Hoa Đô Thập Nhị Thoa

Chương 11: Năm tháng đoạn tình​

Âu Dương Phỉ Phỉ nghĩ thầm không xong, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn nói:

- Vương tiên sinh, anh định giải quyết vấn đề gì nữa? Rõ ràng anh đã nói là do cô giáo Triệu tự ý cho thuê phòng, nói cách khác thì anh đã tạm thời thuê cô ấy làm việc cho anh, rõ ràng là bản hợp đồng này có giá trị.

- Tổng Giám đốc Âu Dương, xin cô hãy có trách nhiệm với lời nói của mình, cô giáo Triệu đã nói là sẽ đem tiền thuê nhà trả cho cô, cô lại nói là cứ giữ lại để lo liệu công việc, sau đó lại còn cho thêm ba nghìn nữa. Cho nên mười một nghìn đó coi như là làm từ thiện cho cô giáo Triệu rồi còn gì nữa.

Vương Dung đứng dậy chào cô và mời cô ra ngoài.

- Được rồi Tổng Giám đốc Âu Dương, tôi mặc kệ là cô đang trải nghiệm cuộc sống hay đi chơi gì đó thì cũng mời cô đi đến một nơi khác, đừng ở đây làm lãng phí thời gian của tôi.

- Từ từ......

Trong tình thế cấp bách Âu Dương Phỉ Phỉ vội vàng chạy tới chặn đường của Vương Dung, hơi lúng túng nói:

- Anh, anh không thể đuổi tôi đi được.

Vương Dung lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô, hạ giọng nói:

- Lý do.

- Bởi vì, bởi vì.....

Âu Dương Phỉ Phỉ đau đầu để tìm lý do, bỗng mắt cô chợt sáng lên, vội mở cái bóp của mình và lấy ra toàn bộ số tiền trong đó.

- Bởi vì hiện tại tôi chỉ còn lại năm mốt đồng, nếu anh đuổi tôi đi thì tôi phải ăn ngủ ở đầu đường xó chợ. Vương Dung, chắc là anh không muốn nhìn thấy tôi như vậy chứ, anh cũng thông cảm cho tôi một chút chứ?

- Cả đất nước Trung Quốc này có ít nhất mười ngàn người vô gia cư ăn ngủ ở ngoài đường, tôi không thể nào thông cảm cho tất cả bọn họ được.

Vương Dung lạnh lùng nói:

- Nếu cô không có lý do nào khác thì.....

- Khoan đã, tôi có lý do.

Âu Dương Phỉ Phỉ thầm mắng tên họ Vương này đúng là tên máu lạnh, vội vàng nói:

- Anh cũng thấy là vừa rồi tôi đã giúp đỡ cho cô giáo Triệu một chút tiền, cũng coi như là giúp đỡ anh, hãy cho tôi ở lại nhà này ba tháng, hết ba tháng tôi sẽ chuyển đi.

- Ân huệ và những thứ khác tôi không cần.

Vương Dung cười khẩy nói:

- Nếu cô thấy hối hận vì lỡ cho số tiền kia mà lại ngại mở miệng thì tôi có thể lấy lại giúp cô, chỉ cần cô lập tức rời khỏi nơi này.

- Tiền đã cho đi làm sao tôi có thể lấy về được? Anh cho tôi là hạng người nào hả?

Âu Dương Phỉ Phỉ thấy bực mình, lớn tiếng nói:

- Tôi nói cho anh biết, dù có bị ép buộc, cưỡng chế nhưng chuyện tôi đã muốn làm thì chắc chắn sẽ cố gắng làm đến cùng, mặc kệ là có bất trắc gì hay không. Căn phòng này tôi đã trả tiền rồi, anh không cho tôi ở thì tôi vẫn sẽ ở, đừng nói đến chuyện quăng tôi ra ngoài đường, cho dù anh có ném tôi xuống sông Hoàng Phố thì tôi cũng sẽ bơi trở lại đây.

