Chuyển ngữ: Mạc Điềm

Cre: On pic

- -----------------------------------

Cung Ứng Huyền dẫn Nhậm Diệc đến một khu vực làm việc khác. Đây là một gian phòng cực kỳ rộng lớn, vào cửa là thấy ngay màn hình LED trải hết một mặt tường, trên từng dãy bàn làm việc được lắp đặt rất nhiều máy tính và một vài thiết bị Nhậm Diệc không biết, lúc này vẫn còn quá nửa số bàn có người đang tăng ca.

Cung Ứng Huyền đi về phía một cái bàn trong góc, gọi một người có bóng lưng rắn chắc: "Tiểu Đàm."

Bóng lưng kia run lên, phun một ngụm Cocacola ra ngoài, vẩy lên một nửa bàn phím, cậu ta vội vàng đứng bật dậy, rút khăn giấy ra lau chùi.

Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Hiện tại đã tan ca rồi, cậu muốn ăn linh tinh cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm."

Người nọ quay lại, cười gượng gạo nói: "Tiến sĩ Cung, anh làm em giật cả mình."

Nhìn qua thì cậu ta chừng 20 tuổi, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, mắt vừa to vừa tròn lại trong veo, da dẻ non mềm cứ như có thể bóp ra nước, cười lên trông rất hiền lành vô hại, nếu gầy đi chút chắc chắn sẽ là một anh chàng đẹp trai.

"Người này là Nhậm Diệc, đội trưởng của trung đội Phượng Hoàng, Nhậm đội trưởng, còn đây là Đàm Hạo Thuần, đồng nghiệp phòng tội phạm Internet của chúng tôi, là hacker rất lợi hại."

"Cũng, cũng không lợi hại lắm đâu." Đàm Hạo Thuần nở một nụ cười ngượng ngùng, đưa tay ra với Nhậm Diệc, "Nhậm đội trưởng, chào anh."

"Xin chào."

Nhậm Diệc vừa vươn tay, Đàm Hạo Thuần lại rụt tay về như kiểu bị điện giật, "Thật ngại quá, tay em rất bẩn, em đi rửa tay trước đã."

Cung Ứng Huyền duỗi cánh tay chặn ngang trước mặt Đàm Hạo Thuần, lấy dung dịch khử trùng từ trong túi ra: "Ngồi xuống, tiết kiệm thời gian chút đi."

Đàm Hạo Thuần ngoan ngoãn ngồi xuống, đưa tay ra, y hệt một cậu học trò nhỏ đang chờ tiếp nhận hình phạt của giáo viên.

Cung Ứng Huyền cầm dung dịch khử trùng phụt lên tay Đàm Hạo Thuần, cậu ta chà sát hai tay rồi dùng khăn giấy lau sạch sẽ.

Nhậm Diệc nhịn cười, ho nhẹ một tiếng.

Hai người bắt tay lại từ đầu, Đàm Hạo Thuần chớp mắt nhìn Nhậm Diệc: "Gần đây em thường nghe thấy nữ đồng nghiệp nhắc đến Nhậm đội trưởng. Quả là giống như những gì mọi người đã nói, anh vừa cao vừa đẹp trai nha."

Nhậm Diệc cười nói: "Thật không, ở đây tôi được hoan nghênh thế cơ à. Để hôm nào tôi nghe ngóng thử xem tiền lương làm cảnh sát và tiền lương làm lính cứu hỏa cái nào cao hơn, nói không chừng tôi lại chuyển việc ấy chứ."

Đào Hạo Thuần cười ha ha, nói: "Nhậm đội trưởng thật hóm hỉnh."

Cung Ứng Huyền cúi đầu nhìn khoai tây chiên, thịt bò khô, hạt dưa và vết Cocacola ố trên bàn Đàm Hạo Thuần.

Đàm Hạo Thuần vội vàng thu dọn những thứ nên dọn, lau cái cần lau, sau đó khẩn trương nhìn Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền chỉ chỗ bên cạnh: "Mang hai cái ghế qua đây."

Hai người không hẹn mà cùng xoay người đi lấy ghế.

