PHẦN 03/04

10

Mười phút sau, Tống Dực Bạch từ trong phòng đi ra.

Tôi im lặng sững sờ nhìn Tống Dực Bạch trước mặt, anh ấy mặc áo khoác gió kaki, áo sơ mi trắng, quần tây đen, ngay cả mái tóc cũng được chải chuốt gọn gàng.

Không phải anh chỉ đi mua đồ thôi sao, sao phải ăn mặc đẹp trai thế làm gì?!

"Đi thôi!"

Anh ấy bước đến gần tôi, tự nhiên cầm cái túi của tôi ở trên bàn.

Tôi nhìn bóng lưng cao ngất kia mà nuốt một ngụm nước miếng.

Mới sáng sớm cũng k1ch thích quá đi!

Trong xe, tôi liên tục liếc mắt lén nhìn Tống Dực Bạch.

Với chiếc mũi cao, đôi môi mỏng hồng và đường quai hàm tuyệt đẹp, khuôn mặt của anh ấy thật hoàn hảo không thể chê vào đâu được!

Vẻ đẹp hưng thịnh ngày nay đã được đón nhận.

Tôi không ngờ tôi chỉ nói với anh ấy địa chỉ công ty một lần và anh ấy đã nhớ ngay.

Càng không nghĩ tới anh lại lái xe thẳng tới cửa công ty.

Nhìn những người đi làm bên ngoài, tôi thực sự cảm thấy hơi xấu hổ.

Cửa xe mở ra, Tống Dực Bạch không biết xuống xe từ lúc nào.

"Em không cần phải làm việc?"

Tôi nhìn khuôn mặt rêu rao của anh ấy mà tim tôi lỡ nhịp.

Một từ lắp bắp thoát ra khỏi miệng tôi: "Đi!"

Xuống xe, tôi đi về phía cửa công ty mà không dám dừng lại một giây.

Phải biết rằng công ty là một nơi bát quái nổi tiếng.

Đi được hai bước, giọng nói trong trẻo của Tống Dực Bạch từ phía sau truyền đến, nếu cẩn thận lắng nghe, trong đó ẩn chứa một ý cười.

"An An, em không lấy túi à!"

Sao anh gọi tên tôi hay thế?

Tôi quay lại nhìn vào đôi mắt đong đầy ý cười của anh, mặt tôi chợt đỏ bừng.

Tôi cúi đầu cầm lấy chiếc túi, quay người bỏ chạy trối chếc.

Khi tôi trở lại chỗ làm việc của mình, Thiến Thiến người ngồi cạnh tôi, lập tức tỏ vẻ buôn chuyện và hỏi mối quan hệ của tôi với Tống Dực Bạch là gì.

Tôi khẳng định đó chỉ là mối quan hệ bạn cùng nhà bình thường và không có mối quan hệ nào khác ngoài mối quan hệ đó.

Không ngờ Giang Kỳ lại nghe được lời tôi nói.

Anh ấy không biết từ đâu lấy ra một chai sữa ấm và đặt nó lên bàn tôi.

"Tối qua em uống nhiều quá, giờ uống chút sữa đi, tốt cho dạ dày!"

“Cám ơn.” Tôi ngượng ngùng cười.

Giang Kì vừa rời đi, Thiến Thiến càng cười hào hứng hơn.

"Được rồi, An An, một người công ty, một người ở nhà, thật có phúc khí!"

Tôi sợ hãi bịt miệng cô ấy lại.

"Tiểu tổ tông, cậu đừng nói nhảm, người khác nghe được tớ có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được đâu!"

Cuối cùng, tôi đã bịt miệng cô ấy bằng bữa cơm trưa.

11

Đến trưa, tôi nhận được cuộc gọi của chú Tống.

Qua điện thoại, chú ấy nói với tôi rằng Tống Dực Bạch thích phụ nữ và hiện tại anh ấy đã có người mình thích.

Tôi không cần phải hỏi dò về anh ấy nữa.

Lòng tôi chợt trở nên hỗn loạn.

Anh ấy có người mình thích khi nào vậy?

Hình như tháng trước anh ấy nói mình độc thân nhưng vẫn chưa gặp được người mình thích!

Đến chiều, tôi cảm thấy cả người như không thể nhấc nổi sức lực, đầu óc choáng váng.

Chắc hẳn tối qua sau khi ngủ quên nên tôi đã đá văng chăn ra.

Nhiệt độ giữa tháng 10 không quá lạnh nhưng có sự chênh lệch nhiệt độ lớn giữa buổi sáng và buổi tối.

