Tới tận bây giờ, Hắc Ly vẫn chưa tin được rằng cô đang ở Thượng Hải. Mà nguyên nhân cô ở đây, tất cả đều bắt nguồn từ một câu nói của Trình Đế Uy.

Hắn nói, thực ra công việc của hắn vốn không đáng sợ như cô nghĩ đâu. Hay là nhân tiện hắn tới Thượng Hải xử lý một số chuyện, cô có thể đi cùng để nghiệm chứng.

Vốn lúc đầu Hắc Ly đã từ chối rồi. Cô cảm thấy, với giao dịch giữa bọn họ, thì không cần thiết phải tìm hiểu nhau quá kĩ càng.

Nhưng kết quả sau đó lại bị đôi ba lời nói của Trình Đế Uy cùng cái tính tò mò thuyết phục. Thế là đành xách vali lên và đi.

Hiện tại, hai người họ đang trên đường tới khách sạn đã đặt trước ở Thượng Hải. Ánh mắt Hắc Ly lơ đãng liếc ra bên ngoài cửa kính ô tô. Cảnh vật ngoài kia cứ thế xuất hiện rồi lướt nhanh qua cô.

"Ly, em mệt ư?" Trình Đế Uy thấy cô cứ chăm chú nhìn như thế mà lại chẳng nói gì, liền thuận miệng hỏi một câu.

Hắc Ly khe khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời. Cô không mệt, chỉ là tạm thời không muốn nói chuyện.

Trình Đế Uy chắc cũng hiểu, nên hắn chẳng hỏi thêm gì nữa.

...

Về tới khách sạn, ăn trưa rồi nghỉ ngơi mấy tiếng. Bốn giờ chiều, Hắc Ly đã lấy lại được tinh thần 'ham chơi' vốn có của mình.

Dù sao tới cũng tới rồi, hiện tại mà quay về thì quá phí tiền vé máy bay. Thượng Hải phồn hoa như thế, cô phải đi thăm thú cho đã mới được. Giống Trình Đế Uy nói, cứ xem như bản thân đang đi du lịch một chuyến vậy.

Bởi vì Trình Đế Uy còn có việc riêng của hắn, cho nên Hắc Ly đành tự đi chơi một mình.

Nơi đầu tiên mà cô tới là trung tâm thương mại New World Daimaru.

New World Daimaru, một trong những trung tâm thương mại nổi tiếng nhất Thượng Hải. Điều làm nó nổi bật chính là cung cách phục vụ đạt tiêu chuẩn Nhật Bản. Trung tâm thương mại 8 tầng này chủ yếu bán đa dạng mĩ phẩm và quần áo dòng cao cấp.

Bất quá, dường như ông trời hôm nay nhìn Hắc Ly có vẻ không thuận mắt lắm thì phải. Cô vốn đang buồn chán vì bạn trai không thể tháp tùng, thì vừa ra cửa đã ngay lập tức đụng phải một kẻ oan gia.

Nhìn cô gái đang cầm chiếc váy mà mình nhìn trúng, đầu mày Hắc Ly khẽ cau lại. Trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện ý cười như có như không: "Du tiểu thư, thật trùng hợp."

Oan gia đó chẳng phải kẻ nào xa lạ, chính là cô tình nhân được cưng chiều nhất của Trình Đế Uy ~ Du Lạc.

Đi mua sắm chạm mặt bạn gái của bạn trai? Ôi, cái cảm giác này quả thật...

Du Lạc không để ý Hắc Ly. Cô ta đưa tay vuốt ve tà váy, chậm rãi nói: "Đúng là trùng hợp. Hôm nay tôi ra cửa không xem giờ, kết quả liền đụng luôn mấy kẻ rác rưởi."

Ý tứ miệt thị trong lời nói rõ rành rành như thế, Hắc Ly đương nhiên nhận ra. Nhưng cô vẫn mỉm cười, bình tĩnh đáp lại: "Vậy ư? Thế thì lần sau cô phải nhớ xem giờ đấy, tránh cho có người lại làm cô mất hứng."

Một câu trả lời hoàn hảo khiến cho Du Lạc chẳng thể bắt bẻ được gì. Cô ta nhìn chằm chằm Hắc Ly. Thú thực, trong đám nữ nhân của Trình Đế Uy, ngoại trừ Lý Tịnh, chỉ có cô mới khiến cô ta phải chú ý.

