Nghe nói Đinh Kiêu bị bệnh, Vân Cẩn thấy trong lòng có chút lo lắng, rất muốn đến thăm anh, nhưng lại không biết mình nên lấy thân phận gì để đi tới đó, nếu đến đó chỉ sợ sẽ lại bị chế nhạo.

Cuối cùng cô cố lấy hết dũng khí, đến bệnh viện thăm anh. Tuy hai người không cùng nhau lớn lên nhưng ít nhiều cũng có quen biết, người ta nằm viện mình cũng nên tỏ ra quan tâm một chút, Vân Cẩn tự nhủ trong lòng như vậy.

Đinh Kiêu bị viêm ruột thừa cấp tính- Acute appendicitis, phẫu thuật xong cũng phải ở lại bệnh viện mấy ngày, khi Vân Cẩn xách theo trái cây và hộp cơm đi vào thấy trong phòng không có ai, một mình anh đang nằm trên giường ôm laptop xem bóng đá.

“Cô đến thăm, thật là hiếm có nhá, nhưng giờ tôi lại không tiện xuống giường để tiếp khách, cô tự mình ngồi đi.” Đinh Kiêu thấy Vân Cẩn đi vào, vô cùng kinh ngạc nhưng từ trước đến giờ anh luôn tỏ ra thờ ơ với mọi chuyện nên cũng chẳng quan tâm nhiều.

Vân Cẩn để trái cây sang một bên, bưng hộp cơm tới trước mặt anh: “Tôi nghe em trai nói anh nhập viện, mẹ tôi nói tôi đến thăm anh một chút, anh như thế nào, cơ thể đã khôi phục lại chưa?”

“Cảm ơn dì đã quan tâm, tôi đã khỏe rồi, viêm ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, ngồi đi, cô đứng làm gì?” Đinh Kiêu chép miệng nói với Vân Cẩn, ý bảo cô ngồi xuống.

Tuy nói viêm ruột thừa chỉ là phẫu thuật nhỏ, nhưng dù sao cũng là động giao động kéo, Vân Cẩn suy  nghĩ hình như Đinh Kiêu gầy đi so với lần trước gặp cô, muốn hỏi thăm anh một chút nhưng lại tự an ủi mình quan tâm thì có tác dụng gì đâu chứ.

“Tôi mang cháo gà đến cho anh, tôi đã hâm cách thủy rồi cho thêm rau cải vào, khẩu vị rất nhẹ, anh nếm thử một chút đi.” Vân Cẩn rất cẩn thận múc cháo gà ra bát, đưa tới cho Đinh Kiêu.

Để nấu được bát cháo này cô đã tốn biết bao nhiêu công sức, sáng sớm đã phải dậy tỉ mỉ đun cháo lại còn cho thêm không ít dược liệu, sợ Đinh Kiêu thấy ngán cô còn phải vớt sạch váng mỡ đi.

“Cảm ơn cô.” 

Mùi thơm xông vào mũi, Đinh Kiêu rốt cuộc không khách khí mà nhận lấy cái muỗng, ăn từng miếng từng miếng. Mùi vị đúng là rất ngon, cô gái này cũng có lòng đấy, biết rằng sau khi phẫu thuật anh chỉ có thể ăn được những thức ăn dạng lỏng.

Ăn xong rồi, anh cầm cái bát vất sang một bên, tự có người đến dọn.

Ánh mắt Đinh Kiêu một mực chỉ nhìn trong máy tính, Vân Cẩn cũng không biết phả nói gì, không nói lời nào lại cảm thấy lúng túng, Vân Cẩn chỉ đành chủ động tìm một đề tài để nói chuyện.

“Cái đó…. An tiểu thư lần trước, tôi thấy rất tốt, rất xứng với anh-------“ Vân Cẩn không biết mình đang nói những gì.

“Tôi với cô ta chia tay rồi” Không đợi Vân Cẩn nói xong, Đinh Kiêu đã ngắt lời cô. Vân Cẩn ngạc nhiên, nhanh như vậy sao không phải lúc trước hai người đó dính nhau như keo hay sao. 

“Cô ta có quá nhiều tật xấu, tính khí lại khó chịu, tôi lười phải chiều cô ta.” Đinh Kiêu hời hợt giải thích một câu.

Tật xấu nhiều, tính khí khó chịu, chẳng lẽ anh thì khác người ta sao? Vân Cẩn thầm nói trong lòng, nhưng trên mặt cũng không biểu hiện gì, đợi cô ngẩng đầu lên thì thấy Đinh Kiêu đang nhìn mình chằm chằm.