- Tôi cũng nói cho cô biết là cho dù có bị cưỡng chế cỡ nào, người nào muốn tôi làm chuyện mà tôi không thích thì dù cầm dao kề cổ tôi cũng sẽ không bao giờ đồng ý.

Vương Dung cười chế giễu:

- Cho dù cô có cởi hết quần áo trên người ra để quyến rũ, dụ dỗ thì tôi cũng không thèm ngó ngàng đến đâu.

- Ai quyến rũ anh hả?

Âu Dương Phỉ Phỉ bị những lời nói của tên lưu manh kia làm cho tức giận, trợn mắt, nghiến răng nói:

- Vương Dung, anh nghĩ tôi là ai hả?

- Cô là ai thì có liên quan gì đến tôi đâu?

Vương Dung uể oải nói:

- Vậy nên, Tổng Giám đốc à, bây giờ cô nên đi thì tốt hơn.

- Chẳng lẽ anh máu lạnh, tàn nhẫn đuổi cùng giết tuyệt như vậy sao?

Âu Dương Phỉ Phỉ giận run người, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng bị ai ghét bỏ như vậy, nói như thế nào thì cô cũng là một cô gái có thân phận, học thức, địa vị xã hôi, ở trong nhà hắn sẽ là một vinh hạnh cho hắn, có khi nào cái tên kia bị gay không?

- Đuổi cùng giết tuyệt? Ôi trời, Tổng Giám đốc Âu Dương, cô hơi quá lời rồi đấy.

Vương Dung lắc đầu, nói:

- Nói thật với cô, đối với cô thì tôi cũng không phải là ghét bỏ gì, thậm chí còn có phần khâm phục vì thái độ làm việc và cách đối xử với mọi người. Nhưng đây là nhà tôi, tôi không muốn có bất kì ai khác ở lại đây. Như vậy đi, số tiền tám ngàn mà cô cho cô giáo Triệu thì tôi sẽ giúp cô ấy trả lại cho cô, như vậy cũng đủ cho cô ở được hai tháng trong khách sạn. Hoặc là cô có thể đến nhà một người bạn gái nào đó ở nhờ một thời gian, không thì đến phòng nghỉ ở công ty, khi giải quyết được những vấn đề khó khăn của cuộc sống rồi thì có thể tạo được một hình ảnh cực kì tốt với những người trong công ty, càng tạo được uy tín của mình hơn nữa.

- Tôi không cần dùng cách này để tạo uy tín hay thu hút sự quan tâm gì cả.

Âu Dương Phỉ Phỉ cau mày, quan điểm của cô là phát triển công ty dựa trên năng lực của mỗi người, đánh giá từng người qua sản phẩm mà họ làm ra được, chứ không phải bóc lột sức lao động của công nhân để tăng lợi nhuận. Cô nói thêm:

- Và tôi cũng không cần anh trả lại số tiền kia cho tôi.

- Tốt lắm, vậy cô có thể đi rồi.

Vương Dung ngáp và xua tay đuổi cô đi.

Đến Bồ Tát còn có ba phần tức giận, huống hồ Âu Dương Phỉ Phỉ trước giờ quen được nuông chiều, vậy mà bây giờ bị hắn không chỉ một mà đến năm lần bảy lượt đuổi đi như đuổi ruồi muỗi vậy. Cô giống như một thùng thuốc nổ bị đốt, bình thường lúc giận dữ thì vẻ mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, vẫn có thể cười gượng được, tuy nhiên lúc này không giống như vậy, cô giận dữ nói:

- Vương Dung, Vương tiên sinh, tôi hi vọng có thể cùng anh nói về điều kiện để tôi có thể ở lại đây. Hiện tại tôi gặp một vài biến cố nên tạm thời không có tiền, nhưng chỉ sau vài tháng nữa theo hợp đồng thì tôi sẽ nhận được một số tiền lương khổng lồ, đến lúc ấy tôi có thể lấy ra mười ngàn mỗi tháng để thuê nhà và trả tiền nợ thuê nhà của anh.

