♡ ♡ ♡ ♡

Bên ngoài mưa ngày càng nặng hạt hơn. Dương Vũ cùng Bối Lạc Lạc rời khỏi phòng. Anh nhíu mày nhìn lên bầu trời đen kịt, từng giọt nước cứ thế rơi xuống làm ướt nhem cái sân bệnh viện.

Nghĩ một lúc, Dương Vũ đưa áo khoác của mình cho Bối Lạc Lạc khoác lên người rồi cùng chạy ra xe. Bối Lạc Lạc cũng không nhiều lời, khẽ liếc nhìn người bên cạnh rồi trực tiếp dùng áo anh khoác lên mình cứ thế chạy băng băng ra bãi đậu xe.

Dương Vũ vì mình không chạy trong mưa, chiếc áo sơ mi đã sớm bị ướt một mảng ở vai. Bối Lạc Lạc liếc sang thấy thế không hiểu vì sao lại khẽ bối rối, " Anh không lạnh chứ? Cái kia...ướt rồi."

Được nhím con quan tâm, Dương Vũ không vui mừng mà ngược lại cảm giác hơi hoảng sợ, vội lắc đầu, " Haiz, ướt như này ăn thua gì. Cậu thắt dây an toàn vào đi. "

Nói rồi anh nhấn ga chạy đi, trong xe cũng vang lên một vài âm thanh êm dịu. Mưa bên ngoài không ngừng rơi, làm nhòe đi tấm kính đằng trước. Dương Vũ bỗng chau mày một chút, sau đó hắng giọng, " Chuyện...mẹ cậu, tôi thật lòng rất tiếc. Tôi không dám cầu xin sự tha thứ từ cậu."

" Ngày hôm đó nếu tôi kiểm tra lại số liệu thì có lẽ...đã không để xảy ra chuyện này. Tôi không muốn đổ tội cho ai, hay ngụy biện cho bản thân. Tôi muốn cho cậu hiểu rằng, chuyện đó không phải do tôi. Cậu nên biết, có người đã dùng chuyện ấy để hãm hại tôi.."

" Chỉ tiếc là...người đó đã cao chạy xa bay. Tôi...không cần người đó quay lại xin lỗi, việc cần làm là tôi phải tìm ra người đó và bảo hắn ta đầu thú sớm nhất có thể. Như vậy sẽ lấy lại sự công bằng cho cái chết của Lưu Huyền Chi rồi..."

Bối Lạc Lạc ngoan ngoãn ngồi im lắng nghe anh nói, lâu lâu khóe miệng chỉ giật giật lên một chút.

Nghe anh ta nói, cậu nhất thời không biết tâm tư của mình thế nào nữa. Chỉ biết những lời nói đó cứ thế chui vào đầu và nằm yên không chịu đi ra nữa. Lời tâm sự thật lòng như vậy, Bối Lạc Lạc cậu nỡ nào không mủi lòng mà bỏ qua?

Nếu đúng như lời Dương Vũ nói thì người cậu cần tính sổ chính là một kẻ khác. Vậy mà ngày hôm đó đã nổi nóng bay thẳng vào đấm anh ta một cái đến đứng không vững. Sau đó còn nói những lời nặng nhẹ khó nghe.

Trước đến nay, Bối Lạc Lạc luôn tự cho bản thân mình cái gì cũng đúng, ai làm trái ý cậu đều là không biết điều. Lần đầu gặp mặt bác sĩ Dương, cậu cũng có suy nghĩ như thế. Nhưng bây giờ lại cảm thấy anh ta có chút...khác với bọn người cậu từng gặp.

Một cảm giác rất kỳ quặc, biết rõ Dương Vũ cũng gián tiếp gây ra cái chết của mẹ, nhưng khi nghe anh ta nói xong lại không còn tức giận nữa.

Rốt cuộc vì sao mà lại dễ dàng bỏ qua như vậy? Bối Lạc Lạc cũng không biết.

Dương Vũ thấy cậu quá im lặng, bèn nghiêng mặt nhìn sang. Bỗng trong tầm mắt thu vào một gương mặt đang ửng hồng, viền mắt cũng dần đỏ lên, nếu không nhầm thì còn có dòng nước rất mỏng vừa chảy xuống.

Bối Lạc Lạc tự dưng lại không kiềm được cảm xúc mà khóc. Cậu cố gắng quay mặt ra cửa sổ, môi mím lại đè nén đi cái xúc cảm mềm yếu kia.

Tên ngốc, sao lại để hắn ta thấy bản thân yếu đuối như vậy?

Dương Vũ chứng kiến khoảnh khắc đó, trong lòng chợt nhói lên. Anh dường như không thể thở trong vài giây đồng hồ, cả người hơi cứng lại, không biết phải nói gì.

Trong mơ màng, Bối Lạc Lạc cảm nhận được một hơi ấm tỏa ra từ bàn tay to lớn kia đang áp hẳn lên mặt mình, sau đó còn lướt nhẹ lau đi giọt nước đọng trên đó.

