Ngày đưa tang ấy, thành phố Bắc Kinh những tưởng âm u suốt mùa đông lại bất chợt có mặt trời ló rạng.

Ba của Tôn Định Nghĩa ôm di ảnh, mẹ ôm đồng phục và mũ đội đầu của cậu, cùng nhau bước ra khỏi ký túc xá.

Hai bên bãi tập của trung đội là hai hàng lính cứu hỏa mặc đồng phục đứng thẳng tắp.

Nhậm Diệc nhịn nỗi chua xót dâng lên từ khoang mũi, cao giọng hô lớn: "Chào---"

Các chiến sĩ đồng loạt kính chào theo nghi thức quân đội, vành mắt của bọn họ đỏ hoe, mím chặt môi, ngậm ngùi nhìn theo đồng đội của mình đi qua bãi tập mà cậu ấy đã vô số lần huấn luyện, ngồi trên chiếc xe cứu hỏa mà cậu ấy thích nhất kia, lái về phía nhà tang lễ.

Ngoại trừ các chỉ huy ở lại túc trực và các chiến sĩ bên ngoài, ai nấy đều cùng đi tới nhà tang lễ.

Trước nhà tang lễ tụ tập rất nhiều người ngoài đến đưa tiễn, còn có lãnh đạo từ sở chỉ huy, các chiến sĩ của trung đoàn và những người từ trung đội khác đến.

Nhậm Diệc nhìn thoáng qua đã thấy một người quen thuộc, một người khoác trên mình bộ đồng phục cảnh sát mang sắc tím, dáng người thon dài và mảnh khảnh, chính là Cung Ứng Huyền. Bộ cảnh phục kia cứ như thể được đo ni đóng giày cho hắn, rất đỗi bình thường nhưng nom còn khôi ngô chói mắt hơn cả những bộ âu phục đắt tiền kia.

Cung Ứng Huyền tiến tới trước mặt Nhậm Diệc, khẽ nói: "Tôi đại diện cho phân cục đến tiễn đưa cậu ấy."

Nhậm Diệc gật đầu: "Lần đầu tiên thấy cậu mặc chế phục đấy."

"Tôi cũng lần đầu được thấy anh mặc chế phục."

"Chúng ta mặc chế phục thì đều là có dịp trọng đại, không phải chuyện tốt thì cũng là chuyện xấu." Nhậm Diệc thì thầm, "Tôi đi vào trước."

"Đi thôi."

Trong linh đường đầy ắp những người thân và người quen của Tôn Định Nghĩa, Nghiêm Giác cũng có lòng từ Tây Giao qua.

Trong suốt lễ tang, Nhậm Diệc đều ở trong một trạng thái mất hồn, cứ như thể anh bị cuốn vào một thước phim vô hình, những lời chia buồn, những tiếng khóc than, những giọt nước mắt kia đều bị chặn lại ở bên ngoài, chuyện xảy ra ngay trước mắt đều tràn ngập cảm giác không thật. Anh vẫn như cũ, vẫn không thể hoàn toàn tiếp thu hiện thực này, vẫn chỉ hoài nghi hết thảy là một giấc mộng.

Sau khi lễ tang kết thúc, Nhậm Diệc không theo xe trở về trung đội, mà là tìm một chiếc ghế dài trong góc khuôn viên nghĩa trang để ngồi xuống, lặng lẽ nhìn cành cây trơ trọi và bãi cỏ cằn cỗi.

Vết thương của anh vẫn chưa lành, lại luôn bị nỗi đau quấn lấy, lá phổi cũng hô hấp không thông, dù chỉ bận bịu đến trưa thôi cũng đã mệt đến mức đứng không vững. Lúc này ánh nắng ấm áp dễ chịu chiếu vào lưng, khiến anh thở được dễ dàng hơn một chút.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Nhậm Diệc chưa cần quay đầu lại, trực giác đã mách bảo anh là Cung Ứng Huyền.

Cung Ứng Huyền ngồi bên cạnh Nhậm Diệc, đưa cho anh một bình trà nóng.

Nhậm Diệc nhận lấy, chụm tay, hờ hững nói: "Hôm nay cũng không tính là lạnh lắm, hiếm khi mới có mặt trời."

"Nhưng anh mặc ít quá." Cung Ứng Huyền sờ sờ tay Nhậm Diệc, "Lạnh thế này."

