Nhánh hồng thứ hai mươi

"Hiện tại em có người mình thích chưa?"

⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙•̩̩͙˚⁺‧͙

Buổi thử vai ban chiều kết thúc rất sớm, khi Kỷ Tòng Kiêu quay về xe bảo mẫu thì cũng chỉ mới bốn, năm giờ thôi.

Sau khi nhận được tin, Diệp Trác cũng không đợi đến lúc xong việc mà quay thẳng về công ty luôn, chỉ để Cố Ương Ương ở lại chờ lệnh.

Giờ này hơi oái ăm, ăn bữa tối thì sớm quá, mà cần làm gì cho xong trước bữa tối thì lại không đủ thời gian.

Kỷ Tòng Kiêu suy nghĩ một chút rồi nhắn tin cho Đỗ Minh Cảnh, buổi thử vai thành công tốt đẹp, bữa cơm nợ người ta không nên trì hoãn.

Có điều chỉ riêng cậu có ý này thôi, dù sao Đỗ Minh Cảnh cũng là tổng giám đốc, dù gã không đến mức trăm công nghìn việc nhưng cũng phải đi xã giao nhiều.

Vừa gửi tin nhắn đi thì nhận được điện thoại tới, đầu tiên gã chúc mừng cậu giành được vai diễn, sau đó bày tỏ sự tiếc nuối khi tối nay có hẹn ăn cơm rồi, không trốn được, chỉ có thể hẹn ngày khác với cậu.

Cuối cùng gã lại dùng giọng điệu vừa quan tâm vừa dạy dỗ như mọi khi——

"Nếu như em chán thì có thể đi tìm mấy đứa bạn mà tụ tập, đừng uống nhiều quá, về nhà sớm đấy."

Kỷ Tòng Kiêu đáp lại, sau khi cúp điện thoại thì tựa lưng lên ghế ngồi đờ ra.

Nếu như không phải Đỗ Minh Cảnh nhắc đến, cậu cũng quên hẳn mình còn có đám bạn hay tụ tập này.

Hết cách rồi, mấy ngày gần đây ở cùng Thịnh Hoài, cậu đã ăn quen sơn hào hải vị, sao có thể ăn cơm canh đạm bạc được nữa chứ?

Nghĩ tới đây, cậu lại nhanh chóng nhắn tin lần lượt cho Thịnh Hoài và Kiều Dịch, thông báo mình đã thuận lợi qua buổi thử vai.

Nhưng năm phút trôi qua, mười phút trôi qua, nửa tiếng trôi qua, không một ai trả lời cậu.

Kỷ Tòng Kiêu thở dài, có lẽ hôm nay mọi người cùng hẹn nhau bận việc mất rồi...

Nếu không có bạn ăn cùng, cậu cũng lười đợi lâu ở ngoài, bèn gọi Cố Ương Ương đưa mình về nhà.

...

Hơn chín giờ tối, lúc chuông điện thoại vang lên, Kỷ Tòng Kiêu đang ôm điện thoại đọc tiểu thuyết nguyên tác "Thay mận đổi đào".

Mặc dù tác giả là biên kịch luôn nhưng kịch bản vẫn bị tóm lược quá nhiều đoạn, các chi tiết giữa những câu chữ vẫn không thể hay và cặn kẽ như trong nguyên tác.

Điện thoại là Kiều Dịch gọi tới, nghe âm thanh thì chắc cậu ta đang ở trên xe.

"Tối muộn rồi mà còn chạy đi chơi đâu đấy?" Kỷ Tòng Kiêu trêu.

"Tao không phải mày, tao tình nguyện ở rịt trong nhà chứ cũng không muốn ra ngoài, được chưa?" Kiều Dịch cười qua điện thoại, nghe ra được tâm trạng rất tốt, "Chiều nay nhân viên của Lặng thinh thông báo cho tao biết, đã chốt vai nam thứ của phim này cho tao rồi.

Tối hôm nay tao phải ăn cơm cùng dàn sáng tạo chính của phim."

"Giành được rồi hả? Được đấy Tiểu Kiều!" Kỷ Tòng Kiêu thật sự mừng thay cho bạn thân.

Có bộ phim này rồi, cuối cùng Kiều Dịch cũng có thể thoát khỏi khốn cảnh bị tuyết chôn vùi bao năm qua.

Kiều Dịch cũng cười theo cậu, hạ thấp giọng xuống, "Phải cảm ơn mày quá, nếu như không nhờ mày..."

"Thôi xin!"

Kỷ Tòng Kiêu cắt ngang lời cậu ta, cậu biết rõ Kiều Dịch muốn nói gì, đơn giản là cảm ơn tin tức của cậu.

Nhưng cậu không cảm thấy mình giúp đỡ được gì cả.

