Hoa Hồng Dại

Chương 90: Chu Văn Hiên x Khương Nghiên Tuổi thơ thương tích

Editor: Dì Annie

Lúc nhỏ, Chu Văn Hiên được sinh ra trong một gia đình khiến cho người khác phải ghen tị, ba là nhân sĩ nho nhã phong độ ôn hòa, là một thương nhân thành công, mẹ là người phụ nữ tri thức, hiểu biết, xinh đẹp, dịu dàng, hai vợ chồng rất đẹp đôi, lại có thêm một cậu con trai xinh xắn ngoan ngoãn, trong vòng tròn xã giao của gia đình họ, không ai là không tán thưởng.

Có điều, đôi khi không thể chỉ nhìn vào bề ngoài, vì không ai biết, đằng sau bức bình phong kia ẩn giấu biết bao nhiêu tội ác bẩn thỉu.

Chuyện khi còn bé anh đã không còn nhớ rõ nữa, hình như anh cũng có một khoảng thời gian hồn nhiên vô tư, gia đình hạnh phúc êm ấm. Nhưng sự đau khổ cứ liên tục kéo đến khiến ký ức mờ nhạt vui vẻ kia hoàn toàn bị xóa bỏ.

Hầu như những ký ức về thời thơ ấu của anh đều bị chiếm giữ bởi những vết thương do người cha say xỉn bạo hành, còn mẹ thì nhu nhược và bất lực.

Rất nhiều năm sau này anh vẫn nhớ rõ đêm sinh nhật bảy tuổi đó, mẹ chuẩn bị cho anh bánh kem hình trái tim xinh đẹp, đợi ba về cùng thổi nến.

Đó là một đêm mưa gió.

Lúc ba lái xe vào sân đã hơn chín giờ, anh chờ đến buồn ngủ.

Mặc dù ba đã nhiều lần uống say đánh đập anh, nhưng khi đó còn nhỏ, anh ngây thơ nghĩ rằng đều là do rượu hại người, vì khi ba không uống rượu, lúc nào khuôn mặt cũng ôn hòa với anh.

Ai cũng nói ba là một người tốt, vậy chắc hẳn ông ta cũng là một người cha tốt.

Vì thế khi ba anh – anh càng muốn gọi là ông ta, cả người đầy mùi rượu lảo đảo bước vào cửa, anh đột nhiên tỉnh táo, nhảy xuống ghế, vui vẻ nghênh đón: "Ba, con với mẹ đang chờ ba cùng nhau thổi nến sinh nhật."

Người đàn ông đôi mắt đỏ ngầu kia nhìn anh, không nói lời nào đi đến trước bàn.

Ngay lúc Chu Văn Hiên nghĩ ông ta sẽ đốt nến cho mình thổi, ông ta bỗng nhiên hất đổ bánh kem, nổi giận mắng, "Tao nuôi mày lớn thế này, chỉ biết ba cái sinh nhật thối tha này!"

Sau đó, ông ta ném đứa con trai bảy tuổi xuống đất, hơi thở nồng nặc mùi rượu nói: "Tao nuôi mày có được cái gì không? Tao nuôi mày có tích sự gì không!"

Chu Văn Hiên bị ném ngã xuống đất, anh cố gắng nhớ lại xem mình có làm điều gì chọc giận ba không, nhưng anh không thể nào nghĩ ra nổi, thậm chí hai ngày trước anh còn đứng nhất lớp.

Vì thế cơn thịnh nộ bất chợt này khiến cậu nhóc nhỏ bị dọa, trừ việc khóc lớn thì không biết nên làm gì.

Tiếng khóc này càng chọc giận người đàn ông, ông ta xách anh, kéo lên lầu.

Người mẹ đuổi theo phía sau: "Chồng, anh làm gì vậy?"

Người đàn ông đi lên lầu, quay lại tát cho người phụ nữ một bạt tai: "Tôi dạy con tôi không cần cô quan tâm, không nhìn được thì cút ngay cho tôi, cút càng xa càng tốt!"

Người phụ nữ yếu ớt ngã trên đất, trơ mắt nhìn con trai bị kéo vào phòng, tiếng khóc thê lương vang lên mãi không dứt, nhưng rốt cuộc không dám bước lên can ngăn.

Buổi tối đó, Chu Văn Hiên bị người đàn ông say rượu đánh gãy hai cái răng, mũi miệng đầy máu nhuộm đỏ sàn nhà.

Sáng hôm sau tỉnh lại, người đàn ông kia khôi phục dáng vẻ đạo mạo phong độ nhẹ nhàng, lại còn tặng quà sinh nhật cho anh, xin nghỉ học cho anh, để anh ở nhà tịnh dưỡng cho lành rồi mới đi học.

