là thiên phú nhảy múa bù cho thiên phú thu thập tin tức.

Lần này tới tham gia tuyển tú, còn bị người nhà châm chọc mỉa mai tuyệt đối không qua vòng thứ nhất, thậm chí đã an bài sẵn người đón đưa ở ngoài cổng trước rồi.

Ba người trình độ ngang nhau thưởng thức lẫn nahu, trong chốc lát thân quen hơn rất nhiều.

"Tâm thái các cậu...thật tốt." cùng hai người trò chuyện, Lâm Tinh Vũ nhìn về phía hai người bằng ánh mắt phức tạp cùng kính nể, phát ra tận phế phủ mà cảm khái "Cư nhiên đến chuyện tổ đội cũng có thể quên."

"Hơn nữa, xác định phần thi Phân cấp quan trọng như vậy, cơ hội ôm đùi lớn đến thế, các cậu cũng không coi trọng..." Lâm Tinh Vuc đào tim đào phổi, hận sắt không thành thép mà nhìn hai người.

Hai ngời Phương, Quý:.....

Trong khi mọi người nhiệt tình thảo luận, đã đến lúc phân cấp cho đội thứ nhất.

Thân mình Phương Tầm Du nhướng về phía trước chuẩn bị cân nhắc xem lợi hại trong miện Lâm Tinh Vũ là như thế nào, chuẩn bị nghiêm túc học tập một phen.

Rốt cuộc trình độ hiện tại của cậu không quá cao, đối với các loại vũ đạo hiện đại một chút cũng không am hiểu.

Nhưng mà đội thứ nhất đang thi đấu không được bao lâu, Phương Tầm Du thực mau lần nữa ngả trở lại ghế.

Lực không đủ, động tác không đúng chuẩn, khống chế hơi thở cũng không xong....

Phương Tầm Du chấn động mà nhìn hai người như tiểu oa nhi học hát tuồng ê ê a a.

Nghiêm túc mà nói, hơi thở ấy suy yếu đến không so được với đứa con nít hát tuồng ở kiếp trước.

Phương Tầm Du trầm mặc nghe lão sư cùng các tuyển thủ hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng ca ngợi.

Phương Tầm Du nhất thời không biết chính cậu có vấn đề hay người khác có vấn đề.

Cậu nhìn dưới đài hết đợt này đến đợt khác tiếng hô kinh diễm, khen ngợi, nội tâm lặng lẽ cảm thấy người hiện đại xảo trá lại phù hoa.

Đối với năng lực như vậy cũng có thể khen ra tới.

Cũng may tổ thứ hai cùng tổ thứ ba thể hiện tốt hơn một chút, tuy rằng động tác có độ khó không cao, tay chân cũng có chút cứng đờ, nhưng ít nhất tì vết không che được ngọc sáng, thoạt nhìn cũng có phần xinh đẹp.

"Quá trâu bò! Giải trí Thiên tinh quả là giải trí Thiên Tinh!"

"An Giai Ly thật quá cường! Hạ Nguyên Châu cũng rất tốt! Năng lực như này trực tiếp xuất đạo cũng không nói quá đi?"

Tổ thứ ba âm thanh thưởng thức cao hơn chút, mà cậu đối với những cảm thán kinh ngạc như đã miễn dịch, nghiêm túc xem xong ba tiết mục, tâm tình đã thả lỏng xuống.

Ba tổ trình độ không quá khác nhau

Thậm chí khả năng hát so với cậu hiện tại đều kém hơn

"Đến các cậu rồi" nhưng trong mắt các tuyển thủ khác, tổ ba có thể nói trình độ đỉnh cao, Lâm Tinh Vũ nhìn Phương Tầm Du sắp lên sân khấu, trong ánh mắt ngập tràn đồng tình, "Huynh đệ, sân khấu này...tớ cũng chỉ chúc các cậu may mắn."

"Cảm ơn nah" Phương Tầm Du chuẩn bị lên sân khấu cũng không có nghĩ kĩ ý tứ của đối phương, một bên đứng dậy, một bên đối với Lâm Tinh Vũ cười cười, cất giọng nhẹ nhàng lên tiếng "Vận khí của chúng tớ xác thật rất tốt."

"Tuy năng lực của tớ không tốt lắm, nhưng so với bọn họ vẫn tốt hơn một chút" Phương Tầm Du nói xong quay đầu, ngiêm túc mà đi tới Quý Hải Phong đang khẩn trương, an ủi cảm xúc đồng bọn "Không khẩn trương, yên tâm chúng ta có thể hát được."

"Đúng rồi, chúng ta đem ca khúc cải biên lại một chút cũng đúng" Phương Tầm Du nghĩ nghĩ, lên tiếng nói "Đến lúc đó ở trên sân khấu có linh cảm, trực tiếp ứng biến là được."