Nhậm Diệc nắm lại tay Cung Ứng Huyền, hồi tưởng khoảng thời gian thẫn thờ này, tự dưng hơi xấu hổ, "Nhưng ngày gần đây, tôi đều chẳng nói chuyện với cậu cho ra hồn, cậu cũng đừng để bụng nhé."

"Không có đâu." Cung Ứng Huyền ngập ngừng một lát, "Tôi hiểu cảm giác đó là thế nào mà."

Trong lòng Nhậm Diệc đau xót, anh khẽ nói: "Khiến cậu lo lắng rồi."

"Ừ, đúng là anh khiến tôi lo lắng thật." Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi, "Anh có biết, tôi ở phía dưới, nhìn anh trên hành lang tính mạng ngàn cân treo sợi tóc, là cảm giác thế nào không." Cho đến giờ này nhớ lại nỗi hoảng loạn và tuyệt vọng của khi ấy, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

"... Xin lỗi."

"Nếu như tôi..." Cung Ứng Huyền nhẹ nhàng cắn môi dưới, "Nếu như tôi nói, tôi mong anh đừng làm lính cứu hỏa nữa, coi như trao đổi, tôi có thể đáp ứng bất cứ điều kiện nào của anh....."

Nhậm Diệc sững sờ nhìn Cung Ứng Huyền.

Bốn mắt hai người giao thoa, nhưng không ai thốt lên được tiếng nào.

Sau hồi lâu, Nhậm Diệc mới gượng gạo cười: "Cậu... Đang đùa hả."

Bọn họ đều biết là không phải Cung Ứng Huyền đang nói đùa, nhưng Cung Ứng Huyền cũng biết, Nhậm Diệc lảng tránh vấn đề này là bởi vì anh không có cách nào đáp ứng được.

Nghề này được Nhậm Diệc coi như là sứ mệnh, e là chỉ có cái chết mới khiến anh dứt bỏ được.

Cung Ứng Huyền thất vọng cúi đầu. Sao hắn lại một mực yêu thích người này chứ, cả đời hắn đều bạt mạng tránh xa lửa, nhưng bây giờ lại liều mình tiến gần người có liên hệ với lửa này. Đúng là vô cùng trớ trêu.

Trong lòng Nhậm Diệc hơi hổ thẹn, anh nhẹ nhàng huých vai Cung Ứng Huyền, chuyển chủ đề: "Cậu mặc chế phục đẹp lắm đấy."

"Vậy sao. Không tiện phá án, tôi ít mặc lắm." Cung Ứng Huyền liếc nhìn chế phục của mình, lại ngó sang Nhậm Diệc, "Anh mặc chế phục cũng rất đẹp."

"Tôi cũng lâu lắm không mặc rồi, trang phục huấn luyện vẫn thoải mái hơn. Chúng tôi có lắm loại trang phục nhất, bộ trang phục sinh hóa là mặc khó chịu hơn cả, thứ hai là bộ phòng cháy." Nói đến trang phục phòng cháy, anh chững lại.

Cung Ứng Huyền cảm giác tâm tình của Nhậm Diệc đang dao động, hắn siết chặt tay anh, nỗ lực lan tỏa sức mạnh.

Nhậm Diệc khép mắt, chỉ cảm thấy nỗi buồn dâng lên từ bên trong, vành mắt lại ướt: "Tôi biết... Tôi sẽ khôi phục thôi, đừng lo lắng."

"Tôi cần anh, Nhậm Diệc, cần anh hỗ trợ cảnh sát, tìm cho ra hung thủ hại chết đội trưởng Tôn."

"Tôi biết rồi." Nhậm Diệc lau mắt, "Cậu cần tôi làm gì nữa thì nói đi."

Cung Ứng Huyền dịu dàng nói: "Bây giờ, tôi cần anh muốn khóc thì hãy cứ thỏa thích khóc lên, sau đó tiếp thu hiện thực."

Nhậm Diệc sững người, sau đó chậm rãi ngả đầu lên bả vai Cung Ứng Huyền, để mặc nước mắt tuôn rơi.

Cung Ứng Huyền và Nhậm Diệc đan chặt mười ngón tay vào nhau, hắn nghe anh khóc thút thít không thành tiếng, chỉ hận không thể buông bỏ mọi thứ, chỉ cần có thể bảo vệ người này không phải chịu đựng bất cứ thương tổn gì.