Lần này, Chu Văn Hiên không còn thông cảm cho người đàn ông như trước nữa.

Anh hiểu người đàn ông này không phải là một người cha bình thường.

Sau đó, ba ngày hai bữa lại xảy ra chuyện thế này.

Dần dần anh cũng hiểu, mỗi lần bị bạo lực gia đình, ba không cho anh đi học không phải vì sự quan tâm, hối hận, tự trách mà là sợ người khác thấy anh bị thương, đâm thủng lớp hình tượng mà ông ta cố gắng dựng lên.

Anh không chỉ cầu cứu mẹ một lần, lúc đầu bà cũng muốn bảo vệ anh, nhưng đối mặt với người đàn ông ngang ngược, người phụ nữ ăn bám như bà cuối cùng vẫn thỏa hiệp.

Năm mười tuổi, không biết vì nguyên nhân gì, người đàn ông quyết định ly hôn.

Lúc mẹ bỏ đi, Chu Văn Hiên năn nỉ bà, để bà mang theo mình, nhưng người phụ nữ chỉ khóc gỡ tay anh ra, sau đó ngồi lên xe đi mất.

Cũng chính cái buổi tối người đàn bà kia rời đi, ông ta lại say rượu đi vào phòng Chu Văn Hiên.

Có điều lần này, ngoại trừ đánh đập, ông ta còn muốn lột quần áo con trai mười tuổi.

Dù Chu Văn Hiên còn quá nhỏ, nhưng vì từ nhỏ đã thông minh, anh cũng mơ hồ hiểu được điều này có ý nghĩa gì.

Anh dùng hết sức lực của một đứa trẻ mười tuổi trốn thoát xiềng xích của người đàn ông, chạy đến phòng khác khóa kín cửa lại, dùng cái bàn chặn ngay sau cửa.

Đêm hôm ấy, tiếng đập cửa rầm rầm phảng phất đập vào trái tim nhỏ bé của đứa trẻ.

Anh không nhớ rõ âm thanh kia dừng lại lúc nào, chỉ nhớ mình ngồi trên bệ cửa sổ, khiếp sợ cả đêm.

Nhưng ít ra cũng bình yên qua được một đêm.

Từ hôm đó, mỗi tối lúc đi ngủ anh đều khóa trái cửa, sau đó dùng bàn ghế chặn sau cửa.

Điều may mắn là, người đàn ông tội lỗi kia chỉ khi say rượu mới bộc phát.

Lúc không uống rượu, ông ta vẫn là người đàn ông trí thức phong độ nhẹ nhàng.

Đối phó với người say rượu chung quy vẫn dễ hơn người tỉnh táo một chút.

Thật ra anh đã từng có định bỏ trốn, nhưng lại phát hiện tuổi mình còn quá nhỏ, không có giấy tờ bằng cấp gì, ngay cả vé xe cũng không mua được.

Vì thế anh chỉ có thể lên kế hoạch từng ngày, tính xem bao giờ mình có thể trưởng thành, hoàn toàn thoát khỏi nơi ma quỷ này.

Một chiều tối nọ, có ba người khách đến nhà.

Khi đó, anh đã gần như không nói chuyện với ông ta, tan học về nhà thấy dáng vẻ ông ta tươi cười trò chuyện với khách, anh chỉ hơi nhíu mày, lễ phép chào hỏi rồi mang cặp lên lầu.

Lúc đi đến cầu thang, ánh mắt anh vô tình liếc nhìn phòng khách, bắt gặp người đàn ông kia đang cười nhẹ nhàng, ôm lấy con trai của khách.

Trong mắt người ngoài, dường như đó chỉ là một cái ôm nhẹ nhàng của trưởng bối.

Dạ dày anh cuộn trào, cả người như rơi vào hầm băng.

Đêm đó, ông ta lại đi xã giao, người giúp việc cũng nghỉ phép về nhà.

Anh làm xong bài tập, yên lặng đi xuống lầu, bơm đầy nước vào hồ bơi vốn bị rút cạn, sau đó trở lại phòng khách, bình tĩnh chờ ông ta về.

Kim đồng hồ trên tường vừa điểm mười hai giờ.

Không gian tĩnh lặng bị tiếng ô tô bên ngoài phá vỡ.

Tim anh đập thình thịch.

Người đàn ông say khướt, chân nam đá chân chiêu đi vào cửa phòng khách.

Thấy con trai ngồi trên ghế, ông ta cười, ợ một hơi rượu, hỏi: "Hôm nay sao nghe lời thế hả? Vậy mà ngồi chờ ba về nhà."

Chu Văn Hiên quay đầu nhìn ông ta, không nói lời nào.

Mùi rượu trên người ông ta nồng nặc, dĩ nhiên là đã quá say.

