Hoa Dã Quỳ

Chương 24: Chương 24 HỌC

Tan trường

Đám đông từ các lớp học, các cầu thang túa ra ồn ào khắp ngả. chật kín các lối đi. Trong dòng người hối hả ấy, Lạc Thiên nhẹ nhàng tựa người vào cánh cổng. Hôm nay anh đã huỷ tất cả lịch hẹn, lịch chơi để giành thời gian cho nó khiến ai nấy cũng tò mò. Thế nhưng …. Đã 15 phút trôi qua, vẫn ko có ai xuất hiện.

- Ây , đâu rồi ko biết

Sốt ruột nhìn lên đồng hồ. Thiên tự giận bản thân vì sao lúc trk ko xin số nó. Rồi như ko thể đợi đk nữa, anh bước lên lớp nó xem sao.

“ Két”

Cách cửa mở ra.

- Trời ạ

Khoảnh khắc nhìn thấy nó vắt vẻo ngồi bên cửa sổ nghe nhạc, Thiên chỉ muốn ngất đi cho xong. Trong khi anh cứng cả đầu gối mỏi mòn chờ nó dưới cổng trường thì, ko biết phải nói sao nữa, nghe nhạc sao?

- Không phải anh bảo em đợi anh ở cổng trường sao

Thiên Anh vẫn đang ngồi lặng im nhìn ra ngoài, nghe thấy tiếng nói, nó mới từ từ quay lại

- Tôi ko thích phải đợi 1 ai đó.- nó nhún vai, kéo tai nghe xuống, quận tròn rồi bỏ vào cặp

Thiên ko biết phải làm sao nữa. Kiểu nữ giới như thế này, anh chưa từng gặp qua

- Đừng đứng ngẩn ra ở đó, bắt đầu học đi

Trong khi Lạc Thiên còn chưa biết phải đối phó ra sao thì nó đã lại ra lệnh. Thôi đk rồi, nữ vương điện hạ đã nói thế thì biết làm sao. Buổi học đã bắt đầu như thế

Đâu đó

Trk cửa căn biệt thự sang trọng

Một chiếc xe ô tô đen bóng loáng vừa xịch đến, Hoài Phương nhanh chóng bước xuống, cùng lúc đó, Phong cũng ló ra

- Quỷ cái về chưa?

Phương ngoái đầu nhìn vào phía trong, tầng 2 vẫn tối om, chưa kéo rèm.

- Chắc là chưa anh ạ

- Vậy sao, tốt nhất là cứ nâng cao cảnh giác, đề phòng củi lửa, có gì gọi cho bọn anh.- Ko để Phong nói xong, Tuấn đã kéo tụt chàng vào trong cướp lời.

Bên trong, phía đằng sau xe, Quân kéo nhẹ tấm kính xuống, khẽ đưa mắt nhìn lên căn phòng trống ko đó rồi lặng lẽ thở dài.

Đã gần 6h tối, trời cũng đã nhá nhem, loạng nhoạng cuộc giao tranh giữa ánh sáng và bóng tối.

Ở trường lúc này chỉ còn lại một số câu lạc bộ cùng mấy “ chiến sĩ” ở sân thể thao. Tuy nhiên thi thoảng người ta vẫn nghe thấy tiếng chí choé phát ra từ dãy lớp học của cấp 3

- Á, Sai hết rồi, nó là từ đồng âm phải hiểu theo nghĩa khác.- tiếng gõ thước cùng với âm thanh trầm bổng của 1 giọng nam

- Á, ai mà biết đk.- lại vang lên tiếng đập bàn cùng thanh âm cao vút của 1 giọng nữ.

- Biết cái gì mà biết, phải chú ý vào hoàn cảnh dùng từ chứ.

Rồi không gian lại chìm vào im lặng. Nhưng chỉ 1 lúc sau

- Giời ạ, mấy tuổi rồi mà còn viết sai chính tả

- Sai đâu mà sai, đưa đây xem nào.- sau âm thanh vừa rồi là 1 tiếng kéo giấy xột xoạt

- Sai lè lè ra đây này

- Ờ … tôi mà viết đúng thì đã là thầy anh rồi, sao còn phải ngồi đây.- người nữ lấp liếm

một tràng cười dài vang lên

Trong phòng, Thiên Anh nghệt mặt ra nhìn bộ dạng của Lạc Thiên lúc này. Bất giác nó tự hỏi bản thân về mức độ bình thường của con người tr mắt.

- Uây, cười đủ chưa

Thiên vẫn cười ngặt nghẽo:

- Em xem lại bài mình đi: Kìm nén chứ ko phải kèm nén, khuya chứ ko phải khua, còn nữa, sóng của Xuân Quỳnh chứ ko phải Xuân Diệu.

- Đâu, đưa đây.- nó giật vội lại bài. Chết cha. Đúng là sai thật

Nhìn khuôn mặt ngây ngô ko biết nói gì của nó, Thiên lại rộ lên một chàng cười nữa. Nó nhìn mà ức phát khóc, chỉ mong có thể nhảy bổ vào mà cắn cổ tên kia.

- Không học nữa, ko học nữa, đi về.- nó tung loạn cào cào những tài liệu trên bàn rồi ngúng ngẩy bỏ đi.

Lạc Thiên ngưng cười, vội vàng thu dọn bãi chiến trường đó rồi cũng nhanh chóng đuổi theo nó

- Nhà em ở đâu để anh đưa về

- Không biết. - vừa đáp vừa phăng phăng đi nhanh về phía trk

Thiên nhìn thái độ đó tưởng nó vẫn giận anh chuyện vừa rồi thì ra sức năn nỉ

- Thôi mà, muộn rồi, để anh đưa em về nha. Nhà em ở đâu, nói đi

- Không biết.- vẫn y thái độ cũ

- Nói đi mà.- Thiên vẫn lẽo đẽo chạy theo

Bị cái nắm tay của anh kéo lại, nó gắt lên

- Đã nói là ko biết rồi, tôi vừa về nước đk mấy tháng, làm sao mà nhớ đk đường.

Đến lúc này Thiên mới khẽ thở phù 1 cái. Vậy mà cứ tưởng nàng giận

- Vậy có ảnh ko, ảnh ngôi nhà ý

Nó lục đục lấy điện thoại trong túi ra, đưa cho thiên xem cái ảnh nó chụp hôm trk. Anh trầm ngâm nhìn bức ảnh.

- Anh ngắm đủ chưa, đưa tôi cái điện thoại để còn gọi cho bác lái xe, nhanh lên.

Thế rồi chẳng nói năng gì, Thiên lôi xềnh xệch nó về phía nhà xe

- Đủ rồi, anh nhận ra con phố này, để anh đưa em về, khỏi gọi.