Cuối cùng cũng tan sở, tôi lê cơ thể kiệt sức của mình vào thang máy.

Khi ra khỏi thang máy, Giang Kỳ đột nhiên nắm lấy tay tôi.

"An An, anh đưa em về."

Tôi định từ chối nhưng sắc mặt anh ấy lập tức trở nên nghiêm túc.

"Em đang bị ốm."

Một câu nói làm im bặt mọi bướng bỉnh của tôi.

Thiên Thiên tỏ ra ngạc nhiên và lo lắng nhìn tôi.

“An An, cậu không thoải mái sao không nói?”

Ngoài miệng là quan tâm tôi, nhưng cậu ấy lại chạy nhanh hơn bất kỳ ai khác.

"Quản lý, tôi giao An An cho anh!"

Nói xong cô bước ra khỏi thang máy.

Trong thang máy chỉ còn lại tôi và Giang Kỳ.

Làm sao anh ấy lại biết tôi không được khỏe?

Tôi hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, nước da trắng nõn, ngũ quan hài hòa cùng với cặp kính gọng vàng, nhìn có vài phần cấm dục trong treo nhưng lại có chút lạnh lùng.

Như nhận thấy ánh mắt của tôi, anh ấy đột nhiên cúi đầu xuống nhìn tôi.

Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi gặp nhau, tôi thấy sự lo lắng trong mắt anh.

"Thế nào, em thấy không thoải mái sao? Có muốn đi bệnh viện không?"

Anh ấy thực sự là một quản lí tốt!

Tôi lắc đầu: “Không cần, ở nhà có thuốc, tôi chỉ cần uống chút thuốc là được.”

Trên đường đi, anh lo tôi bụng đói uống thuốc nên đã tìm một quán ăn và mua một gói cháo cho tôi.

Ban đầu anh ấy muốn đưa tôi lên lầu nhưng tôi từ chối.

Cửa vừa mở ra, Tống Dực Bạch tình cờ đã đứng ở bên trong.

Tôi hơi bất ngờ.

Anh vẫn mặc bộ quần áo lúc sáng, trông thật trang trọng và đẹp trai.

Hôm nay anh ấy ăn mặc như thế này để đi hẹn hò!

Tôi cảm thấy hơi chán nản.

“Anh muốn ra ngoài sao?” Tôi nở một nụ cười gượng gạo trên môi.

12

Kể từ khi tôi biết anh ấy đã có người mình thích.

Tôi luôn cảm thấy mình không còn có thể đối xử với anh ấy như trước nữa.

Anh tiến lên hai bước và đặt tay lên trán tôi.

Giây tiếp theo.

Anh cau mày, ngoài lo lắng, trong mắt còn có chút hối hận.

"Đêm qua anh không nên để em ngủ một mình!"

Tôi sửng sốt cười khúc khích: “Vậy anh cũng không thể ngủ với em được!”

Lời vừa thốt ra khỏi miệng, tôi liền hối hận.

Tôi ngước mắt lên lén nhìn anh, trong đôi mắt đen láy của anh hiện lên một tia cảm xúc không rõ.

Tôi nhanh chóng giải thích: “Tôi không trách anh, đó là vấn đề của riêng tôi.”

Anh không nói gì, chỉ im lặng nhìn tôi.

Tôi bị anh nhìn nên cảm thấy có chút không tự nhiên:" Không phải anh định ra ngoài à?"

Sau vài giây, anh thở dài như nhận thua.

"Anh vừa mới ra ngoài về."

Anh đưa tay nhận lấy cháo từ tay tôi, bưng vào bếp, cho vào tô, lấy ra rồi còn cắt một chút hoa quả cho tôi.

“Ăn đi, lát nữa tắm rửa rồi còn uống thuốc.”

Tối nay anh ấy không không nấu ăn, chắc chắn anh ấy đã ăn ở bên ngoài rồi!

Uống thuốc xong tôi đi ngủ.

Nửa đêm mơ màng, tôi cảm thấy có người đến đây vài lần.

Vì quá mệt nên tôi cũng không mở mắt ra nhìn.

Ngày hôm sau, mặc dù đầu tôi không còn đau nữa nhưng tôi bắt đầu bị nghẹt mũi và ch ảy nước mũi.

Tôi xin nghỉ một ngày.

Sáng sớm, Tống Dực Bạch nấu cháo xương heo cho tôi, chu đáo bưng lên phòng cho tôi uống, còn dặn dò.

