Trứng gà không dễ dự trữ, lúc Mục Hành mua cũng chưa mua được nhiều. Hiện nay nhà bọn họ đã hết trứng gà rồi, nhưng Du Lãnh lại rất thích ăn thứ đó.

Thứ Du Lãnh thích ăn không nhiều, Mục Hành đương nhiên là muốn chiều mọi thứ theo anh, trong lòng hắn thầm suy nghĩ: Hay là đi bắt mấy con gà về chuyên để đẻ trứng. Cơ mà Du Lãnh chỉ thích thanh tĩnh, mấy con gà sẽ cục ta cục tác suốt ngày, thực sự là ầm ĩ quá mức.

La An Hiệp gãi gãi cằm, “Trứng gà ấy hả? Thực ra tôi cũng chưa để ý lắm, nhưng gà nhiều như thế chắc là phải có trứng thôi?”

Mục Hành thần sắc khó lường nhìn La An Hiệp.

“Đây là …làm sao vậy?” La An Hiệp bị hắn nhìn đến phát hoảng, chỉ cảm thấy  da gà da vịt sau lưng chen nhau nổi lên.

Mục Hành dời mắt, không nhanh không chậm ăn đồ ăn, nói “Anh ở một mình phải không?”

Ánh mắt lo lắng biến mất, La An Hiệp yên tâm cúi đầu tiếp tục ăn, “Ừ, sao vậy?”

“Không có gì.” Mục Hành trong lòng đã định ra một chủ ý.

Lúc này La An Hiệp còn chưa biết rằng cái nhà chỉ có bốn bức tường của hắn đã bị để ý.

Ăn lẩu xong, dọn dẹp bàn ghế, mọi người lại ngồi vào bàn.

Văn Nhân Chí nhìn về phía Mục Hành hỏi, “Nói thử chút đi, vừa rồi trên núi rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Du Lãnh lại bị như vậy?”

Mục Hành sắc mặt không đổi, chuyện về hai viên đá kia chắc chắn không được nói ra, chỉ mở miệng rất tự nhiên, “Từ trường trên đỉnh núi hình như có chút vấn đề, nơi đó…”

“Chỗ đó bị làm sao cơ?” La An Hiệp thiếu kiên nhẫn.

Mục Hành hạ mắt, ngón tay gõ mặt bàn, “Chỗ đó có một cái hố sâu, bên trong chúng tôi nhìn thấy toàn là lũ zombie”.

“……”

“Cái gì?!” La An Hiệp kinh ngạc, “Một đống đều là zombie sao?!”

Văn Nhân Chí trầm tư, “Chẳng lẽ zombie xung quanh biệt thự với dưới chân núi đều đi lên núi hết sao? Nhưng vì sao bọn nó lại muốn lên núi chứ?”

Ánh mắt Ôn Thất Bạch nhìn về phía Mục Hành, “Hai người có phát hiện thấy cái gì ở chỗ đó không?”

Ngón tay Mục Hành vẫn gõ mặt bàn không đổi tiết tấu, “Chỗ đó có tận mấy trăm con zombie, tao và Du Lãnh đi tới làm bọn nó hưng phấn hết lên, cả đám đều nhào vào tấn công bọn tao. Tinh thần lực của Du Lãnh không dùng được, dị năng của tao cấp bậc cũng chả cao, hai bọn tao vất vả chết đươc. Cơ mà….”

Lần này La An Hiệp không ngắt lời hắn nữa, hai mắt phát sáng nhìn.

“Cơ mà bọn tôi lại phát hiện một số thứ kì quái.” Mục Hành cân nhắc một chút nên mô tả như nào, mới tiếp tục nói “Chúng tôi vừa mới đến thì thấy bọn chúng đang lao vào cắn nhau, giống như người ta muốn nuôi ra vua cổ trùng, họ sẽ đặt hết bọn chúng lại chung một chỗ để bọn nó tự cắn nuốt vậy”.

“Tôi cùng Du Lãnh đều cảm thấy từ trường chỗ đó phát sinh vấn đề,  mây đen mấy ngày nay chúng mình trông thấy đều tụ lại hết trong cái hố kia”.

Ôn Thất Bạch khẽ nhíu mày, “Lẽ nào thật sự là ngọn núi này có vấn đề, núi này nổi tiếng không?”

La An Hiệp biết rõ tất tật mọi ngóc ngách trong cái thành phố C này, hắn lắc đầu nói, “Núi nhỏ vô danh mà thôi”.

“Vậy thì tại sao chứ?” Ôn Thất Bạch nhíu mày, đi đến sô pha lấy ra máy tính từ ba lô mở ra, “Chờ tôi tra một chút”.

La An Hiệp kinh ngạc, “Anh còn có thể lên mạng sao?”

Ôn Thất Bạch vừa tìm hiểu vừa đáp lại La An Hiệp, “Không lên được, nhưng máy tính của tôi đã dự trữ hết tin tức, tất cả dữ liệu trước một giây mạng bị cắt vẫn còn đây”.

La An Hiệp ngưỡng mộ cực kì đỏ mắt nhìn Ôn Thất Bạch.