Cung Ứng Huyền ngồi trên ghế: "Tiểu Đàm, ban nãy cậu nói với tôi rằng có tiến triển, vừa vặn ngày mai có thể thẩm vấn Châu Xuyên, bây giờ tôi cần một vài thông tin hữu ích."

"Vâng." Đàm Hạo Thuần nhanh chóng đổi màn hình, một trang web nền đỏ thẫm, họa tiết ngọn lửa xuất hiện trước mắt hai người. Trang web hoàn toàn bằng tiếng Anh, vị trí tiêu đề là một người có sáu cánh hướng mặt về một con rắn, thân rắn quấn lên một thanh kiếm, mang theo ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt.

Một hàng chữ nhỏ ở phía dưới, chính là – Seraph.

Không giống những gì Nhậm Diệc tưởng tượng, trang chủ của web đen này rất đơn giản. Anh tưởng web đen sẽ giống những trang web đồi trụy với vô số cửa sổ quảng cáo tự động, dùng một loại cách thức bùng nổ tin tức cứ như hận không thể đặt tất cả những thứ hấp dẫn ánh mắt người dùng lên một trang bìa. Nhưng trang chủ này lại không có lấy một tấm hình, chỉ có Logo của web đen, tên gọi và mấy cái khung phân loại.

Trong đó mục tùy chọn "live" được xếp ở vị trí đầu tiên.

"Đây chính là Seraph." Chỉ nhìn cái web đen này thôi mà Nhậm Diệc đã cảm thấy có chút kiềm nén, "Trang web này, được xây dựng chuyên dành cho tội phạm phóng hỏa sao?"

"Nói đúng hơn là kẻ đam mê phóng hỏa." Đàm Hạo Thuần nói, "Cũng không phải tất cả những kẻ đam mê phóng hỏa đều có gan phạm tội. Toàn bộ web đen này đều liên quan đến lửa, từ cái anh có thể nghĩ ra cho đến những cái anh không thể tưởng tượng nổi, thứ gì cũng có. Bao gồm livestream phóng hỏa chơi đùa, ảnh chụp và video, giáo trình phóng hỏa và chế tạo chất gây nổ, diễn đàn giao lưu, gần như mọi thứ liên quan đến lửa đều có thể tìm thấy từ nơi này."

"Có nhiều loại người giống Châu Xuyên không?"

Đàm Hạo Thuần gật đầu: "Ở trang web này, những người như Châu Xuyên được gọi lại thợ săn tiền thưởng. Bọn chúng kiếm tiền bằng cách làm thỏa mãn những kẻ đam mê phóng hỏa, chẳng hạn như hiện trường sau hỏa hoạn giống Góc Nhìn Thứ Tư ấy, một bộ ảnh chụp và video có thể bán được ít nhất 10 "Quark" trở lên."

""Quark"?" (hạt quark, hay còn được gọi là hạt vi lượng)

"Quark là một thuật ngữ trong Vật lý học, được biết đến là hạt cơ bản* nhỏ nhất hiện nay." Cung Ứng Huyền nói.

Đàm Hạo Thuần gật đầu: "Ừm, nhưng Quark được nói đến ở đây là tên của một loại tiền ảo, tương tự như Bitcoin và Ethereum, tất nhiên không có giá trị như 2 loại đó. Đại khái 1 Quack tương đương vào khoảng...20 đến 25 đô."

"Vậy nên Châu Xuyên chụp một bộ ảnh ấy là có thể kiếm được một, hai ngàn nhân dân tệ rồi?" Nhậm Diệc cười lạnh: "Thế nhưng gã bị tạm giữ 48 tiếng, thỏa đáng sao?"

"Đúng, nhưng livestream sẽ đắt hơn." Đàm Hạo Thuần nói, "Livestream hiện trường sau hỏa hoạn, chỉ cần 5 phút giá khởi điểm đã là 200 đô trở lên rồi. Tất nhiên số tiền này thường không phải do một người đưa ra mà là nhiều người cùng tham dự livestream góp vào, nếu đưa ra yêu cầu đặc biệt thì phải thêm tiền."