"Uống thuốc rồi ngủ một lát, nếu thực sự khó chịu thì nói cho anh biết, chúng ta sẽ đi bệnh viện."

Buổi trưa tôi ăn không ngon nên anh làm mì cho tôi.

Vì buổi sáng tôi ngủ nhiều nên buổi chiều tôi thực sự không thể ngủ được.

Tống Dực Bạch đang cùng tôi xem TV trong phòng khách.

Anh ấy đã ở cạnh tôi rất lâu và tôi hơi lo lắng cho anh ấy.

"Tống Dực Bạch, đi ngủ đi! Buổi tối anh không phải làm việc sao?"

Tống Dực Bạch khéo léo gọt vỏ táo, thản nhiên đáp: "Không sao đâu, buổi tối anh không làm việc nữa."

Vẻ mặt của tôi có chút cứng ngắc.

Ai đã khiến anh thay đổi thói quen mà anh đã duy trì gần mười năm này?

Là người mà chú Tống nói anh thích sao?

Những người bị bệnh dường như đặc biệt dễ bị buồn bã.

Tôi có vẻ hơi ghen tị!

Sau sự chăm sóc cẩn thận ngày đêm của Tống Dực Bạch, bệnh của tôi đã khỏi hẳn vào ngày hôm sau.

Sau khi ăn sáng xong, anh đề nghị đưa tôi đi làm.

Chỉ là hôm nay không phải là tiện đi siêu thị mà là đi làm việc khác.

Anh ấy không cho tôi lựa chọn để từ chối.

Một lúc sau, anh bước ra ngoài với chiếc áo khoác gió đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng cùng với chiếc áo T-shirt, trông rất đẹp trai và thời trang.

Tôi thấp giọng lầm bầm: Ăn mặc đẹp trai như vậy là định quyến rũ ai?

13

Vừa đến văn phòng, Thiến Thiến nhìn thấy tôi liền vui vẻ kéo tôi vào cuộc tán gẫu bát quái.

"An An, Giang Kỳ hôm trước đưa cậu trở về, vị kia nhà cậu có tức giận không?"

Tôi trợn mắt nhìn cô ấy: “Đừng nói nhảm, tôi và Tống Dực Bạch không có quan hệ gì với nhau cả.”

Thiến Thiến vẻ mặt không thể tin nổi: "Không có quan hệ, sao anh ấy có thể đón cậu sau giờ làm chứ?"

Tôi thắc mắc: “Anh ấy đón tớ sau giờ làm khi nào?”

Sau đó Thiến Thiến nói với tôi rằng đêm hôm đó Tống Dực Bạch đến công ty đón tôi tan làm, cho đến khi biết tôi được Giang Kỳ đưa về thì mới rời đi.

Trong lòng tôi khẽ động, nhưng ngoài miệng lại mạnh miệng phản bác.

“Anh ấy chỉ tiện đường thôi.”

Thiến Thiến lắc đầu và nói với tôi một cách nghiêm túc: "An An, tin tớ đi, anh ấy chắc chắn có ý với cậu."

Tôi chỉ cười.

Tống Dực Bạch đã có người mình thích rồi, Thiến Thiến nói như vậy là vì cô không biết mà thôi.

Nhưng tôi tuyệt đối không thể có những suy nghĩ như vậy.

Vào buổi trưa, tôi nhận được cuộc gọi từ Tống Dực Bạch, anh bảo tôi xuống dưới một chuyến.

Khi xuống lầu, tôi nhìn thấy Tống Dực Bạch đang đứng ở sảnh, trên tay cầm một thứ gì đó giống như hộp giữ nhiệt.

Với chiều cao 185cm và khuôn mặt điển trai, chỉ cần tùy ý đứng đó đã thu hút bao nhiêu các cô gái đi ngang qua dừng lại thì thầm.

“Sao anh lại tới đây?” Tôi bước đến gần anh và hỏi.

Tống Dực Bạch đưa hộp cơm lên và nở một nụ cười dịu dàng trên môi.

"Anh mang đồ ăn cho em."

"Em vừa bị ốm, đừng ăn đồ ăn ngoài!"

Tôi không thể tin được nhận lấy hộp cơm, tiếng cám ơn kia còn chưa kịp nói ra khỏi miệng thì một bàn tay ấm áp đã đặt lên đầu và nhẹ nhàng xoa tóc tôi.

"Ngoan ngoãn ăn cơm, tối anh đến đón em."

Giọng điệu của anh ấy nhẹ nhàng đến mức tôi gần như đắm chìm vào trong đó.