Dựa theo tin tức mà Thịnh Hoài gửi, vai diễn này chắc chắn phải chọn người từ giải trí D.K, nhưng vẫn cần phải trải qua buổi thử vai của đoàn làm phim, nếu phù hợp thì mới chốt được.

Vài năm gần đây D.K tụt dốc quá nhiều, những diễn viên có năng lực đều đổi nơi làm việc rồi, cùng lắm chỉ còn lại vài diễn viên gạo cội đã qua thời hoàng kim lẫn những gương mặt non trẻ.

Kiều Dịch nhận được vai diễn này, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Cậu không nhận nổi câu cảm ơn này từ bạn thân, nếu thật sự cần cảm ơn, thì người nên được cảm ơn phải là Thịnh Hoài.

"Tao biết mày chắc chắn cảm thấy đây chỉ là việc dễ như trở bàn tay, thế nhưng đối với tao mà nói thì không như thế." Kiều Dịch nhếch môi, hạ kính xe xuống, gió đêm thổi phần phật bên tai cậu.

Vì vai diễn này, cậu bước qua giới hạn của bản thân, nhiều lần mời lãnh đạo ăn cơm, thỉnh thoảng đối phương ra ngoài còn muốn cậu đi tiếp khách cùng, chỉ thiếu mỗi không đề cập đến những giao dịch dơ bẩn kia.

Nếu không nhờ có tin tức kịp thời của Kỷ Tòng Kiêu, cậu không dám tưởng tượng bản thân sẽ từ bỏ giới hạn mà mình luôn giữ vững thế nào, tự chìm đắm vào trụy lạc, rơi vào vũng bùn, không bao giờ có thể trở mình được nữa.

Kiều Dịch thở dài, quyết định cho những ngày tháng đó vào quên lãng hết.

Dù sao hiện tại tương lai đã có hi vọng hơn, thứ chờ đợi cậu vẫn là một con đường gập ghềnh, nhưng đi đến điểm cuối tất sẽ thấy được ánh sáng.

Kiều Dịch mỉm cười, biết rõ Kỷ Tòng Kiêu không thích nghe những câu này nên cũng không nói tiếp nữa, chỉ bảo: "Thôi kệ cảm ơn hay không đi, lúc nào mày rảnh tao mời mày xơi tiệc lớn."

"Chốt kèo nhé, ăn cạn ví của mày luôn." Kỷ Tòng Kiêu nằm ườn trên sô pha cười đồng ý, sau đó nhắc nhở Kiều Dịch, "Thị phi trong đoàn làm phim lớn cũng nhiều, mày để ý một chút."

Kiều Dịch đáp lại một câu.

Bạn thân của cậu luôn cảm thấy cậu là một đứa ngây thơ không hiểu gì hết, nhưng thật ra sinh tồn ở tầng áp chót trong cái giới giải trí này bao năm qua, cậu đã được chứng kiến những thủ đoạn lệch lạc bẩn thỉu đó nhiều rồi, chỉ là Kỷ Tòng Kiêu có lòng dặn dò, đương nhiên cậu vẫn biết ơn.

"Nếu nhỡ có chuyện gì thật, mày có thể tìm Thịnh Hoài, con người anh ấy tốt lắm." Kỷ Tòng Kiêu dặn dò thêm.

Tuy làm vậy là đem đến phiền phức cho Thịnh Hoài, nhưng cậu lại cảm thấy có lẽ anh sẽ không giận đâu.

Dù sao thì đây cũng là một người tốt bụng hiếm thấy.

Lần tới, ờm...!lại đóng gói Chiết Mai Nhạn Bắc gửi cho anh ấy.

Nghĩ tới đây, Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày.

Nếu tiệc liên hoan của dàn sáng tạo chính đoàn làm phim "Lặng thinh" tổ chức vào tối nay, vậy thì đương nhiên Thịnh Hoài cũng có mặt ở đó.

Hèn gì cả tối không thấy anh trả lời tin nhắn.

"Tối nay tao may mắn được gặp Thịnh thần một lần, ổng hiền hòa lắm.

Cơ mà mày quen ổng từ bao giờ đấy?" Kiều Dịch nghi hoặc.

Cậu và Kỷ Tòng Kiêu quen biết nhiều năm qua, đương nhiên cậu biết thằng bạn này đã không khách khí gây thêm phiền hà cho Thịnh Hoài thì chứng tỏ đã đặt người ta vào phạm vi bạn bè thân thiết rồi.

Nhưng mà Thịnh Hoài cũng chỉ mới về nước được hơn một tháng ngắn ngủi.

Phải biết rằng, đừng nói thời gian ngắn như thế, cho dù đã từng là bạn cùng phòng bốn năm, mặc dù trông bề ngoài Kỷ Tòng Kiêu sống chung rất hòa hợp với bọn họ, nhưng trên thực tế trong lòng cậu ta xưa nay chưa từng thật sự tiếp nhận đối phương.