Tim Bối Lạc Lạc trong lồng ngực không khỏi nhảy loạn, cái cảm giác động chạm da thịt này thật sự như một luồng điện chạy ngang qua. Cậu khẽ giật mình quay sang mở to mắt nhìn anh.

" Anh..."

Dương Vũ khẽ nhíu mày nhìn cậu, giọng anh đột nhiên khàn đi, " Đừng khóc, tôi có thể làm gì để cậu bình tĩnh hơn?"

Giọng nói tuy có chút khàn khàn do cảm xúc nghẹn trong lòng nhưng vẫn xuất hiện một tia dịu dàng trong đó. Bối Lạc Lạc sau vài giây đã tỉnh lại, nhếch môi cười lạnh, " Làm gì ư? Hôn tôi xem, tôi sẽ bình tĩnh lại ngay đấy."

Vốn dĩ lời nói đó chỉ mang tính chất trêu đùa của một tên lưu manh nhỏ tuổi mà thôi. Bối Lạc Lạc nghĩ rằng anh ta cũng sẽ biết đây là giỡn, dĩ nhiên sẽ không thực hiện nó.

Hôn sao? Một người đàn ông hôn một tên con trai cứng ngắt? Không phải là quá vô lý rồi đi?

Bối Lạc Lạc nói xong liền xoay mặt đi chỗ khác, sau đó lại cảm giác được bàn tay lúc nãy giữ chặt cằm mình kéo lại gần.

Dương Vũ vẫn nhíu mày, đôi mắt lúc này trở nên u mê đi một chút, anh cứ thế tiến lại gần rồi áp môi mình lên đôi môi trắng bệch kia.

Môi Bối Lạc Lạc lạnh lắm, Dương Vũ có thể cảm nhận chính xác như thế. Chẳng hiểu sao lại nảy sinh một suy nghĩ kỳ quặc, muốn làm môi cậu ta ấm hơn một chút.

Nghĩ thế, Dương Vũ liền đưa lưỡi khéo léo tách hai môi đang cắn chặt lại, trực tiếp đi vào bên trong khám phá. Bên trong ngược lại rất ấm, ấm đến say mê người khác.

Bối Lạc Lạc cư nhiên bị anh ta giữ cằm hôn sâu, mắt cậu mở to hết mức có thể, hai tay cố gắng dùng lực đẩy ra. Một lần không được, cậu lại thử lần thứ hai. Mỗi lúc lực càng nhiều hơn nhưng...vô hiệu.

Dương Vũ thấy mình bị cự tuyệt, anh lại càng không buông tha, dùng tay trái chế ngụ sau ót, tiếp tục làm loạn trong khoang miệng.

Bối Lạc Lạc bị giữ chặt hơn, đột nhiên cảm thấy khó chịu, khẽ cắn vào môi Dương Vũ, lúc này cả hai đều cảm nhận được vị máu tanh xộc lên trong khoang miệng.

Dương Vũ do bị cắn đến chảy máu nên đã tạm thời ngừng lại động tác, nhích ra xa một chút, đưa lưỡi liếm đến chỗ bị máu đang đọng lại.

Máu của anh cũng còn lưu lại trong miệng của Bối Lạc Lạc khiến cậu rùng mình một cái. Sau khi định thần lại, cậu mới bối rối nói, " Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý..."

Cả người run lên một chút, trước mắt cậu Dương Vũ như một con người hoàn toàn khác. Anh ta trông rất giống một tên dã thú bị kìm hãm từ lâu rồi.

" Không có gì." Buông nhẹ một câu, Dương Vũ điều chỉnh lại tư thế, sau đó lạnh lùng nhấn ga phóng đi.

Bên ngoài trời đã sáng hơn một tý, mưa cũng nhẹ hạt đi rồi. Nhưng trong lòng Bối Lạc Lạc lại vô cùng nặng trĩu. Chuyện lúc nãy rốt cuộc là gì? Tại sao...anh ta lại hành động như thế?

Có phải lúc nãy chỉ đang mơ màng không nhận thức rõ không?

Nếu như vậy chẳng phải rất giống tùy tiện chơi đùa mình sao? Bối Lạc Lạc một bên hoảng loạn, một bên lại tức giận.

Cả hai nhất thời cùng lúc im lặng, không ai nói với ai tiếng nào. Dương Vũ vẫn chuyên tâm lái xe đi một quãng xa.

Nhìn bên ngoài vẻ mặt anh vẫn rất điềm nhiên như không có chuyện gì. Nhưng bên trong lại vô cùng bối rối. Anh đang tự thầm mắng bản thân đã quá mức lưu manh, đang tự khinh bỉ chính mình.

Cái loại chuyện đó cũng dễ dàng làm được? Còn không kiêng nể mà với một người con trai? Anh là...quá điên rồi.