Đúng như lời cô nói, càng bị dồn vào đường cùng thì chuyện cô muốn làm nhất định phải làm cho bằng được, huống hồ bây giờ cô không còn nơi nào để đi nữa.

Ở công ty thì buổi tối vắng vẻ, chỉ có vài người bảo vệ khiến cô rất bất an, sống ở nhà Khuê Mật thì sáng sớm nay cô ấy đã bay đi Hương Giang để giải quyết công việc, hơn nữa nếu Khuê Mật có ở đây thì cô cũng không muốn ở chung vì cô ấy có một vài sở thích đặc biệt mà cô không thể chấp nhận được.

Những bạn bè khác thì do cô ra nước ngoài học từ cấp hai nên không có nhiều, nơi ở tốt nhất mà cô có chính là hai ngôi nhà ở Trung Quốc nhưng cô lại không thể ở đó, cha cô đã cho người khác thuê rồi, đúng là lão già xảo quyệt, muốn tuyệt đường sống của con gái mình.

Trong lúc cô đang khổ sở suy nghĩ thì Vương Dung ngáp dài nói:

- Tổng Giám đốc Âu Dương, cô cứ từ từ mà suy nghĩ, tôi đói bụng rồi, ra ngoài ăn khuya chút đã, hy vọng trước khi tôi về thì cô sẽ rời khỏi đây.

Không đợi cô kịp phản ứng, Vương Dung liền đóng sập cửa và đi ra, để lại Âu Dương Phỉ Phỉ tức giận dậm chân mà không thể làm được gì hơn, cô đành ngồi xuống ghế và vắt óc suy nghĩ cách giải quyết.

Vương Dung bước ra đến cầu thang, gió tháng tư vào ban đêm có chút lạnh, khác với sự ấm áp vào ban ngày, hắn gài khuy áo khoác lại và thong thả bước về bên hông nhà. Vừa mới bước ra thì hắn chợt nhíu mày lại, nhìn thẳng sang bên đường cái, trên đường xe đông nghịt, đối diện là là một công trình đang thi công, tiếng động cơ ầm ầm liên tục.

- Haizzzz.

Hắn không kiềm được bèn thở dài một tiếng, nơi này trước đây là một khu phố với những ngôi nhà thấp bé, thoạt nhìn qua có chút bẩn thỉu, nhưng hai bên phố thì lại có rất nhiều cửa hàng nhỏ và những gánh hàng rong. Thậm chí nơi này từng có một khu chợ ngoài trời, có rất nhiều người đến đây bán đồ ăn thức uống rất náo nhiệt.

Tất nhiên là hắn không thể quên được cô gái có dáng người mềm mại, thích mặc váy trắng và đầu thắt bím.

Cho dù đã trải qua rất nhiều chuyện, hắn dường như đã trải qua đến mấy cuộc đời, nhiều chuyện không còn nhớ rõ, trí nhớ cũng mờ nhạt nhưng nàng lại giống như một dấu ấn khó phai, khắc sâu vào tâm trí hắn, rõ nét như mới gặp nàng hôm qua vậy.

Vương Dung không biết mình phải sống qua bao nhiêu kiếp nữa mới có thể quên được nàng, quên được đôi mắt kia, đôi mắt to và trong như thủy tinh, trong đôi mắt ấy chứa đựng không biết bao nhiêu bi thương, đau khổ nhưng nàng luôn tươi cười trước những tâm sự được giấu kín ấy.

Thật ra, lúc ấy Vương Dung hy vọng nàng có thể mắng chửi hắn vài câu, nhưng nàng lại không hề nói một câu nào, chỉ nhìn hắn, mỉm cười rơi lệ.