“ Sao anh lại nhìn tôi như thế?” Vân Cẩn chột dạ sợ anh nhìn ra mình đang vui mừng.

Đinh Kiêu vừa lòng ngửa về phía sau, tựa tay sau ót, lời nói chứa đầy vẻ nhạo báng: “Có phải cô cho rằng tôi và cô ta chia tay cô sẽ có cơ hội hay không? “ 

Trời ạ, cô cảm thấy mình thật quá tốt bụng đi.

Ánh mắt anh ta giễu cợt lại có ý gì đó rất tà ác, Vân Cẩn rất muốn đấm một cái vào khuôn mặt anh tuấn kia, nhưng nghĩ lại thấy mình là thục nữ không nên có những hành động như vậy, cô đành dùng ánh mắt u ám nhìn anh một cái: “Anh nhìn đủ chưa, đã vào viện rồi mà vẫn còn có thể nói những lời nhàm chán như thế sao? “

Không ngờ Đinh Kiêu lại cười cười, ra vẻ bí hiểm: “Tôi nói thật, nếu không……..hai ta thử một chút?”  Vân Cẩn không biết lời nói này của anh có mấy phần thật mấy phần giả, không dám tin, nhìn anh chăm chú.

“Có phải em không muốn, thế thì thôi vậy, tôi đến bây giờ cũng chưa bao giờ làm khó ai cả.” Đinh Kiêu gỉa vờ thở dài, xoay mặt vào trong.

“Thử thì thử, anh cho rằng tôi sợ anh sao?” Vân Cẩn cũng không ngốc, cô chờ mãi mới nghe được những lời này từ Đinh Kiêu, không có lí do gì mà không nhận lời.

“Em nguyện ý sao? Nếu không thì đừng quá miễn cưỡng, mặc dù hiện tại anh phải nằm bệnh viện nhưng cũng không cần thương hại anh.” Đinh Kiêu cố ý tỏ ra bộ dạng yếu ớt.

Anh còn chưa chết tôi thương hại anh làm gì!

Vân Cẩn có chút hả giận, lời nói ra lại thấy có chút ngượng ngùng: “ Em nguyện ý.” Đoán chắc Đinh Kiêu thực hiện được âm mưu của mình sẽ cười nhạo cô, cô phải lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.

Nào biết, Đinh Kiêu lúc này lại không cười nhạo  mà ngồi dậy nói: “Vậy thì từ hôm nay hai chúng ta chính thức bắt đầu quan hệ, trước hết em đỡ anh xuống đất đi lại một chút, mấy ngày nay anh phải nằm đến mốc ra rồi.”

Vân Cẩn thận trọng đỡ anh xuống giường, dìu anh ra vườn hoa bệnh viện đi dạo.

Không thể không nói cánh tay con trai cón gái quả nhiên là không giống nhau, cách lớp áo mỏng cô vẫn có thể cảm nhận được cơ bắp của anh, Đinh Kiêu là quân nhân, dù có mặc quần áo rộng thùng thình của bệnh nhân nhìn anh vẫn anh tuấn đẹp trai không giống như những bệnh nhân khác mặc quần áo bệnh nhân vào thì câu vai co lưng lại.

Dù sao vừa trải qua phẫu thuật, vẫn đang trong thời kì dưỡng bệnh, Đinh Kiêu đi dạo hơn 10 phút đã cảm thấy mệt mỏi, Vân Cẩn và anh ngồi nghỉ bên cạnh hồ cá.

“Mấy hôn nay, vết mổ không đau chứ? “ Vân Cẩn ân cần hỏi thăm Đinh Kiêu.

Đinh Kiêu liếc cô một cái, “Thế nào là không đau, hai hôm trước còn đau muốn chết, mất cả một  đêm không ngủ được, anh còn tưởng rằng mình sẽ bị đau mà chết đây không ngờ còn sống được mà nhìn thấy em, ông trời đúng là có mắt, không uổng công anh mỗi ngày thắp hương khấn vái.”

Miệng chạy đầy xe lửa, Vân Cẩn không để ý anh ba hoa, nhỏ giọng nói thầm:

“Những lời vừa rồi anh nói là nghiêm túc sao?” Vân Cẩn thử hỏi, sợ mình vừa rồi không biết có nghe lầm hay không.

“Nói gì cơ?” Đinh Kiêu cố ý làm chuyện xấu, hỏi ngược lại.

“Chính là vừa rồi anh nói, muốn cùng em đi khắp nơi.” Vân Cẩn cố gắng không e lệ, chủ động hỏi anh.