Nhưng lúc nãy, Bối Lạc Lạc vừa bảo hôn tôi đi, anh chẳng hiểu vì sao lại như bị cuốn vào mê hoặc của lời nói mà làm theo. Đến khi biết mình đã chạm quá giới hạn thì đã muộn, lúc ấy Dương Vũ muốn dừng lại nhưng vẫn là không thể.

Nụ hôn đó rất ấm, nó khiến người khác muốn kéo dài, kéo dài mãi.

Đi được một quãng, Bối Lạc Lạc xoay mặt ra cửa sổ nhìn thì phát hiện Dương Vũ đã quay xe trở về Bắc Hà. Vừa định mở miệng lên tiếng thì đã bị ngắt ngang, " Cậu vào đi, không phải vẫn còn đang thực tập sao? Chuyện lúc nãy tôi xin lỗi, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa. Còn...chuyện mẹ cậu, tôi đã nói hết, hy vọng cậu sẽ hiểu. "

Bối Lạc Lạc nghe xong, ngón tay bất giác run lên, rà đến chỗ mở cửa nhưng không thể mở. Dương Vũ thấy thế hơi nhíu mày, nhướn người qua thay cậu mở khóa cửa.

Bối Lạc Lạc nhìn theo hành động của anh, trong lòng đột nhiên hụt hẫng rất nhiều.

***

Dương Vũ gửi xe xong trực tiếp đi đến phòng Lâm Y Phàm, anh mở cửa bước vào vừa lúc thấy hắn ta cúp máy điện thoại, vẻ mặt một chút cũng không lay động.

" Vừa nói chuyện với ai thế? "

Lâm Y Phàm ngước mắt nhìn Dương Vũ, nhẹ tì cằm lên ngón cái, ra chiều nghĩ ngợi, " Nói chuyện với một người quan trọng."

" A, là Trần Hinh à?" Dương Vũ đi đến ngồi xuống ghế, tự nhiên rót trà ra uống một ngụm.

" Tôi dù có yêu cũng không đến mức điên cuồng như thế, biết chưa? Là người khác." Cơ mặt bác sĩ Lâm có chút động tĩnh khi nhắc đến Tiểu Hinh.

Ừ thì không đến mức điên cuồng, chỉ là trong ba năm chỉ khắc sâu hình ảnh một người con trai, như vậy còn chưa chịu là cuồng mê?

Trần Hinh hiện tại là người yêu của anh thật, nhưng đâu đó trong tâm trí, Lâm Y Phàm vẫn còn mông lung, chưa thể vạch rõ tình cảm của mình. Mỗi khi nhìn ngắm Trần Hinh, dù chỉ một chút thôi, nhưng hình ảnh của An Hạo Hiên vẫn cứ xuất hiện.

Cứ nghĩ đến chuyện mình vì hình ảnh của Tiểu Hiên mà hồ đồ đi tỏ tình với Trần Hinh, Lâm Y Phàm không thể không tự phỉ báng bản thân.

" Cậu không điên cuồng vì yêu thì còn ai điên cuồng nữa? " Dương Vũ nhếch môi khiêu chiến.

Lâm Y Phàm nhíu nhíu mày, cố gắng bỏ ngoài tai lời nói vô vị của hắn, dựa lưng vào ghế tiếp tục trầm tư không nói.

Lát sau, Dương Vũ mới khẽ lên tiếng, gương mặt cũng thoáng biến sắc, " Lâm Y Phàm, giả như cậu đột nhiên muốn hôn một người, đến khi hôn rồi lại không muốn buông, thì là ý gì?"

"...Cậu đã hôn ai?" Lâm Y Phàm trực tiếp hỏi thẳng.

Dương Vũ vò vò tóc chán nản, đè nén âm thanh xuống, " Bối..Lạc Lạc!!"

Âm thanh dù nhỏ nhưng từng chữ đều lọt vào tai Lâm Y Phàm một cách rõ ràng, anh nghe xong chỉ liếc nhìn biểu hiện của Dương Vũ, sau đó mới từ từ nói, " Cảm giác thế nào?"

" Không tệ. Rất thích. Muốn nữa."

" Vậy thì cậu nên...gỡ bỏ cái mác trai thẳng của mình đi là vừa rồi." Lâm Y Phàm nhếch môi cười trêu chọc, chưa kịp cho Dương Vũ nổi đóa thì tiếng chuông điện thoại reo lên.

Lâm Y Phàm điềm nhiên lấy điện thoại bấm nghe, bên kia không biết nói gì nhưng nhìn biểu hiện của hắn ta rất vui mừng.

Sau đó anh đứng dậy, cầm theo cái áo khoác rồi vỗ vai Dương Vũ, " Đi thôi, đi gặp một người."

Dương Vũ mơ hồ không hiểu Lâm Y Phàm nói gì, bất giác đứng dậy theo, sau đó mới gấp gáp hỏi, " Gặp ai?"

" Mặc Viêm."