"Mẹ, ý con không phải thế..." Vu Kính Trung chẳng biết nói sao cho vừa. Mẹ rõ ràng hiểu ý tứ của ông là gì, lại cố tình xuyên tạc.

Thở dài một tiếng, ông đành phải nghĩ bừa một cái lí do để giải thích: "Chi Lăng đã sinh trưởng tôn cho nhà họ Vu. Chúng ta không thể bạc đãi cô ấy được."

Vốn lúc đầu Triệu Bích Lệ cũng chỉ định châm chọc Thẩm Chi Lăng một chút cho đỡ chướng mắt. Nhưng con trai hết lần này đến lần khác bao che cô ả cùng với từng câu nói của nó càng khiến lão thái bà không hài lòng.

Bà dùng khăn giấy chấm chấm lên mép môi. Đôi mắt sắc lẹm lúc này nhìn thẳng trực diện Vu Kính Trung, nghiêm nghị đáp: "Hơn mười sáu năm An Nhiên là người thừa kế độc tôn nhà họ Vu chưa từng có trưởng bối nào than phiền về giới tính của nó. Hiện tại anh đem lí do trưởng tôn ra để bao biện cho hành động thất đức của mình có phải hơi buồn cười không?"

Hắc Ly bất ngờ bị gọi tên. Nhưng cô chỉ ngước lên trong giây lát, sau đó lại cúi xuống nhấm nháp món đậu phụ hoàng kim trong đĩa. Mặc cho mọi người trên bàn ăn không dám động đũa vì lời qua tiếng lại của hai vị trưởng bối thì Hắc Ly vẫn ăn rất ngon lành như thể chẳng liên quan đến mình. Tuy nhiên, chớ có nghĩ là cô không quan tâm. Kì thật, hai tai của cô đang phát huy hết công suất để hóng hớt đấy! Thỉnh thoảng, khoé môi còn khẽ nhếch lên kia kìa.

Triệu Bích Lệ chưa có ý định dừng lại, tiếp tục trách cứ: "Nếu anh muốn trưởng tôn, sao năm xưa không cùng Nhã An sinh đứa nữa? Chính anh kêu con bé đi thắt ống dẫn trứng còn gì. Hay là do lúc đó con trai riêng của anh ra đời rồi, anh không muốn ai tranh cướp thừa kế của nó nên mới như vậy?"

Trước những chất vấn của mẹ, Vu Kính Trung chỉ có nước cứng họng. Bởi vì những gì mà bà nói đều là sự thật.

Nhìn thằng nghịch tử lớn bằng đầu bằng cổ rồi vẫn làm chuyện hồ đồ, Triệu Bích Lệ cảm thấy tâm tình ăn uống đã bay hết sạch. Bà đứng dậy, phủi phủi tay: "Tôi ăn no rồi, lên phòng trước."

"Để con đi với bà." Hắc Ly vội buông đũa xuống. Bà nội không ăn nữa, cô ngồi cùng với bọn họ cũng chẳng nuốt nổi.

"Bà nội uống chút trà đi ạ." Hắc Ly đỡ Triệu Bích Lệ ngồi xuống chiếc ghế mây, thuận tay đưa bà chén trà Minh Tiền Long Tĩnh mà cô kêu thím Lan pha từ lúc nãy.

Triệu Bích Lệ đỡ lấy cái chén, uống một hớp trà cho nhuận giọng, lại bắt đầu phát hoả: "Hừ, con với chả cái, bà nội cứ nhìn thấy mặt của nó với ả đàn bà kia thì y như rằng mọi tâm trạng tốt đẹp đều bị thổi bay hết sạch. Biết thế lúc đẻ nó ra liền thiến luôn cho, đỡ cho sau này gây hoạ."

"Được rồi mà." Hắc Ly dở khóc dở cười, vuốt nhẹ lưng bà: "Bà nội chớ vì những người không đáng để tức giận cao huyết áp."

Triệu Bích Lệ bởi vì cháu gái khuyên bảo nên cũng tạm thời nguôi ngoai. Bà vỗ vỗ lên mu bàn tay cô, từ ái nói: "Nhiên Nhiên, con chưa ăn được nhiều. Để bà bảo thím Lan nấu cho con mấy món rồi mang lên phòng."

"Vâng." Hắc Ly ngoan ngoãn gật đầu.

...

Khi Hắc Ly từ phòng tắm đi ra, vừa vặn bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm lau tóc, cũng chẳng để ý người bước vào. Thế nhưng ngoài dự đoán, đó là Vu Kính Trung. Trên tay ông bưng một khay đồ ăn.

"Ba, sao ba lại lên đây?" Hắc Ly từ trong gương thấy mặt ông liền ngạc nhiên. Cô vội quay đầu nhìn trực diện, giọng nói pha chút sửng sốt.

Vu Kính Trung đặt khay đồ ăn lên bàn học của cô, khẽ cười: "Ba mang đồ ăn lên cho con."

Vậy à? May mắn, người ba này còn quan tâm đến cô. Ông ấy, ít nhất vẫn để cho cô giữ lại chút tình cảm cuối cùng.

Vu Kính Trung chỉ vào khay đồ ăn, nói tiếp: "Nhiên Nhiên, đây là súp cua mà con thích nhất đấy!"

Động tác lau tóc của Hắc Ly trong giây lát khựng lại. Hồi lâu sau, cô chậm rãi mở miệng, hỏi nhỏ: "Ba vẫn còn nhớ con thích ăn súp cua sao?"

"Đương nhiên rồi." Vu Kính Trung ngồi bên mép giường, hồi tưởng kỉ niệm: "Ngày trước, mỗi buổi cuối tuần con đều đòi mẹ nấu món này cho ăn mà. Nếu mẹ không làm con sẽ giận dỗi đủ đường, giận cực kì dai."

"Ngày trước..." Hắc Ly lẩm bẩm trong miệng. Đúng thế, ngày trước, cô luôn đòi mẹ nấu súp cua cho ăn. Nếu không được ăn thì sẽ giận dỗi. Những lúc như vậy, ba thường ôm cô mà dỗ dành.

Đáng tiếc, người ba tốt trong mắt cô khi đó, lại lén lút nuôi nhân tình bên ngoài. Cô cũng chẳng phải con gái duy nhất của ông.

Hắc Ly đặt khăn lên bàn, đi tới nhấc nắp đậy trên bát ra, bình thản nói một câu khiến người khác xót xa: "Rốt cuộc cũng chỉ là ngày trước, không phải bây giờ."

Lòng Vu Kính Trung bởi vì câu nói của con gái mà bất giác trùng xuống. Trong phút chốc, ông chẳng biết nên đáp lại thế nào cho phải.

"Xin lỗi. Tại ba..."

"Ba đừng xin lỗi." Hắc Ly ngắt lời Vu Kính Trung. Cô múc một muỗng súp, thản nhiên nói tiếp: "Đến cuối cùng ba vẫn quyết định li hôn với mẹ, không phải sao? Chuyện đã như thế rồi, con cũng chỉ còn cách tập thích nghi mà thôi."