Con vật dùng bốn chân mũm mĩm di chuyển đến chỗ Hắc Ly đang ngồi.

Tuy nhiên nó cũng chẳng làm gì quá đáng mà chỉ nằm yên tại chỗ rồi ngước mắt nhìn cô.

Hồi lâu sau, khi thấy chú cá sấu có vẻ không quá nguy hiểm như bản thân tưởng tượng, cô gái mới đánh liều thử thả chân xuống sàn.

Croco vẫn chỉ ngước mắt nhìn.

Nhưng chính hành động nhìn mãi của nó lại khiến Hắc Ly cảm thấy kì lạ.

Lúc này cô mới chợt để ý tới thứ mình đang cầm trên tay.

“Mày muốn ăn hả nhóc?”

Hắc Ly thử lắc lắc gói bò khô trước mặt Croco.

Con vật không thể gật đầu nhưng quan sát vẻ mặt của nó thì dường như là vậy.

Cô chỉ đành cúi người, ý đồ muốn nhấc “chú heo” lên.

“Khiếp thật! Mày ăn cái gì mà nặng thế không biết!”

Khi Trình Đế Uy từ cửa hàng tiện lợi về đến nhà, hắn lập tức bị cảnh tượng trong phòng khách khiến cho kinh ngạc.

Một người một cá sấu chẳng biết làm thế nào đã trở nên thân thiết hơn.

Cô gái ngồi xếp bằng trên sofa, trong tay là gói thịt bò khô cỡ đại.

Trước mặt còn có anh bạn nhỏ Croco.

Hắc Ly cứ chốc chốc lại lấy ra một sợi bò khô cho vào miệng, sau đó lại lấy một sợi khác đút cho chú cá sấu ăn.

“Nếu em cứ cho Croco ăn như vậy thì nó sẽ lại tăng cân mất thôi.” Trình Đế Uy phải lên tiếng nhắc nhở Hắc Ly trước khi cô quá tay để Croco từ một con “heo con” trở thành “heo mẹ”.

Hắc Ly nghe thế thì có hơi ngạc nhiên.

Cô nhìn sang người đàn ông rồi hỏi: “Nó dễ dàng tăng cân vậy sao?”

Làm một con cá sấu tăng cân? Chỉ với ít sợi thịt bò khô này?

“Tạng người của Croco là kiểu hít không khí cũng béo được.” Ai đó nửa đùa nửa thật cà khịa “cậu con trai” yêu quý.

“Bình thường cá sấu có thể nhịn ăn trong thời gian dài.

Nhưng mà thời gian đầu mới nuôi anh đã lố tay cho nó ăn quá nhiều.

Thế nên hiện tại, nếu chưa được thỏa mãn cái dạ dày thì tiểu quỷ này nhất định sẽ quậy loạn lên.

Do đó cần hạn chế tối đa những loại đồ ăn không cần thiết trôi vào bụng nó.”

(Miêu: Đại khái là giống kiểu tiêu thụ quá nhiều đồ ăn vặt sẽ có nguy cơ béo phì ấy.

Mà Croco ăn vặt rồi thì bữa chính nó ăn ít đi \= tăng cân.)

Nói rồi Trình Đế Uy lặng lẽ cầm lấy túi khô bò trên tay Hắc Ly.

Croco đột nhiên kêu lên một tiếng, giống như đang tỏ thái độ bất mãn với hành động của “ba ba” nó.

“Ba nói không được ăn là không được ăn.” Người đàn ông chẳng thèm quan tâm thái độ của Croco, chỉ vươn tay tháo cái nơ trên đầu “con trai” ra: “Mẹ hết sợ rồi thì con không cần đeo nơ đâu.

Nhìn xấu trai bỏ xừ.”

Nói rồi, hắn liền nắm tay Hắc Ly, kéo cô đi thẳng vào trong phòng ăn.

Phòng khách rộng lớn chỉ còn mình chú cá sấu nhỏ cùng giọng nói của đôi nam nữ vọng lại.

