Phó Gia Bảo vẫn uy nghi sững sừng, tráng lệ xa hoa như trước, hồng mai nở rộ khắp vườn, gió thổi qua, cánh hoa lất phất rơi trong viện. Cố phán bách mị sinh, yên nhiên dục tiêu hồn.

Ngoài bảo hương hoa, trong bảo hương trà, một chén trà nhỏ, khói xanh nghi ngút, ngan ngát mùi thơm.

Người phẩm trà say sưa nhấp một ngụm, rung đùi thích ý.

Có thể nhàn nhã thưởng thức loại trà thượng hạng này, đương nhiên không phải nhân vật nhỏ bé tầm thường, mà là Phó Tông Thư cùng cháu trai Hoàng Kim Lân của lão.

“Cữu cữu, Cố Tích Triều có đáng tin không, có khi nào hắn quay ngược mũi giáo?” Hoàng Kim Lân đối với Cố Tích Triều xưa nay luôn không tin tưởng, thậm chí không muốn tin tưởng, biểu muội của mình cư nhiên yêu một tên thư sinh nghèo mạt xuất thân thấp kém.

Phó Tông Thư ngẩng đầu: “Cái thói nghi lân đạo phủ (*) của ngươi chừng nào mới chịu sửa đổi đây?”

(*) Xuất phát từ điển cố lão nông dân bị mất búa liền nghi ngờ con trai nhà hàng xóm lấy trộm của mình, trong mắt lão hành vi cử chỉ của người con trai đều giống tên trộm búa. Sau khi tìm lại được búa của mình, gặp người con trai thì lại thấy anh ta không có điểm nào giống tên trộm búa. Câu này ngụ ý khi xử lý sự việc cần nhìn vào thực tế, xuất phát từ thực tế, không thể nghi ngờ võ đoán lung tung.

Hoàng Kim Lân vẻ mặt oan uổng nói: “Nhưng hồi ở Ngọc Hòa quan, Liên Vân trại một bóng người cũng không thấy.”

“Tiên Vu Cừu không phải đã nói, Liên Vân trại có người bắn pháo lệnh báo tin, hơn nữa, chúng ta cũng xem như không phí công, tiêu diệt được ba phần nhân mã, chỉ là, Cố Tích Triều tại sao nhiều ngày liền không có tin tức, chẳng lẽ bị phát hiện?” Còn chưa dứt lời, chợt nghe gia bộc ngoài cửa lớn tiếng bẩm báo: “Bảo chủ, Cố công tử cầu kiến.”

Quả nhiên nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, hai người nhất thời kinh ngạc, liếc mắt nhìn nhau, Phó Tông Thư nói vọng ra ngoài cửa: “Cho hắn vào.”

Cố Tích Triều không kiêu ngạo không siểm nịnh đến trước mặt Phó Tông Thư, ôm quyền nói: “Bảo chủ, Tích Triều bất tài, không thể hoàn thành nhiệm vụ ngài giao.”

Phó Tông Thư thấy sắc mặt y không có nửa điểm khác thường, liền nói: “Không sao, nhưng ngươi, tại sao đột nhiên trở về?”

Cố Tích Triều ngữ khí dần thấp, ngập ngừng nói: “Ta… bị phát hiện.”

Hoàng Kim Lân cười lạnh một tiếng: “Cố Tích Triều, nếu đã bị phát hiện, còn có thể trở về, ngươi cho rằng cữu cữu ta là con nít ba tuổi?”

Cố Tích Triều tim như bị bóp mạnh một cái, ngẩn ngơ một hồi, mới nhàn nhạt nói: “Ta cũng không biết tại sao mình còn trở về được?”

Phó Tông Thư nhìn y nửa ngày, đột nhiên chuyển đề tài: “Tích Triều, phía bên kia thế nào, sao không thấy ngươi truyền tin?”

Cố Tích Triều do dự chốc lát, nói: “Bọn họ… bọn họ sĩ khí không suy sút, lần trước thương vong phần lớn là những người tầm thường không có sức chiến đấu.” Trên thực tế, y rõ ràng muốn nói với Phó Tông Thư, Liên Vân trại khí thế giảm mạnh, nhưng tại sao lời ra miệng lại đổi thành nói dối gạt lão, Cố Tích Triều cũng không biết, y chỉ là chợt phát hiện, y không hẳn muốn Thích Thiếu Thương chết.