Bước chân ông ta hình chữ S, chậm rãi lắc lư đến trước ghế sô pha, nâng gương mặt trắng nõn kia lên, chậc lưỡi nói: "Mau trưởng thành lên! Nhưng mà trưởng thành thì cũng không tốt, tao không thích bé trai đã lớn."

Cảm giác buồn nôn lại xộc tới, Chu Văn Hiên đẩy ổng ta ra, đứng dậy chạy ra nhà sau.

Người đàn ông thất tha thất thiểu đuổi theo phía sao: "Mày đi đâu, tao đang nói chuyện với mày, tao tạo điều kiện cho mày, cho mày ăn cho mày uống, mày lại coi tao như kẻ thù, hôm nay tao phải cho mày biết tay."

Chu Văn Hiên chạy đến bên bể bơi thì dừng lại.

Bể bơi trong nhà này gần như chưa từng được sử dụng bởi vì ông ta sợ nước.

Đương nhiên, chuyện này hầu như không có ai biết.

Anh nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn dưới bóng đêm, chưa bao giờ trong lòng kiên định như thế.

Mặc dù anh mới mười hai tuổi, còn rất gầy, nhưng đã cao một mét bảy, bởi vì kiên trì rèn luyện nên sức lực cũng không yếu ớt.

Lúc người đàn ông đuổi tới, anh thoáng lui về sau, dùng sức đẩy ông ta xuống hồ.

Ùm một tiếng.

Tiếng người đàn ông rơi xuống nước phá vỡ bóng đêm yên tĩnh.

Cũng may đây là biệt thự, nhà hàng xóm gần nhất cũng cách mấy trăm mét.

Giờ phút này, cả căn biệt thự rộng lớn như vậy, chỉ có anh và người đàn ông trong hồ.

Sẽ không một ai biết được nơi này đang xảy ra chuyện gì.

Ông ta hoảng sợ giãy dụa.

Cơn chuếnh choáng trong phút chốc đã vơi hơn một nữa, nhưng vì tác dụng phụ của cồn, ông ta không có chút sức lực nào.

Huống chi ông ta còn sợ nước.

"Mau kéo tao lên!" Ông ta dùng hết sức hét lớn với cậu nhóc.

Nhưng từ đầu đến cuối cậu nhóc vẫn thờ ơ đứng đó, trên mặt là biểu cảm bình tĩnh dường như chỉ đang ngắm cảnh.

Ông ta không thể tin, nhìn đứa con trai chảy cùng dòng máu với mình đứng trên bờ, rốt cuộc cũng hiểu ra.

Đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn, đứa trẻ mười hai tuổi này có ý định mưu sát ông ta.

Cuối cùng Chu Văn Hiên cũng mở miệng, giọng nói bình tĩnh lại lạnh nhạt: "Ba, tôi sẽ không để ông hại thêm đứa trẻ nào khác nữa, mọi chuyện kết thúc rồi."

Đúng vậy, mọi chuyện đều kết thúc rồi.

Nước vào khoang mũi ngày càng nhiều, ý thức dần trở nên mơ hồ, ông ta biết, cuộc sống vinh quang và tội lỗi của mình kết thúc tại đây, kết thúc dưới tay con trai mình.

Sự phẫn nộ và hối hận của ông ta lúc này đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Động tác giãy dụa từ từ dừng lại, thân thể ban đầu chìm dưới nước cũng từ từ nổi lên.

Dưới ánh trăng, thi thể của ông ta nhẹ nhàng lay động theo gió đêm.

Không gian ồn ào lại trở về với sự tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng côn trùng kêu râm ran.

Chu Văn Hiên ngồi trên ghế bố trên bờ, bình tĩnh nhìn người đàn ông trong hồ.

Lúc này, trời đất dường như chỉ còn hai người họ, nhưng anh không thấy sợ hãi chút nào, chỉ có cảm giác giải thoát như trút bỏ được gánh nặng.

Một tiếng sau, anh mới chậm rãi đi vào nhà, trở lại phòng mình.

Không cần phải khóa chặt cửa, đẩy bàn ghế lại vị trí cũ, sau đó nằm trên giường lớn, ngủ thật say.

Ngày mai lại là một ngày mới.

Hai năm qua, đây là lần đầu tiên anh ngủ một giấc ngon lành không mộng mị.

Tiếng thét của người giúp việc đánh thức anh.

Mở mắt ra, trời đã sáng rõ.

Anh yên lặng xuống giường mở cửa sổ ra, nhìn thấy thi thể trôi nổi trong hồ và người giúp việc đứng bên bờ hoảng hốt báo cảnh sát.

*

Chuyện sau đó hơi hỗn loạn.

