Lúc Kiều Kiều đặt được mảnh ghép trên tay vào đúng vị trí của nó, dưới lầu bỗng nhiên truyền tới một tràng âm thanh ồn ào.

Nghe kĩ thì hình như là tiếng người nói chuyện.

Vẻ mặt Hắc Ly thoáng trầm tư.

Chẳng lẽ giờ này nhà lại có khách ư?

[...]

"Cô ba, cậu ba! Hai người đến rồi đấy à?" Thím Lan nghe thấy tiếng mở cửa liền từ trong phòng bếp đi ra.

Bà mỉm cười ôn hòa, đồng thời niềm nở chào hỏi hai người trước mặt.

Thực ra "những vị khách" vốn chẳng phải ai xa lạ, mà chính là cặp vợ chồng son Phong Dực và Vu An Kỳ.

Tiểu An Niên bản tính rụt rè còn đang trốn trong phòng khách.

Nhưng khi ló đầu ra nhìn thấy người tới là chị gái của mình, cậu nhóc không giấu nổi kích động, đôi chân lon ton vội rời chạy lại chỗ Vu An Kỳ.

"Chị ba Tiểu Kỳ, chị cuối cùng cũng về thăm Tiểu Niên rồi.

Tiểu Niên nhớ chị lắm." Vu An Niên ôm chầm lấy chân An Kỳ, cất giọng nũng nịu.

Đôi mắt trong veo của cậu nhóc ngước lên nhìn chị gái, khiến cho cô ấy cảm thấy cõi lòng tựa như có một dòng nước ấm chảy qua.

Nhớ lại khoảng thời gian bốn năm trước, rất nhiều chuyện không hay đã xảy ra.

Cả Vu Hạo Đông lẫn Thẩm Chi Lăng đều lần lượt phạm tội rồi bị tống vào tù, chỉ để lại đứa nhỏ này một mình cô độc.

Vu An Kỳ và Vu An Niên nói gì thì nói dẫu sao cũng là ruột thịt.

Tuy rằng An Kỳ lúc đó đối với cậu em út quả thật chẳng có bao nhiêu tình cảm, nhưng sự ràng buộc về huyết thống, nhân cách lẫn đạo đức đều không cho phép cô ấy bỏ rơi nó.

May mắn là cả bà nội và ba đều chấp nhận An Niên ở lại Vu gia, để thằng bé có được một mái nhà hoàn chỉnh.

Vu An Kỳ hơi khom lưng bế em trai lên.

Cô ấy đưa tay xoa xoa mái tóc xoăn của cậu nhóc, cưng chiều hỏi: "Thế Tiểu Niên ở nhà có ngoan ngoãn nghe lời bà nội với ba mẹ không nào? Dạo này sáng dậy còn khóc nhè nữa không?"

"Tất nhiên là em rất ngoan rồi." Nghe An Kỳ hỏi, Vu An Niên liền phát huy bản lĩnh "ông cụ non".

Cậu nhóc bắt đầu khoe với chị gái: "Em đã hết khóc nhè từ lâu rồi, con trai ai mà lại khóc nhè chứ! Hơn nữa bây giờ mỗi bữa em còn ăn được tận hai bát cơm cơ.

Chị ba thấy em giỏi không?"

"Ừ.

Tiểu Niên của chị là giỏi nhất." Vu An Kỳ mỉm cười phụ họa theo cậu nhóc: "Rất đáng khen.

Vậy, Tiểu Niên muốn chị thưởng gì..."

"Tiểu Kỳ, em đến rồi đấy à?"

Ngay khi Vu An Kỳ định hỏi Tiểu An Niên câu tiếp theo, đâu đó xung quanh bỗng vang lên một giọng nữ quen thuộc.

Cô ấy ngẩng đầu, chỉ thấy Hắc Ly đang từ trên cầu thang chậm rãi bước xuống.

Mà giọng nói của cô cũng đã thu hút sự chú ý của cậu em rể Phong Dực.

Hai vợ chồng bọn họ cùng nhìn về phía này.

Đồng thời, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu chính là...

Chị ấy thực sự trở về rồi!

Hắc Ly đi tới trước mặt vợ chồng em gái.

Vẫn nụ cười hòa nhã trên môi, cô chủ động mở lời: "Phong Dực, Tiểu Kỳ, đã lâu không gặp."

Vu An Kỳ nhìn chị gái nhưng chưa vội đáp, mà lại từ từ thả cậu em trai xuống đất.

Ánh mắt vẫn không rời khỏi người đối diện, đôi chân thì tiến thêm một bước để lại gần Hắc Ly hơn.

Thế rồi chẳng hề báo trước, cô ấy vòng tay, bất ngờ ôm chầm lấy người chị đã bốn năm không gặp.

"Chị cả, em nhớ chị! Em nhớ chị nhiều lắm đấy, có biết không?"

Vu An Kỳ tựa cằm lên vai chị gái, nhỏ giọng thì thầm rất khẽ, tựa như chỉ muốn cho hai người họ cùng nghe.

Giọng nói của cô ấy bỗng trở nên nghẹn ngào, đủ thấy được trong lòng lúc này đang có bao nhiêu xúc động.