“Dù gì thì ngươi cũng đã lập công, ba ngày sau, để Vãn Tình đính ước với ngươi, ý ngươi thế nào?” Phó Tông Thư cáo già giảo hoạt, sao lại không nhìn thấu lời nói mập mờ của Cố Tích Triều, điều lão lo lắng, là Cố Tích Triều thật sự quay ngược mũi giáo. Từ gian tế bên mình chuyển thành gian tế bên địch, rất đáng sợ!

Cố Tích Triều ngẩng đầu, khóe môi nhịn không được run rẩy hai cái, cuối cùng vẫn nói ra: “Ba ngày sau, có gấp quá không?” Y quả thực không tin được lời này thốt từ miệng mình, cưới Vãn Tình luôn là điều y mong ước, khi giấc mộng đẹp kia sắp thành hiện thực, y trái lại bỗng dưng thấy sợ, tại sao vậy? Lần đầu tiên, y không dám khẳng định mình rốt cuộc có muốn cưới Vãn Tình hay không.

Không chỉ Cố Tích Triều giật mình, cả Hoàng Kim Lân cũng kinh ngạc, hắn không hiểu cữu cữu sao lại đột nhiên cho bọn họ đính hôn, tiểu tử này thực sự không biết tích phúc tích đức từ đời nào, cư nhiên còn dám do dự, dám đắn đo. Lập tức trừng mắt đố kỵ, ác thanh ác khí nói: “Cố Tích Triều, ngươi đúng là không biết thức thời.” Hắn thực sự rất muốn phát tiết một bụng lửa giận lên người y.

Phó Tông Thư sắc mặt cũng khẽ biến: “Thế nào? Ngươi không muốn?”

“Không… Không phải, chỉ là ta nghĩ sắp sang năm mới, như vậy… có ổn không?” Đề nghị bất ngờ này khiến Cố Tích Triều không khỏi bất an, nếu đồng ý, liệu có trái với lòng mình? Nếu không đồng ý, đến tột cùng là vì sao?

Phó Tông Thư dường như rất tức giận: “Chẳng có gì không ổn, ngươi nếu không phản đối, cứ quyết định thế đi.”

Cố Tích Triều nhíu mày, thanh âm nhỏ như muỗi: “Vậy… vậy đa tạ bảo chủ, đã coi trọng Tích Triều.”

“Được rồi.” Phó Tông Thư phất tay, ý bảo Cố Tích Triều lui xuống.

Trong phòng, vẫn chỉ có Phó Tông Thư cùng Hoàng Kim Lân, trà đã nguội lạnh. Dù không lạnh, người cũng đã vô tâm thưởng thức.

“Con không hiểu, cữu cữu tại sao đột nhiên muốn bọn họ đính ước?”

Phó Tông Thư mắt lộ hung quang, cắn răng nói: “Để hắn không quay ngược lại cắn chúng ta.”

Hoàng Kim Lân bừng tỉnh đại ngộ, nhất thời thông suốt: “Ý cữu cữu là… Mục đích hắn trở về là làm nội ứng? Nếu thật sự như vậy, đó cũng là chủ ý hay, Cố Tích Triều hắn có vô lương tâm cách mấy, cũng sẽ không phản bội vị hôn thê của mình.”

Phó Tông Thư mặt trầm như nước, nói: “Ngươi cuối cùng cũng thông minh hơn rồi.”

Hoàng Kim Lân đã hiểu, nhưng có người vẫn chưa hiểu, y không ngừng suy nghĩ phản ứng vừa rồi của mình, khổ nỗi vẫn nghĩ không thông, cho nên, dứt khoát không nghĩ nữa.

Trong viện, hoa rơi lất phất, hương mai phiêu động, khiến người hồi tưởng tình cảnh trước khi đi. Y cùng nàng kề vai nhau, nàng ngóng trông ngày y trở về. Cõi lòng mềm mại, lập tức dừng bước, Cố Tích Triều xoay người đi đến hương khuê của Phó Vãn Tình.

Giai nhân trong phòng, mày ngài khẽ nhíu, như đang nghĩ đến người mình tâm tâm niệm niệm.

Mai như trước, người héo hon, tương tư tình, mày ủ dột, lòng bồn chồn. Chỉ là, tâm sự nữ nhi một câu “tương tư” nào có thể nói hết được.

Tích Triều, chàng ở nơi đó có khỏe không, có thường nhớ đến hồng mai nở rộ trước khi đi, và người vẫn si ngốc chờ chàng dưới mai?