Cung Ứng Huyền trầm giọng nói: "Tại Seraph, livestream đống đổ nát sau hỏa hoạn chỉ là loại đẳng cấp tương đối thấp thôi."

"Đẳng cấp cao thì thế nào?" Nhậm Diệc nắm chặt quả đấm trong vô thức, "Livestream hiện trường phóng hỏa sao?"

Nét mặt Đàm Hạo Thuần khá khó coi, "Trong này... livestream dạng nào cũng có, có một vài thứ...có một vài thứ không phải chuyện con người có thể làm ra."

Cung Ứng Huyền vô cảm nói: "Có livestream đốt các loại vật thể, còn có... đốt người."

Nhậm Diệc hít sâu một hơi, run giọng nói: "Loại trang web này, tại sao vẫn còn tồn tại?"

Đàm Hạo Thuần cười cay đắng, nói: "Bởi vì rất khó bắt. Máy chủ của bọn chúng trải rộng toàn thế giới, nếu muốn phá hủy một web đen như này thì cần cảnh sát của mấy quốc giá hợp tác phá án. Chuyện này gần như là không có khả năng, trừ khi bắt được nhân viên kỹ thuật. Thế nhưng lập trình viên của trang web này rất trâu bò, đạt trình độ của hacker hàng đầu thế giới. Em phải mất đến ba ngày mới tìm được lỗ hổng của tường lửa, vừa vào được 3 phút đã bị phát hiện."

"Cậu tìm được thứ gì hữu dụng không?"

Đàm Hạo Thuần gãi đầu: "Em sẽ cho các anh nhìn một đoạn video trước, các anh phải chuẩn bị tâm lý chút đã."

"...Sao thế?"

"Đoạn video này nằm trong top 3 video có lượng truy cập cao nhất của Seraph, từng được xếp hạng đầu tiên một lần." Đàm Hạo Thuần nhìn bọn họ, hơi do dự.

Cung Ứng Huyền nói: "Phát đi."

Đàm Hạo Thuần chuyển sang một trang web, hai người vừa nhìn hình ảnh đang tạm dừng đã cảm thấy có chút quen mắt, trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.

Nhấn nút tiếp tục phát, nền tối đen chuyển từ mờ sang rõ,trong khung hình xuất hiện một chiếc xe ô tô màu vàng. Đó là chiếc xe mà bọn họ sẽ không bao giờ quên.

Toàn bộ chuyện diễn ra sau đó, Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đều biết rất rõ, bởi vì lúc ấy bọn họ đang ở hiện trường. Toàn thân bọn họ lạnh run khi nghe thấy giọng nói của mình vang lên trong khung hình, tiếp đó chiếc xe bị người áo đen châm lửa, ngọn lửa lao về phía Châu Xuyên, Châu Xuyên ngã xuống đất, ống kính bắt đầu lắc lư.

Nhậm Diệc còn nhớ chiếc laptop đặt trên giá ba chân ấy đang hướng về phía xe ô tô, khi đó cái giá ba chân bị đốt được một lúc mới đổ xuống. Nói cách khác... nói cách khác, trước lúc cái giá đổ xuống, anh và Cung Ứng Huyền đều từng xuất hiện trong video.

Thời điểm đó bọn họ đang nóng lòng muốn cứu người, cứu mèo và dập lửa, hiện trường rối loạn như mớ bòng bong, hoàn toàn không chú ý đến máy quay, mà ống kính lại vẫn luôn lặng lẽ quay về phía chiếc xe đang bốc cháy để quay phim, ghi hình, phát sóng trực tiếp.

Sắc mặt hai người càng ngày càng khó coi, tuy là trong video rất khó để nhìn rõ mặt mũi, nhưng bọn họ vẫn nhớ rõ bọn họ đã từng gọi tên đối phương.

Mãi đến khi Cung Ứng Huyền kéo Nhậm Diệc cách xa đầu xe, ống kính mới đổ xuống đất.

Nhậm Diệc chỉ cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, không nói được tâm tình lúc này là gì. Mà ánh mắt Cung Ứng Huyền cũng ảm đạm, tinh thần xuống dốc.