Hai người kia trước sau vẫn chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng, không liên quan gì đến hai chữ bạn bè chứ đừng nhắc đến những cái khác...

"Đây chẳng phải đối tượng chung mà cả giới nhắm đến sao?" Kỷ Tòng Kiêu nhún vai, duỗi cặp chân dài gác lên thành sô pha, hờ hững trả lời.

"Xạo vừa thôi." Kiều Dịch cười, rõ ràng không tin.

Kỷ Tòng Kiêu cong môi, suy nghĩ lại cẩn thận khoảng thời gian qua lại gần đây với Thịnh Hoài, chính cậu cũng cảm thấy kinh ngạc vì thời gian quá ngắn ngủi.

Chẳng qua bây giờ ngẫm lại cũng thấy hợp tình hợp lý.

"Con người anh ấy kỳ lạ lắm, khiến người ta có cảm giác vô thức muốn tin tưởng..." Cậu nỗ lực đưa ra một câu nhận xét cho Thịnh Hoài, có bao nhiêu từ ngữ và câu nói muốn bật thốt lên, nhưng rồi lại cảm thấy dùng những từ đó quá bình thường, không đáng nhắc tới nữa.

Cậu không biết phải hình dung thế nào nữa, chỉ có thể nói một câu, "Đến khi nào tiếp xúc với anh ấy là mày sẽ hiểu ngay."

Sau đó cậu mới hiểu, có vài thứ nếu chỉ tách riêng ra thì đúng là rất bình thường, nhưng khi hòa hợp lại với nhau thì lại là sự tồn tại hiếm thấy trên thế gian.

Mà Thịnh Hoài là kiểu như vậy.

Kiều Dịch chờ mãi, đến khi chờ được một câu trả lời như thế cũng chỉ đành lắc đầu cười khẽ.

"Cho dù ổng có là kiểu người như nào thì có một điều mày nhất định phải nhớ.

Tuy đúng là Đỗ Minh Cảnh không tử tế gì cho cam, nhưng mày cũng đừng có chơi với lửa quá mức, dù sao mày vẫn còn dưới tay hắn——"

Âm thanh chợt im bặt, Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc nhìn giao diện nói chuyện, vẫn chưa bị cúp máy, cậu a lô vài lần vào điện thoại, "Tiểu Kiều? Tín hiệu bên mày không tốt hả?"

"Không." Kiều Dịch phủ nhận, nói nhanh: "Vừa rồi tự dưng nhớ ra, tối nay Thịnh thần uống nhiều rượu lắm, cuối cùng bị Đỗ Minh Cảnh đưa đi rồi."

"Mày nói gì cơ?!" Kỷ Tòng Kiêu nhảy dựng lên khỏi sô pha, "Tao cúp máy trước nhé!"

Cậu nhanh chóng gọi vào số Thịnh Hoài, nhưng tiếng chuông vang lên hết hồi này đến hồi khác mà vẫn không ai nghe máy.

Kỷ Tòng Kiêu đi qua đi lại trong phòng, trông hết sức nóng ruột.

Đỗ Minh Cảnh trông thì như chính nhân quân tử, nhưng thực tế ai biết được gã sẽ làm gì!

"Chào ngài, cuộc gọi của ngài tạm thời không kết nối được, xin..."

"Đệt!"

Âm thanh nhắc nhở máy móc vang lên một lần nữa, Kỷ Tòng Kiêu ngồi không yên, cầm chìa khóa xe lên, tay vẫn không quên nhấn gọi tiếp.

Tiếng tút vang lên mấy lần trong điện thoại, vẫn không có ai nghe máy.

Cậu cau chặt mày, lập tức cúp máy, đổi sang gọi cho Đỗ Minh Cảnh.

Cho dù sự bất chấp này có khả năng bị bại lộ, cho dù trò chơi này không chơi được nữa, cậu cũng phải đảm bảo Thịnh Hoài bình an vô sự!

Vào khoảnh khắc đầu ngón tay cậu sắp chạm vào phím cúp máy, đột nhiên cuộc gọi được kết nối——

"Anh bạn nhỏ——"

...

Thịnh Hoài tựa lên ghế lái phụ nhắm hai mắt nghỉ ngơi.

Điện thoại di động đã vang lên mấy lần, anh nghe thấy được nhưng thật sự không muốn giơ tay lên nhận.

Tối nay bị chuốc quá nhiều rượu, cơ thể và tư duy của anh đã bị đình trệ.

Bây giờ điều cơ bản duy nhất anh có thể làm, đó là duy trì sự tỉnh táo.