Bản chất An Kỳ sống rất tình cảm.

Ngoại trừ hai đứa em ruột An Tình và An Vỹ, thì cô chị cả không chung nửa huyết thống Vu An Nhiên chính là người quan trọng nhất đối với cô ấy.

Hắc Ly không nghĩ tới em gái sẽ xúc động mạnh như vậy.

Xong, vẫn giọng điệu dịu dàng, cô đáp: "Tiểu Kỳ, chị cũng nhớ em."

Hàng loạt những cảm xúc ngổn ngang chồng chất đếm không xuể.

Bốn năm xa cách, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói, rất nhiều thứ muốn kể.

Nhưng khi đứng đối diện với nhau, chỉ còn cô đọng lại thành một chữ "nhớ".

"Đi lâu như thế, tới cả lễ cưới của em gái cũng chẳng thèm về dự.

Chị đúng là ác lắm!"

Vu An Kỳ quyến luyến buông Hắc Ly ra, tỏ thái độ dỗi hờn trách móc chị gái.

Cô ấy vẫn còn chưa quên vụ này đâu.

Ngày vui trọng đại chỉ có duy nhất một lần trong đời, vậy mà cả chị gái lẫn em gái đều không có mặt.

Lúc đó bản thân thật sự đã buồn tới phát khóc luôn.

Nhìn biểu cảm giận hờn vu vơ có chút trẻ con của em gái, Hắc Ly không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nhưng cô cũng chẳng dám cười ra tiếng, sợ con nhóc giận thật thì toi.

Hơn nữa chuyện hôn lễ quả thật là lỗi của mình, cho nên Hắc Ly chỉ đành miễn cưỡng xuống nước cầu hòa: "Rồi rồi, đều do chị cả của em sai.

Cho chị xin lỗi được chưa?"

"Được rồi." An Kỳ cũng không phải người giận dai.

Nghe chị gái nói xong, vẻ mặt cô ấy liền xuôi xị đôi chút: "May mắn là chị có cô em gái tốt bụng nhất thế giới đấy.

Lần này em xí xóa, nhưng lần sau mà còn thế nữa thì em sẽ giận thật đấy."

"Chị biết rồi mà." Hắc Ly phì cười đáp.

Lúc này, tầm mắt cô mới chuyển dời sang người đàn ông phía sau em gái.

Phong Dực từ đầu tới cuối đều giữ im lặng, chỉ lặng lẽ đứng đó quan sát chị em bọn họ tình tình cảm cảm.

Trong ấn tượng của Hắc Ly, Phong Dực cùng người kia tính cách tương đối giống nhau.

Cả hai đều là những gã thiếu gia ăn chơi trác táng có tiếng nhất nhì ở đất Hong Kong này.

Bản chất bất kham từ trong cốt tủy chẳng khác nào ngựa hoang khó thuần, hay nói đơn giản thì chính là badboy không thể trêu.

Hắc Ly biết Phong Dực thích An Kỳ, từ chuyến đi Macau năm năm trước đã biết rồi.

Tuy nhiên lúc ấy cô cũng chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.

Dù sao vây quanh Phong thiếu cũng không ít những mỹ nữ quyến rũ nóng bỏng, An Kỳ nhà cô có lẽ chỉ đơn giản là mang lại cảm giác mới mẻ nhất thời cho cậu ta thôi.

Ấy vậy mà...

"Thú thật, đến bây giờ tôi vẫn chẳng thể ngờ cậu lại trở thành em rể của tôi." Hắc Ly bắt tay Phong Dực như một phép xã giao cơ bản, lại bất giác cảm thán một câu từ tận đáy lòng.

Từ lần đầu gặp mặt đến nay, Phong Dực vẫn luôn giữ thái độ nể trọng đối Hắc Ly vài phần.

Hồi trước thì là vì người anh em thân thiết Trình Đế Uy, còn hiện tại là vì bà xã anh ấy ~ An Kỳ.

Chỉ là có đôi khi, người chị vợ này của Phong Dực sẽ lại nói ra những lời ẩn ý khó hiểu khiến anh ấy cảm thấy bối rối, hoàn toàn không biết phải làm sao mới tốt.

Ví dụ như lúc này đây.

Rõ ràng câu nói thì vô cùng đơn giản, nhưng còn giọng điệu chẳng rõ kinh ngạc hay chế giễu của Hắc Ly lại làm cho Phong Dực luống cuống chẳng thể đáp được lời nào.

"Aizz, được rồi mà chị cả." Vu An Kỳ thấy ông chồng đang bị chị gái làm khó.

Cô ấy rốt cuộc cũng không nhịn được phải lên tiếng: "Chị đừng có trêu chồng em..."

"Mẹ ơi, con đã hoàn thành xong bộ ghép hình rồi này!"

[...]

Miêu: Chị Ly vừa về nhà đã vặn vẹo em rể.

Poor anh Dực×1000!

Thực ra không phải chị Ly có thành kiến gì với ông em rể nhà mình đâu.

Mà là vì chị có thù với cụ tổ dòng họ badboy nên em rể eo quý mới bị vạ lây chút ít thôi à!.