Đàm Hạo Thuần len lén liếc nhìn hai người: "Bây giờ em sẽ bật bình luận trong video*, các anh có cần..."

(Nguyên văn: 弹幕 – bắt nguồn từ Nhật Bản, chỉ phần bình luận thường bay ngang màn hình khi xem video trên các trang mạng như Bilibili, Tencent, Mango, Youku,...)

Cung Ứng Huyền lạnh lùng nói: "Tôi không cần chuẩn bị tâm lý, đừng lãng phí thời gian."

Nhậm Diệc khẽ nói: "Đừng như thế, Tiểu Đàm đang giúp chúng ta mà."

Đàm Hạo Thuần xua tay: "Không sao đâu." Cậu ta mở phần bình luận trong video ra.

Trong nháy mắt, từng dòng bình luận bắn ra như nước chảy trong video, phần lớn là tiếng Anh.

Tiếng Anh của Nhậm Diệc không được tính là tốt lắm, nhưng dù sao để tốt nghiệp cũng phải qua tiếng Anh cấp bốn (tương đương tiếng Anh B2), anh thấy có người nói đoạn video này rất tuyệt, có ngươi nói một là cảnh sát một là lính cứu hỏa, có người nói muốn nghe tiếng bọn họ ngồi trong xe kêu thảm thiết, có người lại nói gương mặt khôi ngô của bọn họ bị hun thành than đúng là cảnh tượng đẹp nhất trên đời.

Sau đó, Nhậm Diệc thấy được họ tên, tuổi tác, số điện thoại, nơi đang ở, địa chỉ, chức vụ, số hiệu lính cứu hỏa bằng tiếng Trung và tiếng Anh của mình xuất hiện trong bình luận, tiếp theo là của Cung Ứng Huyền.

Anh sởn tóc gáy.

Cung Ứng Huyền nheo mắt: "Chỉ từ một đoạn video mà bọn chúng đã có thể tra được nhiều như vậy?"

"Đoạn video này đã tiết lộ không ít thông tin." Đàm Hạo Thuần nói, "Đối với hacker mà nói, chuyện này chẳng khó tẹo nào. Có điều các anh không cần lo lắng quá, những kẻ ở nước ngoài cho dù có biết cũng không thể gây rối cho các anh, những kẻ trong nước thì cho tiền cũng không dám, quá dễ bại lộ thân phận. Mấy ngày nay các anh có nhận được điện thoại kiểu như quấy rầy không?"

"Không." Cung Ứng Huyền cười khẩy, "Tôi không lo, phần lớn những tên tội phạm phóng hỏa đều nhát gan và yếu đuối, xử sự lặng lẽ, rụt rè, không hòa hợp với xã hội. Bọn chúng dùng lửa để che giấu và phát triển bản thân, trong tiềm thức bọn chúng cảm thấy lửa cháy càng lớn càng thể hiện sự vĩ đại của bọn chúng, là tâm tính điển hình của những kẻ nhu nhược. Đa số bọn chúng không có gan tiếp xúc với cảnh sát và lính cứu hỏa."

"Bọn chúng không dám, nhưng vẫn còn thợ săn tiền thưởng, phần lớn những kẻ kiếm tiền bằng việc thỏa mãn bọn chúng ấy cũng không có đam mê phóng hỏa. Tuy nhiên trong những kẻ đó vẫn có kẻ là tội phạm hung ác chân chính, các anh vẫn phải cẩn thận." Đàm Hạo Thuần nói nhỏ, "Hiện tại... đã có người treo thưởng giá cao đối với những vật có liên quan đến các anh đấy."

Nhậm Diệc nghiến răng nói: "Tôi đang lo không bắt được những kẻ súc vật này, mẹ kiếp có gan thì đến đây."

"Cho tôi xem thử." Cung Ứng Huyền nói, "Biết đâu có thể lợi dụng cái này để bắt người."

"Đúng rồi, thằng cha mặt áo đen ấy."