Văn Nhân Chí ôm eo Ôn Thất Bạch cực kì đắc ý, “Thấy rất ngưỡng mộ phải không, đây chính là tôi thiết kế riêng cho vợ tôi đó”.

La An Hiệp co rút khóe miệng cạn lời.

Mục Hành nhìn màn hình máy tính, hắn cũng không biết hai viên đá kia là thứ gì, nhưng chắc chắn chúng không phải vật bình thường, hắn lo sợ Ôn Thất Bạch tra ra được thứ gì đó.

Trải qua mấy phút, Ôn Thất Bạch vẫn không tra ra được cái gì, La An Hiệp nằm nhoài ra bàn, “Rốt cục có thể tra ra được hay không, núi này một tí tiếng tăm đều không có, làm sao mà tra ra đây”.

“Tìm thấy rồi.” Ôn Thất Bạch đẩy máy tính tới bàn, chờ một lát mới mở miệng, “Còn nhớ tới thiên thành một năm về trước không? Thiên thạch đó nổ tung, mảnh vỡ đã bay rải rác khắp nơi, trên đỉnh núi kia cũng có mảnh vỡ thiên thạch”.

Con ngươi Mục Hành hơi co lại, thiên thạch sao? Các chuyên gia kiếp trước cũng cho rằng tận thế xảy ra là do thiên thạch này rơi xuống.

“Là thiên thạch hấp dẫn bọn zombie kia sao? Thậm chí mây mù, thời tiết kì quái gì đó cũng đều do thiên thạch đó cũng nên?” La An Hiệp suy đoán nói.

Văn Nhân Chí gật đầu, “Có khả năng”.

Ôn Thất Bạch nhìn về Mục Hành nãy giờ vẫn luôn yên lặng, “Mục Hành, mày thấy sao?”

Mục Hành như có như không gật đầu, nói có lệ, “Tao cảm thấy mày nói cũng có lí, nhưng zombie trên đỉnh núi là một thứ rất nguy hiểm, lấy thực lực hiện giờ của chúng ta mà đi tiếp cận bọn nó chỉ sợ là phải chịu chết”.

Đúng vậy, trong tình huống lúc đó, nếu Du Lãnh không liên tục biến hóa thành mấy nhân vật, vậy kết cục bọn họ còn chưa biết sẽ như nào, toàn bộ mô đất đó lại còn bị một bức tường vô hình ngăn cách khỏi thế giới bên ngoài.

A? Vậy lúc đó mình đã đi ra như nào? Mục Hành suy nghĩ vừa chuyển, có lẽ lí do có liên quan đến hai viên hắc châu trên cổ tay Du Lãnh, nhờ nó mà bọn họ mới có thể rời ra khỏi chỗ đó.

Không, phải nói là Du Lãnh có thể tự do ra vào, còn hắn là do Du Lãnh bế ra mới có thể ra được bên ngoài.

Hơn nữa sau khi bọn họ đi mất, lớp chắn kia cũng không hề bởi vì hắc châu biến mất mà tan biến theo.

“Cậu nói đúng,” La An Hiệp hiếm khi bình tĩnh, nụ cười phong lưu đê tiện biến mất lộ ra vài phần trầm ổn, “Có thể hấp dẫn nhiều zombie tới như vậy, thứ kia chắc chắn là cực kì nguy hiểm, chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ”.

Nhưng chỉ đứng đắn được vài giây, La An Hiệp đã lại suy sụp cúi mặt than thở, “Ai da, nhưng tôi vẫn còn rất tò mò nha!”

“Chuyện này cứ để đó đã, ngọn núi kia quá cổ quái, năng lực tự vệ của chúng ta vẫn còn quá yếu. “Văn Nhân Chí kết luận.

Mấy người sôi nổi tán đồng, không còn gì để nói nữa, thừa dịp sắc trời còn chưa hoàn toàn tối đen, Văn Nhân Chí mang theo Ôn Thất Bạch trở về.

La An Hiệp cũng không ở lại lâu, đương nhiên là hắn muốn ở lại cũng không được …….

Mục Hành tắt đèn dưới tầng, lên tầng trên ngồi bên cạnh Du Lãnh, người hắn yêu vẫn đang an yên trong giấc mộng.

Tựa hồ như cảm nhận được hơi thở Mục Hành, thân mình Du Lãnh hơi co người, hướng lại gần hắn. Cử động nhỏ của anh làm tâm Mục Hành lập tức mềm nhũn, ngón tay hắn vuốt ve sợi tóc Du Lãnh.

Tóc Du Lãnh rất dài, hoàn toàn che phủ mắt. Mục Hành ánh mắt ôn nhu, khóe môi kéo ra một nụ cười yêu thương.

Trán bị tóc phất phơ làm cho hơi ngứa, Du Lãnh lười biếng quơ tay, vừa vặn rơi vào tay Mục Hành.

Mục Hành ôn nhu nắm tay của Du Lãnh, nhìn hắc châu trên cổ tay hắn đen nhánh như mực, giống như mực nước cổ kính, giấu đi hết thảy phong mang bên trong đó.

Vật này thật quái lạ … Có điều thấy Du Lãnh có vẻ rất để tâm nó, hình như anh ấy đã biết được điều gì?