Hoa Dã Quỳ

Chương 40: Chương 40 BỮA CƠM NGOÀI MONG MUỐN (1)

Em muốn quay ngược lại thời gian,

Muốn lấy lại những gì đã nói

Và nếu em ko đánh cược cuộc đời vào một người mình chưa hiểu rõ

Một người như anh …………

Có lẽ, em sẽ không đau như ngày hôm nay

Tất cả…………

Là lỗi của em …….. phải ko anh?

Thiên Anh vứt phịch cái túi xuống giường đánh cái “ Bụp” làm cho Pricess đang cuộn tròn cũng phải giật mình “ méo.o….oo….” lên một tiếng. Nó hét vào mặt con mèo tội nghiệp

- Tao điên rồi, Princess ạ.

Con mèo chỉ gương đôi mắt xanh nhìn nó ngơ ngác kiểu: Gì thế? Mới về đã làm loạn là sao? Ko để cho người ta ngủ à? Người phải điên lên là tôi mới đúng?. Nhưng nó cũng chẳng còn sức mà đôi co, giải thích với con mèo. Nó lăn đùng ra giường, chân tay đập liên hồi xuống mặt đệm.

- Sao tự dưng lại làm cái việc điên rồ ấy chứ?

Trong đầu óc nó lởn vởn hình ảnh của Minh Quân và cái khuôn mặt nó ko rõ là ngạc nhiên hay sung sướng, thậm chí là hả hê khi nó để câu “ Được thôi” thoát ra cổ họng. Phải, nó nhận lời làm bạn gái Minh Quân. OMG! Đây không phải là SM ( Stupid mistake) mà là BSM ( Big stupid mistake). Thực ra thì lúc đó, lời đề nghị của Minh Quân giống như một câu thách thức với nó vậy: Em dám thử chứ? Đó, trong đầu nó hiểu thế đó. Và đương nhiên, với bản tính hiếu chiến có thừa, nó đáp ứng thôi. Chỉ là, bây giờ nghĩ lại mới thấy quá là nông nổi, quả này thì chết bất ngáp rồi còn gì?

“ Mà chủ nhật là cái ngày nào nhỉ?”

Nó sực nhớ đến cái lời hứa quái gở của Thiên Ân. Vội vàng buông Pricess ra, chạy đến bàn trang điểm, nơi ấy có 1 cuốn lịch bàn nho nhỏ. Nói là lịch chứ thực chất là để đó cho có mà thôi, bây giờ đã 3,4 tháng trôi qua mà có ai bóc lịch hay thậm chí là đụng vào nó đâu. Thành thử ra con bé phải ngồi tỉ mẩn lật từng tờ từ tháng một. Từng ngày tháng, từng con số trôi qua trong đầu nó kéo theo từng hình ảnh, kí ức trong thời gian qua, kể từ ngày nó đặt chân đến nơi này, ngày ba nó tái hôn, suýt chết ở Nha Trang, vụ ba và nó, … vân vân và mây mây, nói tóm lại là càng lật càng giở càng thấy nặng lòng. Xem nào, hình như là nếu tính đến ngày hôm nay thì chắc cũng được gần nửa năm nó phải dùng lại thuốc. Ban đầu chỉ là đề phòng nhưng kể từ khi trở về nơi đây, nó biết, lượng thuốc mà nó uống cứ tăng lên từng ngày. Và nếu tình hình này tiếp diễn, ko biết bao giờ và đến lúc nào nó gục ngã. Bác sĩ đã khuyên nó nên thông báo cho gia đình nhưng, ba giờ đã có cuộc sống mới, nó cảm thấy ko thoải mái khi nói điều đó, Thiên Ân thì dù ko có chuyện của nó cũng đã bận rộn lắm rồi, hơn nữa mai này cũng phải yêu đương, kết hôn, sinh con, thừa kế … nhiều và vô vàn việc, anh lấy đâu ra hơi sức chạy theo nó được. Bà ngoại thì cũng có tuổi rồi, nó cũng ko thể làm phiền. Cho dù tính đi tính lại thế nào thì Thiên Anh vẫn thấy ngoài bản thân mình ra, ko thể cậy nhờ ai khác cũng ko thể để ai khác phải lo lắng. Ít nhất là chưa đến lúc cần thiết.

“ Soạt”

Là lịch của tuần này

- S-H-I-T

Nó đột nhiên hét ầm lên và ném quyển lịch xuống. Princess lại một lần nữa “ méo ..o..o..” lên một tiếng thật thảm thương, đôi mắt cầu xin nhìn nó, đôi mắt ao ước một nền hoà bình ko có tiếng bom

- Princess, mày tin được ko, chủ nhật ..- nó hít một hơi- là ngày mai

Mặt trời lấp ló đằng chân trời xa

Ánh sáng chan hoà muôn nơi như đời ta có Đảng

Thiên Anh vẫn lẫn lộn đâu đó trong đống chăn gối và lông mèo mà chưa chịu dậy. Bên ngoài, cứ mỗi lần Thiên Ân đi qua phòng nó là một lần anh vào lật chăn, véo má nhưng ko ăn thua. Nó vẫn bất động. Đây, chính là hệ quả tất yếu của việc điên điên khùng khùng cả ngày lẫn đêm hôm qua. Chả là cứ mỗi lần nghĩ tới việc nó nhận lời làm bạn gái Minh Quân là một lần nó “ lên cơn” di chuyển loạn khắp phòng, chân tay khua khoắng, mồm nói liên thiên. **** người **** đời và **** mình. Ấy thế mà loay hoay mãi cũng tới gần sáng mới ngủ được. Vậy nên, tình trạng thê thảm vậy đây.