"Cậu yên tâm" Phương Tầm Du vỗ vỗ vai Quý Hải Phong, ngữ khí tự tin mà chắc chắn "Chúng ta khẳng định không kém bọn họ."

Xem xong ba tổ thần tiên đánh nhau, cảm giác tổ mình không xong - Quý Hải Phong:???

Hắn nhìn bộ dáng nhiêm túc của cậu, nếu không phải đang thu tiết mục Quý Hải Phong thậm chí muốn sờ trán cậu một cái.

Phương Tầm Du không phải sợ đến điên rồi đi?

Như thế nào còn chưa lên sân khấu, đã trực tiếp mê sảng đâu?!?

Ba nhóm đầu xác thực chất lượng rất cao, trực tiếp đem các tuyển thủ cùng lão sự mong đợi nhiều hơn, nhìn bóng dáng đĩnh đạc của Phong Tầm Du và Quý Hải Phong lên đài, không ít tuyển thủ trong nội tâm yên lặng động động.

Hai người này vẻ ngoài quá xuất sắc, những người muốn cạnh tranh vị trí xuất đạo không khỏi kiêng kị trong lòng.

Đương nhiên có không ít tuyển thue yên lặng trong lòng thắp cho bọn họ 1 nén nhang.

Này quả thật là tằm mẹ mở cửa đón tằm con thảm bại trở về.

(??? cái này tui chưa hiểu lắm.

Xin hãy giúp tui)

"Hảo gia hỏa, bọn họ cũng thật xui xẻo, đối lập trước sau cao như vậy, khẳng định không có bao nhiêu phiếu..."

"Đó là Phương Tầm Du cùng Quý Hải Phong đi? Quý Hải Phong cũng quá xui xẻo, không chỉ xếp sau tổ mạnh, còn muốn kéo thêm phi cơ, nghe nói trình độ Phương Tầm Du thảm không muốn nhìn, lúc ấy không biết như thế nào qua vòng sơ tuyển."

Nhìn bóng dáng hai người họ, các tuyển thủ khác khe khẽ nói.

"Đúng vậy, ra cũng nghe nói, Phương Tầm Du rất kém, là phế vật nổi danh của công ty nhà họ"

"Đúng là quá thảm, bất quá có nhóm này lên trước, vận khí nhóm sau không khỏi quá tốt đi..."

Các tuyển thủ dưới đài thủ thỉ thảo luận

Mà trên đài Quý Hải Phong khẩn trương đến mức không còn nghe mọi người nói gì.

Bởi vì cảm giác được thần chí Phương Tầm Du bắt đầu mê sảng, nhiệm vụ gánh theo Phương Tầm Du áp lực xưa nay chưa từng lớn như vậy.

Tuy rằng khẩn trương thì khẩn trương, hắn vẫn lải nhải mà cổ vũ Phương Tầm Du

Phương Tầm Du, cậu cậu cậu đừng khẩn trương, chúng ta phát huy như bình thường là được!"

"Tớ đã nói mang cậu đi...nhất định sẽ làm được!!"

Phương Tầm Du:???

Trên sân khấu

"Chào buổi sáng các vị lão sư, hiện tại tiết mục mang tên 《 đạp toa hành 》"

Hai người cũng không làm cái gì vô nghĩa, cũng không cùng người chủ trì và lão sư hàn huyên gì nhiều thêm, Phương Tầm Du thông qua ba nhóm trước có thể rút được một số chú ý, nhảy qua mấy bước rườm rà hỗn tạp, vô cùng trực tiếp biểu diễn tiết mục của mình.

Trực tiếp biểu diễn.

Các lão sư đột nhiên bị làm lơ:?

Người chủ trì trong chốc lát bị thất nghiệp:??

Phương Tầm Du vừa dứt lời, nhạc đệm chậm rãi dâng lên.

Trên đài hai người đơn nhìn nhau một cái, gật gật đầu, tách ra 2 nơi.

"Chỉ hát?" Nghe âm nhạc vang lên, nhìn lại hai người không nhúc nhích đứng đó, không có dấu hiệu nhảy nhót, lão sư Tề Tinh Xán sửng sốt.

Không phải sân khấu tuyển tú mà giống phong cách quốc phong chậm rãi.

Ai cũng biết, trên sân khấu tuyển tú, đều ưa chuộng tiết tấu mạnh, giai điệu bắt tai cùng nhảy mới khiến khán giả hứng thú, mà lựa chọn bài hát tiết tấu chậm, quả thực không cố sức lấy lòng người.

Trừ phi năng lực vocal cực kì mạnh, nếu không lựa chọn bài thuộc nam đoàn tuyển tú thì cũng không chọn thể loại quốc phong chậm rãi này.