“Anh rất nghiêm túc, hy vọng em cũng nghiêm túc suy nghĩ quan hệ của chúng ta, đừng lừa gạt tình cảm của anh.” Đinh Kiêu bất cứ lúc nào cũng có thể đem những lời nói của mình lật ngược lại.

Những tính toán trong câu nói của anh, Vân Cẩn cảm thấy anh vẫn có chút đùa giỡn, nghiêm mặt nói: “Mặc dù em không phải tiểu thư khuê các nhưng cũng không để cho người khác tùy tiện giễu cợt, anh không phải vì nhàm chán không có việc gì làm……..”

“Anh không phải nhàm chán không có việc làm, chỉ cần gọi điện thoại hẹn con gái cũng không ít việc, nếu như em cảm thấy anh lợi dụng em, em có thể từ chối lời đề nghị của anh.” 

Đinh Kiêu trách móc làm Vân Cẩn không biết phải gì mới tốt, nếu cô nói một chữ không thì lại thấy không phục, người con trai trước mặt này, cô cũng không rõ mình đã thích anh bao lâu rồi.

Có lẽ khi còn bé lúc anh lần đầu tiên cho cô ăn bánh ngọt, cô thích bánh ngọt nên đã thích anh luôn rồi, anh và bánh ngọt đã hợp hai thành một, thủy chung dụ hoặc cô.

“Được rồi, lần này em sẽ tin anh.” Vân Cẩn kiềm lại xúc động, quyết định nắm giữ cơ hội lần này.Đinh Kiêu chủ động vươn tay: “Để tỏ thành ý của anh, chúng ta nắm tay cái thôi.” 

Biết nhau hai mươi năm nhưng đây là lần đầu tiên có tiếp xúc thân mật với anh như vậy, dù chỉ là nắm tay nhưng với Vân Cẩn lại có ý nghĩa rất lớn, hành động này giống như tượng trưng cho cô và Đinh Kiêu đã bước vào một mối quan hệ mới.

Không muốn nói chuyện mình và Đinh Kiêu quen biết cho gia đình, Vân Cẩn biết nếu mọi người trong nhà biết, người đầu tiên phá hư chuyện của cô chính là em trai mình Mạnh Tiểu Bạch, cái tên Mạnh Tiểu Bạch kia chỉ ham hư vinh, trong đầu lúc nào cũng chỉ biết có tiền, nếu nói với nó,  nhất định nó sẽ nhảy vào giúp nhưng lại chỉ gây thêm rắc rồi cho cô.

Nhưng Vân Cẩn vẫn không nhịn được tâm sự chuyện này với Tế Tế.

“Chị , chị hỏi em giảm cân như thế nào chính là hỏi đúng người rồi, nhiều năm như vậy em đã  dốc lòng nghiên cứu các sách lược giảm cân, gọi là chuyên gia cũng không có gì là quá đáng cả.” Tế Tế luôn nhiệt tình, thấy Vân Cẩn nói muốn giảm cân, liền tung cờ cổ vũ cô.

Kể từ khi gặp qua An Tư Khiết, Vân Cẩn có thể đoán được kiểu con gái mà anh  thích, mặc dù cô biết với vóc dáng của mình để có thể đạt được tiểu chuẩn của An Tư Khiết là không thể nào, có phải chỉnh dung cả đời cũng không hiệu quả, nhưng muốn trắng lại gầy như vậy chỉ cần có nghị lực bền bỉ, cô tin rằng mình có thể thử một lần. Con gái đều quan tâm tới nhan sắc của mình, Vân Cẩn cũng không tin rằng chỉ trong thời gian ngắn gặp gỡ với Đinh Kiêu mà anh có thể có phát hiện ra vẻ đẹp tâm hồn mình.

Vì kế hoạch giảm cân, Vân Cẩn bỏ bữa tối, buổi trưa cũng chỉ ăn một chút, mỗi ngày kiên trì đến trung tâm thể dục đánh cầu, nhưng mới chỉ đươc một tuần cô đã đói bụng đến choáng váng, thiếu chút nữa thì ngất ở phòng tập thể dục  nhờ có Tế Tế nói phương pháp, không ngừng bổ sung vitamin mà chưa đến một tháng cô đã gầy 20 cân.

Khi hai người cùng đi ăn cơm, Đinh Kiêu vốn muốn gọi nhiều món ăn một chút, nhưng lại bị Vân Cẩn từ chối, không khỏi tò mò hỏi: “Trước kia không phải em rất thích ăn những món này sao, thế nào mà giờ dạ dày lại nhỏ như chim tước, ăn như mèo vậy hả?”