“Cốc cốc cốc” Ba tiếng gõ cửa.

Tiếng gõ cửa này, không giống nha hoàn, cũng không giống phụ thân hay biểu ca, chẳng lẽ là chàng?

Phó Vãn Tình vội đi mở cửa, người đứng trước cửa, trên tóc vương vài cánh hoa, đôi mắt sáng hơn cả sao trời, và nàng một lần nữa đắm chìm trong đôi mắt như hàn đàm ấy.

“Tích Triều, là chàng thật sao?” Nàng vươn tay, chạm tới khuôn mặt y.

“Ngốc quá, không phải ta thì là ai?” Cố Tích Triều trở tay nắm tay nàng, tay nàng mềm mại nhưng lạnh lẽo, không có độ ấm nóng rực truyền từ lòng bàn tay, tim y bất giác trật nhịp, cảm giác khi được độ ấm kia bao phủ khiến y có điểm thất thần mê ly. Buông tay nàng, Cố Tích Triều không mặn không nhạt nói: “Gặp được nàng rồi, ta về đây.”

Ánh mắt nàng nhìn y, trong giận dỗi còn có chút oán trách, sóng thu lưu chuyển, ẩn ẩn hơi sương, Cố Tích Triều khó tránh mềm lòng, vuốt tóc nàng dịu giọng nói: “Sau này cơ hội gặp nhau còn nhiều, ba ngày nữa, bảo chủ sẽ cho chúng ta đính ước.”

Phó Vãn Tình mắt hạnh tròn xoe, tưởng rằng mình nghe nhầm, đăm đăm nhìn Cố Tích Triều, hỏi: “Chàng vừa nói gì?”

Cố Tích Triều mỉm cười: “Ta nói, bảo chủ đã định thân cho chúng ta.”

“Thật sao, Tích Triều, là thật sao?” Rốt cuộc, kinh ngạc đổi thành vỗ tay.

“Chuyện này…” Cố Tích Triều cố ý ngân dài, lại nhướn mày, dừng một lát mới nói tiếp: “Đương nhiên là thật.”

“Đáng ghét.” Phó Vãn Tình nắm tay, vờ như giận dỗi đánh lên ngực Cố Tích Triều.

“A…” Cố Tích Triều vết thương chưa khỏi hẳn, đau đớn kêu ra tiếng, Phó Vãn Tình cả kinh, hốt hoảng hỏi: “Tích Triều, chàng bị thương?”

Cố Tích Triều ánh mắt phút chốc ảm đạm, nói: “Chuyện dài lắm, đợi hôm khác kể rõ với nàng.”

Phó Vãn Tình trong lòng một trận xót xa, trong mắt ngân ngấn lệ, ủ rũ nói: “Những ngày qua, chàng nhất định chịu nhiều cực khổ.”

Cố Tích Triều thản nhiên cười nói: “Có gì đâu, ta không phải đã trở về rồi sao.”

Phó Vãn Tình chớp chớp mắt, hé lộ hàm răng trắng: “À đúng rồi, ba đồ đệ của chàng đều luôn miệng nói nhớ chàng, trách chàng đi cũng không nói với chúng một tiếng, hay là ngày mai thiếp hẹn bọn nhỏ ra, mình cùng đến Túy Vân hiên ăn mừng được không?”

Cố Tích Triều khóe môi cong lên: “Được.”

Phó Vãn Tình cười thẹn thùng: “Vậy… thiếp vào trong nhé.”

“Ân.”

Nhẹ nhàng khép cửa, chỉ còn lại thân ảnh cô độc bên ngoài, hồng mai khắp viện, cánh hoa nhảy múa rợp trời.

Những ngày không có Cố Tích Triều, Liên Vân trại một mảnh yên ả, bảy trại chủ ở ngoài đại trướng nói trời nói đất, hoàn toàn không để tâm giá rét của ngày đông. Lục trại chủ Mã Chưởng Quỹ cầm bút vẽ, khắc họa một mảnh Liên Vân sơn thủy phong thổ nhân tình trên tường đất, Nguyễn Minh Chính thì hát bài đồng dao hay nhất của mình:

Có thằng khờ vãi dầm trên giường

Canh một tè ướt chăn lưới

Canh hai lan khắp giường ngà

Canh ba cả phòng thành sông

Có lão ông đến giăng lưới

Cá lớn đánh được ba nghìn sáu

Cá nhỏ bắt được một sọt to

Con lớn nhất lại không mắc lưới

Nằm trên nóc nhà ngắm trăng tàn…

Vừa hát vừa liếc Thích Thiếu Thương.