Nhậm Diệc xin nghỉ một ngày, không trở về trung đội. Anh đi bệnh viện thay thuốc và truyền dịch trước, sau đó cùng Cung Ứng Huyền trở về nhà mình.

Bọn họ mua nguyên liệu nấu ăn, tự mình làm cơm, sau khi ăn xong thì xem trận bóng, nói chuyện phiếm. Màn đêm buông xuống, hai người lại ôm nhau ngủ trong một ổ chăn, chỉ là chung sống thường ngày vậy thôi, cũng đã đủ để sưởi ấm lòng người và hàn gắn những rạn nứt trong linh hồn.

- ---

Sáng ngày thứ hai, hai người cùng đến phân cục Hồng Võ, khoa điều tra hỏa hoạn đã có báo cáo sơ bộ về vụ cháy TTTM Văn Huy, anh cần phải đi cung cấp lời khai.

Hồi trước cứ khi nào Nhậm Diệc đến phân cục Hồng Võ là đều nhận được sự hoan nghênh nhiệt tình, đặc biệt là từ nữ cảnh sát, song lần này mọi người đều hết sức rụt rè, cẩn thận theo sau hỏi han sức khỏe Nhậm Diệc, quan tâm đến tình trạng phục hồi thể chất của anh.

Nhậm Diệc quay sang cảm ơn bọn họ, sau đó cùng Cung Ứng Huyền về phòng họp.

Cung Ứng Huyền đưa báo cáo từ khoa điều tra hỏa hoạn cho Nhậm Diệc. Thật ra báo cáo này anh có thể tra cứu trên hệ thống bất cứ lúc nào, nhưng anh vẫn chưa xem, thậm chí báo cáo xuất cảnh của chính mình vẫn dây dưa chưa viết, cũng chẳng ai giục anh.

Bây giờ anh thể nào cũng phải đối mặt với nó.

Anh hít một hơi thật sâu, mở báo cáo và xem từng trang.

Điểm nổi lửa là một cửa hàng bán quần áo gần hàng lang tòa A, có dấu vết rõ ràng của chất dẫn cháy. Lúc đám cháy bùng lên thì toàn bộ tòa A đều nghỉ làm rồi, chỉ còn bảo vệ tuần tra và chuẩn bị đóng cửa hàng.

Sau khi đám cháy xảy ra, nguyên nhân khiến đám cháy lan nhanh ra hành lang là bởi TTTM biến hành lang thành gian hàng để cho thuê trái phép, dẫn đến việc lối hành lang ban đầu đã không rộng còn chất đầy vật liệu dễ bắt lửa. Ban đầu bảo vệ định dùng hộp chữa cháy để dập lửa, nhưng quầy hàng trong TTTM xếp quá dày đặc, thế lửa nhanh chóng lan ra, sau khi bảo vệ dập lửa thất bại thì đã chạy khỏi hiện trường rồi báo cảnh sát. Lúc lính cứu hỏa đến thì toàn A đã cháy dữ dội rồi, đầu tiên Trần Hiểu Phi phái hai trung đội đến, vừa mới vào đã cháy bùng lên, chỉ có cách lui ra, từ đó trở đi là ngọn lửa lớn bên tòa A mất kiểm soát.

Sau khi đọc báo cáo, Nhậm Diệc nói: "Báo cáo chỉ có thể chỉ ra đó là một vụ phóng hỏa, nhưng không có bằng chứng để chứng minh ai đã làm điều đó nhỉ?"

Cung Ứng Huyền lắc đầu: "Thiết bị giám sát đều bị thiêu trụi rồi, chất dẫn cháy chính là loại xăng thông dụng nhất, hiện tại chúng tôi đang tìm kiếm nhân chứng trong những người may mắn sống sót trong tòa nhà B sát vách. Tìm nhân chứng là có thể xác định được thời gian, mà lúc ấy ở tòa B cũng không thiếu người ra vào, ắt hẳn sẽ có người thấy những người khả nghi ở lân cận tòa A."

"Tôi muốn đến hiện trường xem." Nhậm Diệc bảo, "Chiều nay đi luôn nhé."

"Được, bây giờ vẫn được bảo tồn đến mức gần như hoàn chỉnh."

"Ngoài chuyện này ra, vụ án gần đây nhất có tiến triển gì không?"