Trước đây, Du Lạc vẫn luôn tự tin rằng, cho dù Trình Đế Uy có bao nhiêu phụ nữ, thì cô ta cũng sẽ đứng nhất. Cho dù là Lý Tịnh cũng không bì được.

Nhưng rồi, Hắc Ly xuất hiện. Nữ nhân này chẳng cần làm gì đã độc chiếm Trình Đế Uy mấy tháng trời. Chỉ vì một câu nói của cô, mấy tháng liền hắn không đả động đến cô ta, Lý Tịnh hay bất kì ai khác.

Nghênh đón cái nhìn soi mói của Du Lạc, Hắc Ly không hề tránh né. Cô nhấc chiếc váy kia ra khỏi giá treo, đưa tới cho cô ta, rất thân thiện nói: "Du tiểu thư, cô cũng thích chiếc váy này sao! Hay là, tôi nhường nó cho cô vậy...?"

"Không cần." Du Lạc ngắt lời Hắc Ly, lùi lại một bước né tránh: "Thứ mà tôi muốn, tôi sẽ tự giành lấy, không cần phải bố thí."

"Nhưng mà, những thứ vốn không thuộc về mình, thì có cố gắng đến mấy cũng chẳng lấy được. Hắc Ly, cô hiểu ý tôi chứ?"

Hắc Ly chẳng ngờ Du Lạc sẽ nói với mình điều này. Cô hơi sững sờ, sau đó đột nhiên bật cười thành tiếng. Đây là đang khiêu chiến cô sao? Hay là đang cảnh cáo?

"Du tiểu thư, xem ra cô đã nhầm lẫn một vấn đề."

"Cô nói vậy là có ý gì?" Du Lạc khẽ nhíu mày.

Hắc Ly khoanh tay, giọng điệu pha chút giễu cợt: "Tôi và cô ấy à, căn bản là không giống nhau. Biết điểm khác biệt là gì không. Bạn trai của hai chúng ta, cô đi lấy lòng anh ta, còn anh ta...lại hạ mình trước tôi đấy."

"Cô nói bậy!" Du Lạc không tin. Cô ta rất hiểu Trình Đế Uy. Người như hắn tuyệt đối sẽ không lấy lòng với một nữ nhân, chứ đừng nói là hạ mình.

Hắc Ly cũng đoán trước được Du Lạc sẽ không tin. Cô lười giải thích tiếp, khẽ nhún vai bất cần. Bộ dáng tin hay không tùy cô.

Đưa chiếc váy cho người bán hàng gói lại, Hắc Ly thuận tay rút từ trong túi xách ra một tấm thẻ. Nhưng khi nhìn thấy tấm thẻ ấy, Du Lạc ngay lập tức trừng mắt khó ngờ.

Trình Đế Uy đối với mấy cô bạn gái thường tùy theo mức độ yêu thích mà cho họ tiêu tiền theo nhiều kiểu khác nhau. Ví dụ có những người sẽ được đưa tiền mặt, hoặc có những người sẽ được viết chi phiếu.

Về phần Du Lạc và Lý Tịnh là hai người Trình Đế Uy cưng chiều nhất. Hắn rất ưu ái đưa cho họ thẻ phụ của mình để họ tùy ý sử dụng.

Nhưng còn thứ trên tay Hắc Ly, rõ ràng chính là thẻ chính của Trình Đế Uy mà.

Du Lạc vừa kinh sợ, vừa ghen tị đến đỏ mắt. Rốt cuộc Hắc Ly đã dùng cách gì, lại khiến hắn tin tưởng đến mức đưa hẳn thẻ chính cho cô.

Trước ánh mắt của cô ta, Hắc Ly khẽ nhếch môi, đưa tấm thẻ cho người bán hàng, mở miệng nói duy nhất một câu: "Quẹt thẻ đi."

(Miêu: Chỉ đơn giản là cuộc so kè giữa mấy cô bạn gái nhà Trình ca)

Mọi người đọc 'Hoa Hồng Đen' lâu rồi, có thể cho bổn mèo xin ít cảm nhận được không ạ?😂