Đối phương lãnh đạm thờ ơ, tự châm tự uống, chìm đắm trong ký ức úa vàng của mình.

Lệ rơi lã chã thấm ướt mi, giơ tay lau mong người ngoái đầu lại.

Một khúc ai oán u hận, đến cuối cùng khúc hết người tan, đoàn tụ biệt ly sầu đơn lẻ.

Khe khẽ thở dài một tiếng, một lần nữa vuốt ve vò rượu, vung đao chém nước, mượn rượu giải sầu.

Mục Cưu Bình vừa uống vừa lớn tiếng nói: “Pháo lệnh trong trại sắp hết rồi, khi nào đi mua?”

Nguyễn Minh Chính mày liễu dựng đứng, chỉ Mục Cưu Bình: “Tên ngốc này, trong địa đạo còn một ít pháo hoa, đem về thay đổi một chút không hay hơn?.”

Nghe nhắc đến pháo hoa, Thích Thiếu Thương lập tức trở nên u ám, sắc mặt vốn tái nhợt dọa người lại hơi ửng hồng: “Đừng lấy, mai ta đi mua về.”

Để đại đương gia đích thân đi mua pháo lệnh, trong lòng mọi người cũng áy náy, nhưng thấy hắn cảm xúc ngổn ngang mượn rượu giải sầu như vậy, bèn không ngăn cản, chỉ nghĩ để hắn ra ngoài cho khuây khỏa cũng được.

Nguyễn Minh Chính ánh mắt ẩn tình, ôn nhu nói: “Đại đương gia, muốn mua pháo lệnh phải đến chợ trấn trên thuộc địa phận Phó Gia Bảo, một mình huynh đi chúng tôi không an tâm, hay là để ta đi với huynh?”

“Không cần, nơi đó ngoại trừ vài kẻ thường ra chiến trường, không ai nhận ra ta, không sao đâu.”

Mục Cưu Bình vò đầu, ngập ngừng nói: “Còn… còn một…” Lời chưa tuôn hết, liền bị hàn quang ác liệt từ trong mắt Nguyễn Minh Chính bắn tới bức lui về, nghẹn ngay cổ họng.

Thích Thiếu Thương ngửa đầu thê lương cười dài một tiếng, vứt vò rượu trong tay, phất áo đi về đại trướng.

Rượu chưa uống hết trong vò ào ạt chảy ra, là yêu, là hận, là thương, là sầu.

Túy lý phù sinh khán vân quyển, hiểu phong oanh đình hiên, Nam Kha mộng tỉnh xứ, thử khứ kinh niên.

Túy Vân hiên.

Túy Vân hiên không phải tửu quán cao sang, nhưng là tửu quán tao nhã. Nơi này rượu ngon, món ngon lại không quá đắt, vật đẹp giá thấp, bởi vậy, từ quan lớn quý nhân đến tài tử phong lưu đều nguyện ý chiếu cố nơi này. Tự cổ thánh hiền đều lặng tiếng, chỉ phường thánh rượu là lưu danh, ngày nay cũng vậy, cho nên trong Túy Vân hiên đương nhiên luôn đầy ắp thực khách.

Ba thiếu niên hoạt bát vẫn còn nét trẻ con cùng một đôi trai tài gái sắc ngồi vây quanh một bàn nhỏ. Nam phiêu dật tuấn lãng, diện mạo bất phàm; nữ ngọc cốt băng cơ, chim sa cá lặn. Đôi bích nhân này tự nhiên là Cố Tích Triều và Phó Vãn Tình, còn ba thiếu niên kia chính là đồ đệ “Tam Loạn” của y, Phùng Loạn Hổ, Hoắc Loạn Bộ và Tống Loạn Thủy.

Ba thiếu niên ngươi một câu ta một câu, đơn giản đều là những lời hàn huyên tâng bốc sư phụ. Cố Tích Triều kể những chuyện trải qua ở Liên Vân trại cho chúng nghe, thấy chúng khi thì mặt ủ mày chau, khi thì vỗ tay khen hay, không mất tâm tính hài tử, bất giác buồn cười. Chỉ là nghĩ đến thời gian qua, thần tình y trở nên ảm đạm, có một số việc không thể nói, thậm chí ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Đám người vừa ăn vừa nói vừa đợi món, lúc này tiểu nhị hô lớn một tiếng: “Chư vị khách quan, đây là món cuối cùng, cá chép chua ngọt.”