“Mùa hè sắp đến rồi, em muốn gầy một chút, như vậy mặc quần áo mới đẹp.” Vân Cẩn không muốn nói rằng mình vì anh mà giảm cân, với tính tình của anh, nếu cô mà nói như thế, cái đuôi của anh sẽ vểnh lên trời.

Đinh Kiêu nhìn một vòng đánh giá cô:” Em cũng học ngươi ta giảm cân sao, chẳng  trách mặt mũi xanh sao, hai măt vô thần, anh đã nói với em rồi, nếu không ăn cơm mà gầy là do cơ thể thoát nước, không phải là giảm thịt đi, nếu em ăn uống trở lại sẽ mập trở lại, trừ phi em cứ nhịn đói như vậy suốt cho đến khi biến thành mắc bệnh kén ăn.”

Lời của anh nghe cũng có mấy phần có lý, nhưng  không hiểu tại sao, Vân Cẩn nghe lại thấy không xuôi tai nghe như anh đang kể khổ mình, vì vậy nói: “Em có thể kiên trì, cũng không phải là tuyệt đối không ăn mà chỉ là ăn bớt cơm là được.”

“Anh không thể hiểu được em…dáng em trước kia cũng rất xinh rồi mà.” Đinh Kiêu không biết rằng câu trả lời của mình là sai lầm rồi. Nhất định học người ta giảm cân. Giảm cân giảm cân, đói đến bị bệnh dạ dày xem cô làm thế nào.

Vân Cẩn quệt miệng: “Trước đây như thế nào? “

Đinh Kiêu không trực tiếp trả lời vấn đề này, mà lại làm động  tác chọc cười cô: “Mỗi lần đi trên đường anh thấy có những cô gái gầy nhìn giống y như dân chạy nạn vậy, cũng cảm thấy khổ sở thay họ,cải cách mới mở cửa mà không thể hiện được một chút kết quả nào trên người các cô ấy, anh cảm thấy em không cần phải như vậy, hơi mập một chút cũng tốt, nhìn cũng thấy mừng.”

Anh thôi đi, không phải Tiểu Thất gầy giông như dân tị nạn sao thế mà trước kia không biết ai lại thích cô ta, Vân Cẩn nhẹo đầu không thèm để ý đến anh, ánh mắt nhìn thấy anh mang toàn bộ những đồ anh không thích ăn đến trước mặt cô, trong lòng cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Đây toàn là những món anh không thích ăn, bỏ đi thì rất lãng phí, em ăn đi.” Đinh Kiêu trước mặt Vân Cẩn cũng không cần làm bộ làm tịch, dù sao quen biết nhau hơn hai mười năm, nói chuyện cũng thoải mái.

Vân Cẩn ừ một tiếng, ăn hết toàn bộ những thức ăn anh không ăn, cô đã nhịn đói nhiều ngày, một khi đã ăn sức ăn rất kinh người, Đinh Kiêu sợ cô ăn không đủ còn gọi thêm rất nhiều món khác.

Ăn đã no hai người mới ra ngoài, Đinh Kiêu đi ở phía trước, Vân Cẩn đi phía sau anh,cô muốn nắm tay anh, nhưng tay anh luôn đung đưa cô không bắt được, vì vậy cô giống như đánh mất thứ gì đó, nhìn theo tay anh.

“Mạnh Vân Cẩn, em đi bộ có thể đừng giống như đang làm việc trái với lương tâm, nhìn rất bỉ ổi.” Đinh Kiêu cũng không biết Vân Cẩn nhỏ mọn, nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của cô, không nhịn được khinh bỉ nói một câu.

Vân Cẩn cười mỉa, “Anh đi nhanh quá em theo không kịp.”

Thừa dịp Đinh Kiêu còn đang ngây ngẩn, Vân Cẩn bắt được tay của anh, nắm thật chặt, Đinh Kiêu giờ mới hiểu được tâm tư của cô, thái độ có chút không tự nhiên nhưng Vân Cẩn vẫn không phát hiện ra.

“Hai ngày nữa anh và bạn bè tụ hội, em cùng đi đi.” Đinh Kiêu đi đến cạnh xe mình, bỗng nói một câu. Vân Cẩn mở cờ trong bụng: “Được, thế có những ai, em có biết không ?”

“Trên căn bản chắc em không biết, ngoại trừ anh còn có em họ Tiểu Đinh Đinh.” Đinh Kiêu buông cô ra, mở cửa xe ngồi vào.

Vân Cẩn thấy anh không mở cửa xe cho mình cũng chỉ đành tự mở ngồi vào, rốt cuộc đậu đen rau giá đối xử không giống nhau, lúc trước anh đều chủ động thay An Tư Khiết mở của xe.