Cảnh sát, luật sự, nam đồng nghiệp cùng với ông bà từ phương xa chạy đến lần lượt lo liệu chuyện hậu sự.

Thời sự địa phương đưa tin một thương nhân có tiếng say rượu trượt chân ngã xuống hồ bơi tử vong.

Cảm ơn người đàn ông kia có thể dựng nên một bức bình phong giả nhân giả nghĩa nhiều năm như vậy, cũng cảm ơn ông ta đã ngược đãi mình, ngoại trừ người mẹ đã xuất ngoại, không ai biết được chuyện đó.

Vì thế không ai nghi ngờ vụ tai nạn này không phải ngoài ý muốn, lại không một ai có thể ngờ đến, thương nhân thành đạt này cuối cùng lại chết dưới tay đứa con trai mười hai tuổi.

Mọi người đều an ủi anh.

Anh cũng gào khóc tượng trưng vài lần.

Không phải vì thương tâm, mà là rốt cuộc cũng được giải thoát.

Anh thừa kế di sản kếch xù của ông ta, theo ông bà trở về quê cũ.

Ông bà đều là người hiền lạnh, không biết vì sao lại nuôi dưỡng ra một ác ma như thế.

Có thể thấy, tâm ma là trời sinh.

Chu Văn Hiên rất căm hận chuyện mình cùng dòng máu với tên ác ma này, vì thế sau khi trở về quê, sinh hoạt càng kiềm chế hơn trước, lúc nào anh cũng bắt mình tỉnh táo, tuyệt đối không được lạc lối, tuyệt đối không được trở thành một tên ác ma thứ hai.

Anh hiếu thảo với ông bà, cần cù giản dị, quan hệ với bạn học rất tốt, mỗi lần thi cử đều đứng nhất, ai cần anh cũng đều ra tay giúp đỡ.

Thậm chí khi có bạn học bệnh nặng, anh còn quyên góp mười vạn tiền tiêu vặt mình tích góp.

Ở trường có rất nhiều người chào đón anh, thầy cô bạn bè ai cũng yêu mến.

Anh là Chu Văn Hiên con nhà người ta.

Dần dần, anh cũng tin mình không hề có bất cứ quan hệ nào với tên ác ma kia.

Chỉ là nửa đêm tỉnh mộng, luôn có một âm thanh nói bên tai anh: "Mày đang chảy trong mình dòng máu của tao, mười hai tuổi giết người, mày cũng giống tao thôi, trời sinh đã là ác ma."

"Mày cho rằng mày là thứ tốt lành gì, đều là giả vờ giả vịt, bản chất của mày thật ra cũng giống tao, đều là ác ma, ác ma!"

Không phải! Không phải!

Hết lần này đến lần khác anh tỉnh giấc vì ác mộng.

Ban ngày, anh vẫn là học sinh giỏi người người yêu mến.

Buổi tối, anh lại bị ác mộng quấy nhiễu, thậm chí còn không dám đi ngủ.

Càng ngày, anh muốn ngủ cũng không ngủ được, không thể không mượn thuốc để có một giấc ngủ.

Anh nhờ bác sĩ tâm lý tư vấn, nhưng không dám nói ra bí mật chôn giấu trong lòng.

Cuối cùng chỉ có thể tự mình hại mình, dùng đau đớn thể xác để giảm đi nỗi đau khổ trong tâm hồn.

Vì thế, anh rất hâm mộ những người có sức sống kiên cường.

Ví dụ như là Diệp Mân khóa dưới.

Anh cố gắng để bản thân mình có nguồn năng lượng như thế.

Không để con ác ma trong giấc mộng kia lại đánh bại mình.

Nhưng từ đầu đến cuối đều phí sức.

Bị ác mộng tra tấn hơn chục năm, có lúc anh nghi ngờ bản thân mình, nghi ngờ ý nghĩa sống trong trên đời.

Dù mọi người đều nói anh ưu tú thế này thế kia, cũng có nhận được lời tỏ tình của con gái. Nhưng xưa nay anh không tin có ai thật lòng quan tâm mình.

Ngay cả ba mẹ cũng bỏ anh, trừ ông bà nội, có ai yêu thương anh thật lòng đâu.

Sau khi ông bà lần lượt qua đời, cuộc sống đối với anh cũng không còn quan trọng.

Cho dù anh rời đi, chắc hẳn cũng sẽ không nhiều người để ý.

Quả thật anh từng muốn kết liễu đời mình nhiều lần, nhưng thế gian này, xưa nay vẫn là thứ tốt đẹp như vậy, ràng buộc bước chân vô định của anh.

Thế gian này không yêu anh, nhưng có thể anh vẫn còn yêu thế gian này.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Rõ ràng Chu học trưởng là tiêu chuẩn nam chính của mỗ nha –