Phó Vãn Tình dùng đôi mắt ba quang liễm diễm nhìn Cố Tích Triều: “Chàng nếm thử cá ở đây xem, so với Đỗ quyên túy ngư thế nào?” Cố Tích Triều cánh tay vươn đũa đột ngột ngưng lại giữa không trung.

Đỗ quyên túy ngư… Đỗ quyên túy ngư…

Dưới hoàng hôn man mác, người kia đứng trước chậu nước đựng cá, chuyên tâm rắc hoa đỗ quyên, từng cánh từng cánh đỏ thẫm như chim quyên khóc ra máu, rơi vào nước khơi dậy những vòng sóng gợn lăn tăn, sau đó hắn tràn ngập mong đợi nhìn mình, nói: Tích Triều, ta hi vọng ngày nào cũng được ăn Đỗ quyên túy ngư do ngươi làm.

Rốt cuộc là đỗ quyên túy ngư, hay ngư túy đỗ quyên?

Đời này, e rằng không còn gặp lại hắn nữa, cho dù gặp, cũng nhất định là thời khắc sinh tử.

Cố Tích Triều không biết mình làm sao ăn xong bữa này, mơ mơ hồ hồ nhớ Vãn Tình nói với y: Tích Triều, ngày mốt là ngày chúng ta đính hôn, theo phong tục, tối mai chàng phải đến ở trong bảo.

Y đột nhiên cảm thấy thật đau đầu, rất muốn yên ổn nằm trên giường, thoải mái ngủ một giấc, có lẽ tỉnh lại, những thứ nên quên hẳn sẽ quên.

Thích Thiếu Thương cũng muốn quên, quên hết tất cả, xem như một giấc mộng hư ảo, tỉnh mộng, bao điều tốt đẹp lẫn thống khổ đều biến mất, chỉ là, mộng có thể tỉnh, nhưng hắn không chi phối được trái tim mình. Căn nhà nhỏ nơi lần đầu gặp gỡ, thanh ảnh lung linh, dưới ánh đèn khuya, cặp mắt trong ngần, mọi thứ dường như mới hôm qua. Đáy lòng một trận đau nhói, vẫn nhịn không được đi đến ngôi nhà nhỏ nọ.

Chậm rãi bồi hồi trên con đường rải đá xanh, không dám đẩy cánh cửa gỗ mỏng manh, một lần lại một lần, chỉ nghe tiếng bước chân của mình.

Là thương là đau là oán…

Là yêu là hận là duyên…

Cố Tích Triều, gặp ngươi là kiếp hay là duyên?

Duyên cũng được, kiếp cũng được, mọi chuyện đã vỡ lỡ, gặp lại chi bằng không gặp. Lúc hắn đang định bỏ đi, bên trong cánh cửa lại vang lên một thanh âm lạnh lùng: “Các hạ nếu đã đến, sao không bước vào diện kiến?”

Đẩy cửa, khoảnh khắc mục quang tương giao, cả hai đều bất ngờ.

Cố Tích Triều thế nào cũng không nghĩ tới, người đó cứ như vậy tái xuất trước mặt y; Thích Thiếu Thương vạn vạn cũng không ngờ, chỉ vài ngày ngắn ngủi, Cố Tích Triều lại gầy đi không ít.

Nhất thời, hai người đều trầm mặc.

Hồi lâu, Cố Tích Triều mới nặng nề nói: “Thế nào? Không giết ta nên giờ hối hận?”

Thích Thiếu Thương cau mày, hắn không sợ Cố Tích Triều nói móc hắn, cũng không sợ Cố Tích Triều đả thương hắn, hắn chỉ sợ, y không hiểu lòng hắn, còn hung hăng chà đạp nó.

“Phải, ta rất hối hận, bất quá điều ta hối hận chính là, đã không giữ ngươi lại.” Bị chà đạp cũng được, bị nghiền nát cũng được, hắn vẫn không nỡ xuống tay với y.

“Thích Thiếu Thương, ta nói rồi, cho dù quay lại từ đầu, ta vẫn sẽ lựa chọn, giết ngươi.” Cố Tích Triều vẫn ngoan tuyệt sắc bén như thế, chỉ là, y có làm được không? Y thừa nhận, lúc nói ra lời này, trong lòng y dâng lên một cảm giác khó tả, giống như bị kim đâm, lại giống như… Cụ thể là gì, y thực sự không nói được, bởi cảm giác này, xưa nay chưa từng có.