Tôi tự nhủ đừng suy nghĩ nhiều, anh ấy đã có người mình thích rồi.

Tôi hơi nghiêng đầu, tránh ánh mắt của anh: "Cảm ơn vì hộp cơm của anh, tối nay không cần phiền anh đón tôi."

"Tôi lên trước, anh cũng đi về đi!"

Tôi quay người rời đi.

"An An."

Anh chợt nắm lấy tay tôi.

Tôi nhìn quanh và thấy rất nhiều người đang nhìn chúng tôi, tôi vùng ra khỏi tay anh ấy và lùi lại một bước.

"Còn gì nữa không?"

Anh thu lại bàn tay vẫn đang giơ lên ​​​​và cụp mắt xuống, cố gắng che giấu sự thất vọng dưới mắt bằng hàng lông mi dày.

"Đừng từ chối, bố anh nhờ anh chăm sóc em."

Giọng anh trầm trầm, nghe có vẻ hơi tổn thương.

Tôi hơi sửng sốt, lời cự tuyệt vẫn không nói ra khỏi miệng.

"Vậy làm phiền anh rồi."

14

Trở lại văn phòng, Thiến Thiến vẻ mặt xem kịch trêu ghẹo tôi.

"Nhìn xem, tớ đã nói với cậu rằng anh ấy có ý với cậu lại còn, vậy mà cậu lại không tin tớ."

"Đừng nói bậy, anh ấy đã có người mình thích rồi!"

Lời nói nhẹ nhàng của tôi khiến sắc mặt của Thiến Thiến đột nhiên trở nên khó coi, phải rất lâu mới bật ra được ba chữ.

"Đồ cặn bã."

Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt nghiêm túc: "Thiến Thiến, anh ấy không phải vậy. Anh ấy chăm sóc tớ vì bố anh ấy yêu cầu anh ấy phải làm như vậy. Sau này đừng nói như vậy nữa."

Tống Dực Bạch là một chàng trai tốt, anh ấy không nên vì tôi mà bị hiểu lầm như vậy.

Buổi tối, Tống Dực Bạch thật sự tới đón tôi.

Trong xe, bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Cuối cùng cũng về đến nhà, Tống Dực Bạch cởi áo khoác, không nói gì đi thẳng vào bếp.

Nửa tiếng sau, anh gọi tôi ra ăn.

Bò xào bông cải xanh, sườn heo chua ngọt, tôm luộc và súp gà.

Tôi không biết mình có thể ăn một bữa ngon như vậy trong bao lâu nữa nên đã rất no.

Tôi cứ tưởng hôm nay mọi chuyện sẽ kết thúc khi anh đón tôi tan làm.

Không ngờ ngày hôm sau anh ấy vẫn làm như vậy.

Và lần nào cũng vậy, lý do chỉ là tiện đường, hoặc trực tiếp là nói do chú Tống nhờ.

Việc anh ấy thuận theo trong hai hoặc ba ngày là điều bình thường, bốn đến năm ngày thì tôi có thể tìm ra lý do để thuyết phục bản thân tin tưởng anh ấy.

Nhưng mười ngày liên tục như vậy, ngày nào cũng tiện đường.

Anh ấy rốt cục là tiện đường nào đây?!

Hơn nữa mỗi ngày còn ăn mặc một phong cách khác nhau, giống như đi trên sàn catwalk.

Mọi người trong công ty đều nghĩ anh ấy là bạn trai của tôi.

Sau một thời gian dài, đừng nói đến họ, thậm chí đôi khi tôi còn cảm thấy như vậy.

Anh ấy liệu có yêu thầm tôi không?

Tôi sẽ chấm dứt cuộc hành trình bất tận của anh ấy.

Sáng thứ bảy, tôi lấy hết can đảm để nói chuyện với anh ấy.

"Tống Dực Bạch, anh có phải yêu thầm tôi không?"

Vốn dĩ tôi chỉ muốn bắt đầu bằng một câu nói đùa nhưng không ngờ anh ấy thực sự coi trọng chuyện đó.

"Em sẽ thầm mến một người như vậy sao?" anh ấy mỉm cười hỏi tôi.

Tôi nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: “Không.”

Anh ấy đột nhiên đưa tay ra xoa đầu tôi.

"Rõ ràng là anh đang theo đuổi em!"

Ánh mắt anh vừa dịu dàng vừa nghiêm túc, không hề đùa chút nào.

Tôi hoàn toàn choáng váng và thậm chí không thể suy nghĩ được.

Tống Dực Bạch đang theo đuổi tôi?