Cung Ứng Huyền gật đầu, sắc mặt trở nên ảm đạm: "Có một vài thứ. Anh còn nhớ mấy tháng trước, chúng tôi đã tìm thấy một vụ án giết người vô gia cư của mấy năm trước không? Địa điểm tử vong của người đó lẫn cách thức gây án đều phù hợp với thủ đoạn phạm tội của Hồng Diễm."

"Có nhớ, sau này không nghe cậu nhắc đến nữa."

"Sỡ dĩ là lúc ấy không có manh mối. Chẳng qua, thân phận của kẻ vô gia cư này tôi vẫn nghi lắm. Theo khám nghiệm tử thi thì hắn là một thanh niên trẻ chừng hai mươi tuổi, không tàn tật, có thể có bệnh tâm thần, nhưng lại không thể tìm được. Sở dĩ vẫn chưa bao giờ có tin báo mất tích trùng khớp với hắn ta, do mặc quần áo hành khất nên mới bị coi là thế. Nhưng hai vợ chồng già phát hiện thi thể kia bảo mỗi sáng sớm bọn họ đều đi dạo mỗi sớm tối, xưa nay chưa gặp người vô gia cư tại nơi đó bao giờ. Nói chung, một người vô gia cư thường có phạm vi hoạt động cố định, nếu là một người trẻ tuổi mà vẫn lành lặn tay chân đi lang thang, sẽ càng dễ chú ý hơn."

"Nên cậu cho rằng hắn không phải hành khất?"

"Tôi chẳng biết nữa, nhưng vụ án gần nhất có tiến triển, dẫu là vẫn chưa xác định được xem có liên hệ không."

"Có tiến triển gì?"

"Một công ty tài chính tố giác với cảnh sát, nói một người vay mượn đã mất hút. Bọn họ có khoản nợ xấu trị giá 20 vạn không trả nổi, tên này là người duy nhất có khả năng là người vô gia cư trong số các đợt báo án trong vòng hai năm qua. Hắn là người nhà quê, trong nhà có chín anh chị em, cha mẹ đều mất rồi. Người thân lâu năm không liên lạc cũng không để ý, chúng tôi đang điều tra."

Nhậm Diệc gật gù: "Hy vọng sẽ có thể có kết quả."

"Còn chuyện nữa có liên quan đến manh mối anh cho tôi lần trước."

"Chuyện mặt nạ à?"

Cung Ứng Huyền hít sâu một hơi: "Suy đoán của anh có khả năng là chính xác."

"Cậu nhớ ra rồi à?"

"Không, trí nhớ của tôi vẫn mách bảo tôi đó là một mặt nạ hình chim, và ký ức ấy cũng có khả năng lừa tôi."

Nhậm Diệc không hiểu: "Là sao?"

"Có người xuyên tạc trí nhớ của tôi."

Nhậm Diệc mở to mắt, tạm thời bị sốc đến mức nói không nên lời. Lẽ nào...

"Tôi biết anh nghi ngờ bác sĩ Bàng Bối, không phải ông ấy đâu, sớm hơn hẳn trước đó cơ, bởi chuyện mặt nạ hình chim là do tôi đề cập trước."

"Cơ mà, còn có ai khác có thể thao túng trí nhớ của một người chứ?"

"Chỉ cần một chuyên gia tâm lý là có thể làm được đối với một đứa trẻ mới sáu tuổi từng chịu tổn thương nghiêm trọng." Cung Ứng Huyền lạnh lẽo nói, "Sau khi nhà tôi có chuyện, ông nội đã từng tìm bác sĩ can thiệp tâm lý cho tôi. Chuyện này tôi không nhớ được, bởi trong khoảng thời gian đó tôi đã gặp vô vàn, đủ loại bác sĩ, tôi với chị tôi phải tốn rất nhiều công sức mới tìm ra hồ sơ bệnh án của năm đó."

"Là bác sĩ nào vậy?"

"Một chuyên gia tâm lý có tên là Vương Mẫn Đức."

"Vậy, vậy thì cậu đi..."

Ánh mắt Cung Ứng Huyền liên tục tỏa ra khí lạnh: "Mới chỉ một tuần trước thôi, tên Vương Mẫn Đức này đã ở nhà uống rượu một mình, bị nôn rồi sặc làm bít cổ họng, ngạt thở mà chết."