“Ngươi rốt cuộc là vì cái gì? Ta cũng từng nói, ngày Liên Vân trại đại thắng, chúng ta cùng quân lâm thiên hạ, tại sao ngươi nhất quyết muốn trợ Trụ vi ngược…”

“Câm miệng, chuyện Cố Tích Triều ta muốn làm không ai cản được, ta cũng không cần phải giải thích gì cả.”

Thích Thiếu Thương thân hình thoáng run lên, thì ra hắn vẫn luôn hy vọng y có nỗi khổ riêng, thì ra hắn vẫn luôn huyễn tưởng y cũng không phải máu lạnh tuyệt tình như vậy, nhưng hôm nay hắn biết mình sai rồi, sai thật rồi, sai đến thái quá, nên thua sạch một ván. Người dễ tổn thương, đều là người đa tình, đa tình gặp phải vô tình, tổn thương càng sâu đậm, hắn thừa nhận, hắn đã bại đến ê chề thê thảm.

“Tích Triều, ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu, với ta… ngươi có từng… động tâm chút nào không?”

Khuôn mặt thanh mị của Cố Tích Triều nháy mắt ửng đỏ, y buộc mình quay đi: “Ta đã có ý trung nhân.”

Thích Thiếu Thương bỗng nhiên ngửa mặt cười to: “Ha ha... Ha ha ha... Lòng ta vốn… hướng trăng sáng, thế nhưng trăng sáng… chiếu rạch khe… Cố công tử, hẹn ngày tái ngộ!” Xoay người muốn đẩy cửa.

“Đợi đã.”

Thích Thiếu Thương đưa lưng về phía y, khóe mắt đã có lệ: “Cố công tử còn chuyện gì sao?”

Cố Tích Triều tháo xuống noãn ngọc Thích Thiếu Thương cho y: “Ngọc này trả lại ngươi, từ nay chúng ta, không ai nợ ai.” Không hề phân trần dúi mảnh ngọc vào trong tay Thích Thiếu Thương.

Thích Thiếu Thương cũng không quay đầu, chỉ hờ hững nói: “Ngươi đã không cần, còn giữ nó làm chi?”

“Rắc” một tiếng, noãn ngọc trong suốt lóng lánh bị ném xuống đất, vỡ thành hai nửa.

Thích Thiếu Thương xô cửa đi ra, ngọc vỡ rồi, lòng hắn cũng tan nát.

Tại sao lại đến đây, chẳng lẽ còn mong người ta sẽ hồi tâm chuyển ý? Chẳng lẽ cho rằng hắn thực sự có cảm tình với ngươi, Thích Thiếu Thương ngươi thật ngu muội, tại sao còn chưa chịu thức tỉnh? Nếu hắn thực sự có một tia cảm tình với ngươi, đã không muốn giết ngươi, nếu hắn thực sự hồi tâm chuyển ý, lúc đó đã không bỏ đi, ngươi có khóc cạn nước mắt, hắn cũng sẽ không lay chuyển vì ngươi, tấm chân tình ngươi dành cho hắn, đổi lấy chân tướng rướm máu tất cả chẳng qua chỉ là một màn kịch. Thích Thiếu Thương ơi Thích Thiếu Thương, quên đi, quên đi nhé, thứ không phải của ngươi vĩnh viễn sẽ không thuộc về ngươi. Rượu, phải uống rượu, rượu trảm sầu, rượu vong ưu, rượu nhập khổ tâm, hóa lệ tương tư.

Chỉ là, Thích Thiếu Thương không nhìn thấy, khi hắn đẩy cửa lao đi, ánh mắt u buồn của người kia, có bi ai thê tuyệt. Cố Tích Triều khom lưng nhặt lại noãn ngọc bị vỡ làm hai mảnh, siết chặt trong lòng bàn tay, chỗ ngọc vỡ cứa sâu vào tay y, máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, y bỗng nhiên phát hiện, mình đang đau lòng, y đã ngộ ra, cảm giác này, là đau lòng! Nhưng vì sao? Vì sao? Vì Thích Thiếu Thương ư? Không thể nào! Chậm rãi đứng dậy, mở cửa, đi đến tiệm kim ngọc ở đầu ngõ.