Đàm Hạo Thuần lại chuyển trang web: "Giải thưởng được treo ở đây, số tiền gây quỹ cộng đồng đầu tiên đã đạt gần bốn 40.000 đô, chỉ cần là...bất kỳ thứ gì của các anh. Nhưng các anh yên tâm đi, đã mấy ngày không có người nào dám nhận rồi."

Cung Ứng Huyền nhìn chằm chằm bảng treo thưởng, đồng thời nói: "Gã mặc áo đen kia là lần đầu tiên gây án, có vẻ không phải người cùng một phe với Châu Xuyên."

"Làm sao cậu biết?" Nhậm Diệc hỏi.

"Tôi đã xem video quay được bằng điện thoại của chúng ta hết lần này đến lần khác, gã mặc áo đen kia làm việc vụng về, do dự, căng thẳng, sợ sệt. Từ những động tác ngôn ngữ cơ thấy ấy là thấy gã ta cũng không tình nguyện, chỉ mong mau chóng kết thúc. Hơn nữa, từ đầu đến cuối gã ta chưa từng xem buổi livestream, rõ ràng không có hứng thú với phần thưởng, chỉ biết che giấu khuôn mặt và đặc điểm trên người mình. Gã ta không giống như làm vì tiền mà giống bị uy hiếp phải làm."

Nhậm Diệc thử nhớ lại: "Thế nhưng lúc gã ta đốt xe cũng không thấy do dự chút nào."

"Gã ta đốt xe là vì muốn gây ra hỗn loạn để chạy trốn." Cung Ứng Huyền nói, "Nhiệm vụ treo thưởng về chúng ta sẽ không có ai dám nhận."

"Ừm, người Trung Quốc trên trang web này vẫn tương đối ít, hơn nữa an ninh trật tự của Thiên Khải tốt thế này, muốn ra tay với một nhân viên công chức phải mạo hiểm rất lớn, mặc dù 40.000 đô đã là số tiền treo thưởng rất cao." Đàm Hạo Thuần nói, "Tóm lại, các anh vẫn phải cẩn thận đấy, đề phòng nhỡ xảy ra chuyện gì."

Nhậm Diệc hỏi: "Cấp bậc treo tiền thưởng thông thường là những gì?"

"Thiêu chết người sống, hoặc là đốt những vật có kích thước lớn, quan trọng và nổi tiếng. Đốt người tương đối nhiều, đốt các loại kiến trúc cho dù ra giá cao cũng không tiện tiếp nhận, nhất là ở các quốc gia phát triển, mục tiêu quá lớn nên rất dễ bị bắt được."

"Đúng là một đám biến thái." Nhậm Diệc mắng.

"Cậu đã tra được manh mối hữu dụng nào rồi?" Cung Ứng Huyền nói, "Chỉ có video của chúng tôi thôi sao?"

"Không, còn có thông tin về màn livestream kia và một số thứ em đã khai thác được từ trang web này nữa." Đàm Hạo Thuần nói, "Có một cái làm em rất để tâm, em đã phát hiện một loại bài post trong diễn đàn của bọn chúng."

"Bài post gì?"

"Tiến sĩ Cung, anh còn nhớ vụ án giết người trong nhà vệ sinh của quán bán đồ ăn nhanh nổi tiếng tại bang Utah ở Mỹ mấy năm trước không?"

"Nhớ, là vụ hai học sinh cấp ba hoán đổi nhau để giết người." Cung Ứng Huyền kinh ngạc: "Ý của cậu là, bọn chúng quy ước, trao đổi với nhau về đối tượng phóng hỏa trong diễn đàn?!"

- --------------------------------------

Chú thích:

*Hại cơ bản hay còn được gọi là hạt sơ cấp là các hạt nhỏ hơn nhiều lần so với các nguyên tử, không có các cấu trúc phụ, không được cấu tạo từ những hạt khác. Vì thế hạt sơ cấp được coi là tồn tại như một hạt nguyên vẹn, đồng nhất, không thể tách thành các phần nhỏ hơn.Hạt Quark là một loại hạt cơ bản sơ cấp và là một thành phần cơ bản của vật chất. (Wikipedia)