“Trình Đế Uy, Croco còn chưa xuống được.

Nhỡ nó ngã thì sao?”

“Nó béo thế, ngã không đau đâu.

Em đừng lo.”

Croco buồn mà Croco không nói.

[...]

Dùng bữa tối xong xuôi, Trình Đế Uy liền chủ động đề xuất chuyện đưa mỹ nhân về nhà.

Lúc đến là Hắc Ly bắt taxi đến đây.

Bây giờ trời đã tối, để một người phụ nữ chân yếu tay mềm như cô đi taxi một mình, người làm bạn trai như hắn quả thật không yên tâm.

Con xe Mercedes dừng lại trước cổng căn biệt thự của Hắc Ly.

Trình Đế Uy vẫn giữ thói quen quay sang cởi dây an toàn giúp cô.

“Cảm ơn anh.” Hắc Ly dịu dàng mỉm cười rồi nói với hắn một câu.

Người đàn ông không trả lời mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

Chẳng hề thông báo trước, một nụ hôn ấm nóng bất ngờ rơi xuống.

Trình Đế Uy rướn người hôn lên đôi môi mềm mại của Hắc Ly.

Hắn luồn tay ra sau mái tóc đỏ, nhẹ nhàng vuốt v e trong khi cô gái cũng rất nhiệt tình đáp lại.

“Ngủ ngon, my bae!”

Trước khi kết thúc, ai đó cố tình cắn nhẹ môi cô bạn gái.

Thậm chí trên khuôn mặt lãng tử còn lộ ra ý cười lưu manh.

Hắc Ly chỉ biết xấu hổ gật đầu.

“Chúc anh ngủ ngon!”

Khi Hắc Ly bước vào nhà, đèn điện ở tầng một vẫn sáng trưng.

Thì ra là dì Phi đang lúi húi dọn dẹp trong bếp.

Dì Phi vốn là nữ giúp việc Lâm Nhã An thuê trước khi bà phục hôn với Vu Kính Trung.

Sau khi ba mẹ Hắc Ly tái hợp, dì Phi cũng theo về Vu gia làm việc.

Còn bây giờ, dì lại chuyển đến biệt thự của Hắc Ly, hỗ trợ chăm sóc Tiểu Kiều Kiều những lúc cô bận rộn.

“Dì Phi, dì vẫn chưa đi nghỉ ạ?” Hắc Ly ló đầu vào phòng bếp.

Vẻ mặt cô có chút ngạc nhiên.

Bây giờ đã là gần mười giờ rồi.

Cũng không phải sớm sủa gì nữa.

Nghe có tiếng người gọi mình, dì Phi liền quay đầu lại.

Lập tức, bà nhìn thấy Hắc Ly: “A, cô chủ đã về rồi sao? Tôi đang dọn dẹp qua căn bếp cho sạch sẽ ấy mà.”

Lời dì Phi vừa dứt, đầu mày nữ nhân đã thoáng chau lại xem chừng như chưa vừa ý điều gì.

Cô bỗng bảo với bà: “Dì ơi, dì đừng quan tâm mấy việc này làm gì kẻo mệt.

Để cuối tuần rồi cháu thuê người giúp việc theo giờ đến cho họ dọn dẹp.”

Dì Phi đã có tuổi.

Bà ấy chăm nom được cho tiểu quỷ Kiều Kiều kia cũng đã là rất tốt.

Hắc Ly quả thật không muốn đòi hỏi gì thêm nữa.

“Không sao đâu cô chủ.” Dì Phi nghe vậy thì vội xua tay.

Bà phân trần: “Chỉ là chút việc nhỏ, tôi có thể tự làm được.”

Đãi ngộ của nhà họ Vu rất tốt.

Dì Phi chẳng qua muốn làm chút gì đó để cho xứng đáng với những thứ bản thân được hưởng thôi.

“Thôi cô chủ mau lên nhà với Tiểu Kiều đi.

Con bé ngóng cô cả buổi đấy.”.