Rốt cuộc mấy năm nay, tuyển tú vẫn chịu ảnh hưởng lớn từ Hàn, phong cách nam đoàn cũng như dây chuyền sản xuất hàng loạt mang sắc điệu âm xứng xu hướng nhảy Street Dance.

Bất luận là lão sư hay khán giả, đều bản năng đem ca khúc nam đoàn định nghĩa thành tiết tấu nhanh, dễ dàng để nhảy.

Chưa có ai trên sân khấu tuyển tú chọn âm nhạc quốc phong.

Xác thật không giống nhau

Ca sĩ Tề Tinh Xán nhìn hai người giá trị nhan sắc cao nhưng chọn ca khúc có phần quỷ dị, có hứng thú mà đem thân mình nghiêng nghiêng về phía trước.

Trên đài Quý Hải Phong vô tình liếc mắt nhìn động tác của Tề Tinh Xán, nguyên bản còn khẩn trương thì càng khẩn trương hơn.

Hắn nắm chặt microphone, bắt đầu hát lên câu đầu tiên của bài.

"Chờ quán mai tàn, khê kiều liễu tế......"

Hắn vừa mở miệng, câu đầu tiên còn chưa hát xong, liền cảm giác máu toàn thân đều đọng lại

Xong rồi

Bởi vì quá căng thẳng, hắn trật nhịp

Trước kia ở KTV còn có thể hát lại, nhưng hiện tại....bên cạnh là mênh mông tuyển thủ, trên đài là các giám khảo chuyên nghiệp, bên cạnh dồng đội chờ mong, hắn phải làm sao bây giờ?

Nếu chính mình lời đầu đã sai sẽ kéo theo Phương Tầm Du đem toàn bộ ca khúc sai theo, đem ca từ cùng nhạc đệm lần nữa thay đổi sao?

Quý Hải Phong trán đổ mồ hôi hột

Ngay thời điểm Quý Hải Phong nội tâm thấp thỏm, điên cuồng bổ xẻ suy nghĩ, âm thanh thanh triệt nhu hòa theo sát vang lên

Là Phương Tầm Du.

Thanh âm vang lên không làm đột ngột, nhưng chuẩn xác mà đem lời bài hát hắn vừa hát sai chuẩn xác mà kéo lại.

Thậm chí loại pháp tấu xướng này càng làm cho tiết tấu càng có linh tính hơn.

Hơn nữa tiếng hát thoải mái của Phương Tầm Du ẩn ẩn có cảm giác mang người nhập vai.

Quý Hải Phong sửng sốt, nháy mắt ổn định, tiếp tục hát xuống.

"Thảo huân phong ấm diêu chinh dây cương......"

Hai người mở miệng, âm thanh giòn vang, phối hợp trước sau tầng tâng lớp lớp làm người có cảm giác chính mình như thấy được trước mắt chính là khách xa, là bụi hoa mai đã tàn, liễu rũ, cùng với thảo nguyên rộng lớn, người lữ hành một người một ngựa cùng nhau.

Tề Tinh Xán sau khi nghe được không khỏi sửng sốt một hồi.

Trên sân khấu hai người không quản phân đoạn gì nữa ăn ý hát cùng nhau, lấy phương thức cả hai cùng hát cho đến điệp khúc.

Nguyên nhân Quý Hải Phong chọn bài này cũng bởi bài này dễ học, cho dù trước chưa nghe qua, nghe mấy lần cũng có thể hát rất đơn giản.

Bởi vì hát đơn giản lại tốt, cho nên phần điệp khúc giai đoạn cũng không khó.

Cũng đúng là như thế nên Quý Hải Phong lúc ấy đem toàn bộ phân điệp khúc cho Phương Tầm Du.

Phương Tầm Du rũ mắt, không có do dự nào, trực tiếp hát vào phần điệp khúc

"Nỗi buồn ly biệt xa dần tiệm vô cùng, xa xôi không ngừng như nước mùa xuân......"

"Lâu cao mạc gần nguy lan ỷ......"

Thanh âm vừa phát ra, Quý Hải Phong nháy mắt cảm giác được da đầu mình tê dại

Phần điệp khúc này quá chấn động.

Tuy răng Phương Tầm Du dùng chính thủ pháp thông thường, nhưng ẩn ẩn mang ý vị hí khúc, phá lệ phù hợp với đoạn điệp khúc này.

Không ngừng làm hắn chấn động.