♫….♪♪…♪♫……©…..♫….♪♪…♪♫……

Tiếng nhạc chuông réo rắt dai dẳng khiến nó khó chịu lần mò khắp nơi và cuối cùng cũng tới được cái điện thoại. Mắt vẫn nhắm, tay vẫn hoạt động, con bé tưởng đó là Thiên Ân

- Dạ, em biết rồi

Đầu giây bên kia im lặng rồi cũng lên tiếng. Lạ hoắc.

- Em biết cái gì? Anh đã nói gì đâu? Mà sao hôm nay ngoan vậy, mà thế cũng được, dù sao cũng nhận lời rồi mà

“ Nhận lời”

Nỗi đau một lần nữa bị động chạm. Nó mở mắt trừng trừng. Số lạ. Nhưng nó biết là ai.

- Thằng điên.

Rồi cúp máy cái rụp. Ngủ tiếp

Nhưng cái cảm giác bình yên ko kéo dài bao lâu, Thiên Anh bỗng cảm thấy có cái gì mềm mềm, ấm ấm trên gò mò mình. Bàn tay của ai đó.

- Cục cưng dậy đi

Nó vẫn nhắm mắt nhưng đầu thì đang cố đoán xem là ai. Ba, ko phải. Bà Ngọc, càng ko. Đây là giọng đàn ông. Thiên Ân. Ngàn vạn lần ko bởi vì nếu đúng là Thiên Ân thật thì nó, 1 là bị ăn 1 phát đạp lăn quay xuống đất. 2 là bị phát một cái vào mông. 3 là phun nước. Ko thể có chuyện kì lạ như thế này được. Từ từ hé mắt

“ Minh Quân”

Ngay sau khi xác định được kẻ thù, nhiệm vụ mà mục tiêu, con bé vội vàng vùng chăn dậy nhưng không hiểu là do đệm lò xo khó đứng hay chăn gối ngổn ngang mà khiến nó mất thăng bằng cộng thêm việc vừa thức dậy ko rõ bản thân mình đang ở nơi đâu nên bước hụt một bước rồi lăn lông lốc xuống sàn nhà đánh cái “ huỵch”. Váy lại một lần nữa co lên tới thắt lưng. Và trong khi nó còn đang xuýt xoa vì cái lưng của mình thì bên cạnh đã vang lên tiếng của Minh Quân. Khá là lý thú và có chút châm chọc

- Ố ồ…., Doraemon

Dù còn đau, nhưng Thiên Anh vẫn phải cố đứng lên, kéo váy xuống và ko quên quẳng cho con người kia một cái lườm xém lông mày trước khi đi vào nhà tắm.

- Đê tiện

Thật sự Thiên Anh không biết nhưng nó cảm giác như mình đang bị chơi khăm, bị giăng bẫy. và thưa quý vị, kẻ chủ mưu không ai khác chính là Hoàng Thiên Ân. Ông anh trai quý giá của nó. Ban đầu thì là thay nó nhận lời một bữa cơm mà nó không hề muốn tham gia, khiến nó tức gần chết. Sau này, hay cũng chính là bây giờ thì lại đem xe đi bảo dưỡng. Gì thế không biết. 1 năm có 365 ngày, đem đi bảo dưỡng ngày nào ko được lại đem đi vào ngày này. Mà cho dù là vậy đi nữa thì Taxi, xe của công ty, thậm chí là đi bộ chứ tại sao lại phải nhờ tên kia tới đón. Chưa kể tại sao lại chỉ đường cho người lạ lên phòng của em gái mình chứ. Bực mình không đâu tả xiết. Nếu có thể viết giấy li thân ( ko nhận mặt người thân) thì chắc chắn hôm nay là ngày nó viết tờ giấy đấy. Không thể chịu được.

Đó là chưa kể cái tên Minh Quân kia nữa. Nó đã cố ý ngồi đằng sau với Hoài Phương rồi, vậy mà còn cố gắng lôi kéo và cưỡng ép nó lên ngồi đầu. Gần anh ta. Chưa hết, anh ta còn ko tập trung lái xe cứ thi thoảng lại ngó sang nó hỏi tại sao mặt mũi khó coi như vậy? Trời ơi. Anh ta là ko biết thật, hay là giả bộ ko biết. Đằng sau thì Thiên Ân cứ líu lo với Hoài Phương, nó quay xuống đánh mắt bao nhiêu lần vậy mà ko đáp lại. Nói chung là cái ngày hôm nay và cả cái bữa cơm sắp tới nữa. Nó ghét. Nó ghét.