Không gian trong xe vốn không rộng, tiếng chuông điện thoại vang lên hết lần này tới lần khác, ngoại trừ Thịnh Hoài ra thì Đỗ Minh Cảnh cũng nghe thấy rõ ràng.

Gã ngước lên nhìn Thịnh Hoài có vẻ đã ngủ mất, cuối cùng tranh thủ khi dừng xe đợi đèn đỏ, nghiêng người tới gần định nhận điện thoại giúp anh.

Nhưng gã còn chưa tới gần đã nhìn thấy Thịnh Hoài ngọ nguậy ngón tay, mở mắt ra, ngẩn ngơ vài giây rồi nhận điện thoại, gọi một câu——

"Anh bạn nhỏ."

Giọng nói trong điện thoại truyền vào tai, Kỷ Tòng Kiêu thở phào nhẹ nhõm.

Giọng Thịnh Hoài khàn khàn, âm cuối còn hơi kéo dài ra, không hiểu sao mang chút hương vị lưu luyến.

Nhưng cũng may anh vẫn nói năng rõ ràng từng chữ, không ậm ờ chút nào, hiển nhiên ý thức vẫn còn tỉnh táo.

"Anh đang ở đâu thế? Có ở cùng Đỗ Minh Cảnh không? Sao anh lại dám đi cùng hắn như thế hả? Không biết mình uống say sao? Sao không dẫn theo trợ lý?!"

Một tràng chất vấn nổ liên hoàn làm Thịnh Hoài nhức cả tai, nhưng anh lại dựa lưng lên ghế nhếch môi cười, "Không sao, tôi——"

"Anh đừng nói gì cả."

Kỷ Tòng Kiêu ngăn Thịnh Hoài nói, lại dựa về sô pha lần nữa, "Dựa theo thời gian khi hai người rời đi, bây giờ chắc vẫn còn trên xe, hắn vẫn ở cạnh anh chứ?"

Thịnh Hoài hiểu ý cậu, cũng không nhiều lời mà chỉ hời hợt đáp một chữ: "Ừ."

"Vậy anh đừng cúp máy, đợi anh về nhà an toàn thì nói tiếp."

Thịnh Hoài bật cười.

Qua lại với nhau đến bây giờ, anh chưa từng thấy Kỷ Tòng Kiêu thận trọng đến vậy.

Lúc trước khi scandal phát tán, anh còn chưa lên tiếng, tên nhóc này vẫn giữ liên lạc với anh; khi ở lại nhà anh, cậu còn mở loa ngoài rồi quẳng điện thoại lên bàn, hoàn toàn chẳng nghĩ đến việc tránh né anh...

Chỉ là không ngờ, hiếm khi thấy cậu bạn nhỏ cảnh giác thì lại là lo lắng cho mình.

Đối với ý tốt này, đương nhiên Thịnh Hoài cảm kích, anh vờ cúp máy theo lời cậu nói nhưng vẫn giữ nguyên trạng thái cuộc gọi.

Tất nhiên Đỗ Minh Cảnh không biết nội tình, chỉ tưởng anh cúp máy rồi.

Gã quay sang nhìn anh, vờ như lơ đãng hỏi: "Ai thế? Mấy cuộc gọi vừa rồi đều do người đấy gọi à? Có việc gì gấp sao?"

"Một anh bạn nhỏ rất đáng yêu." Thịnh Hoài cong môi, nét mặt dịu dàng, suy nghĩ một chút, anh lại bổ sung thêm: "Rất được người ta yêu quý."

Biểu cảm của anh quá là thân mật, đến mức còi báo động trong lòng Đỗ Minh Cảnh vang lên dồn dập.

Đương nhiên gã sẽ không cho rằng anh bạn nhỏ này là trẻ con theo đúng nghĩa đen rồi.

Nhưng hiện tại không phải thời điểm tốt để hỏi nhiều, gã im lặng chớp mắt, sau đó dặn dò: "Em bị đánh thức có khó chịu không? Còn một đoạn đường nữa, em ngủ tiếp đi."

Trước mặt Thịnh Hoài, lúc nào gã cũng tỏ ra ga lăng săn sóc.

Quả thật Thịnh Hoài đang không thoải mái lắm, quyết định ngả lưng ngủ theo lời gã nói.

Điện thoại siết chặt trong tay, lần này rõ ràng đã ngủ thiếp đi thật.

Đến khi anh tỉnh lại thì đã sắp đến cửa nhà.

Đỗ Minh Cảnh thấy anh tỉnh thì không bỏ lỡ cơ hội.

Sau khi tán gẫu vài câu để tăng sự tồn tại của mình, gã mặt không biến sắc hỏi——

"Hiện tại em có người mình thích chưa?"

Cái kẻ gọi là anh bạn nhỏ kia, em có thích không?.