Phương Tầm Du ở hát cảnh tình ly biệt khúc, dùng kỹ xảo đại bảy hợp âm bình di, làm ca từ nguyên bản bình tĩnh mà tràn ngập khổ bi, bởi vì cậu biến âm điệu, trở nên triền miên lại không mất khí thế, đem nỗi buồn ly biệt biểu hiện đến vô cùng nhuần nhuyễn đồng thời mang theo một loại cảm giác kỳ vọng tiêu sái.

Không chỉ có như thế, Phương Tầm Du trong thanh âm còn mang theo một loại lực lượng kỳ dị, làm hắn cảm giác đỉnh đầu chính mình lâng lâng lên.

Quý Hải Phong đã không nhớ rõ chính mình hát tiếp như thế nào.

Tiếng hát của Phương Tầm Du có sức cuốn hút mạnh tới nỗi trực tiếp đem hắn nhập hoàn toàn tình cảm vào ca khúc.

Hắn chỉ cảm thấy chính mình bị Phương Tầm Du đưa về thời đại cổ kính.

Sân khấu trước mắt cùng mọi người dưới đài đều dần dần mơ hồ.

Hắn thấy tầng lâu xa xa kia có phụ nhân mỹ lệ đứng dựa lan can nhìn về nơi xa, cảnh trời đất, thấy được xuân sơn cách trở, chinh nhân bay về phía thiên nhai......

Hắn cảm giác sân khấu không phải sân khấu, chính mình giống như bị Phương Tầm Du mang đi, theo ca khúc xuyên qua ngàn năm.

Hắn thể nghiệm được nỗi buồn ly biệt, cũng thấy được kỳ vọng tương phùng.

"Bình vu nơi tận cùng là xuân sơn, người đi đường càng ở xuân sơn ngoại."

Câu cuối cùng rơi xuống, Quý Hải Phong mới thấy cảnh tượng trước mắt chậm rãi biến mất.

Chỉ còn lại an tĩnh đến tiếng hít thở đều có thể nghe.

Thậm chí có người trong ánh mắt mơ hồ điểm điểm nước.

Ngay cả nhóm lão sư gặp qua sóng to gió lớn, thần sắc còn mang theo hoảng hốt.

Sân khấu lặng ngắt như tơ, Phương Tầm Du mê mang chớp chớp mắt.

Cậu nhìn người chủ trì còn chưa hồi phục tinh thần, yên lặng nắm chặt microphone, tận lực làm đủ chức trách mà kết thúc màn biểu diễn.

"Bài biểu diễn đến đây là kết thúc"

"Cảm ơn mọi người"

Nghe được thanh âm của Phương Tầm Du, người chủ trì bĩnh tĩnh lại, mọi người như mới thoát khỏi mộng.

"Thực xin lỗi cậu, tớ lần này phát huy chưa tốt lằm."

Phương Tầm Du nhìn biểu tình có chút phức tạp của Quý Hải Phong, áy náy nhỏ giọng nói với đối phương.

Nhớ đến lời nói Quý Hải Phong trước khi lên đài, tuy cậu không quá hiểu mang bay có nghĩa gì, lại ngượng ngùng nhỏ giọng nói với hắn

"Trình độ của tớ hiện tại xác thật chưa tốt lắm, không ảnh hương đến cậu.....mang bay đi?

Quý Hải Phong mic còn chưa tắt, Phương Tầm Du nhỏ giọng nói chuyện, truyền rõ ràng đến tai nghe mọi người.

Các tuyển thủ đang chịu kinh hách:???

Quý Hải Phong đang hoảng hốt:???

________

Editor: Tui muốn nói, tui là vừa đọc vừa edit luôn nên đây chỉ là cảm nhận nhỏ của tui thôi nak

Ẻm có giọng hát, có khả năng nhảy múa, còn lên làm bầu gánh hát luôn rồi thì chắc chắn không cần phải nói về năng lực trước xuyên của ẻm.

(Cái này hình như ẻm luyện từ nhỏ hay sao á!)

Mà đối với việc nhảy múa cùng hát hò luyện tập không phải ngày một ngày hai.

Nên có thể sau khi xuyên qua một cơ thể chưa tập luyện gì nhiều, không được như mình trước kia thì ẻm sẽ theo bản năng so sánh với mình lúc trước.

Chính vì vậy lúc nào ẻm cũng cảm thấy chính mình chưa được tốt lắm.

Nhưng mà khi lặp lại nhiều lần quá tui cảm thấy ẻm giống BẠCH LIÊN BÔNG quớ quý zị.

Chờ giai đoạn sau này thay đổi xem sao, chứ giai đoạn này nhanh ngán ẻm quá.

Cũng có thể ngôn từ tui còn kém chưa lột tả hết tính cách của thụ nên chờ sau này viết xong hoàn chỉnh tui sẽ quay lại chỉnh sửa lại một chút cho phù hợp hơn.

Cảm ơn mọi người nhé!!!.