Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân Khi ánh hoàng hôn của buổi chiều như dải lụa trải dài thấm đẫm cả một mảng trời, Rena đã có mặt tai dinh thự Hope. Chiếc xe màu xanh của quân đội đã chuyển bánh từ lâu. Ngoái đầu nhìn lại cũng chỉ còn dấu vết của cát bụi. Ở phía xa xa cô có thể nhìn thấy ánh đèn phản chiếu trong lớp kính trong suốt từ căn biệt thự rộng lớn.

Cô bước vào dinh thự, đi tới cổng chính. Trải qua sự việc ngày hôm nay, cô cũng không còn gì để nói nữa. Lời đã nói rồi sao có thể rút lại được nữa. Những ngày tháng quân đội sắp quay lại cùng với những kí ức đã bị quên lãng.

Tay đặt trên nắm cửa chỉ trầm ngâm không bước vào. Khi có tiếng động từ phía bên kia, cô mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, ngước đầu nhìn thẳng lên người đối diện. Người con trai tóc vàng ngạc nhiên không kém, mở lời trước tiên: " Hạ Nhan ngạc nhiên thật đấy". Bất ngờ gặp Lâm Lục Trí trước cửa, cô ngạc nhiên trông thấy : " Anh về sớm hơn dự kiến à, tôi cứ tưởng phải tầm vài ngày sau anh mới về."

Lâm Lục Trí nói : " Công việc xong sớm thì về sớm thôi. Anh vừa mới về tới dinh thự chưa đầy vài tiếng trước. Thế còn em vừa đi đâu về?"

Cô đâu thể nói sự thật là mình đi đâu được, bèn nói lái sang một lí do khác che đậy sự thật: " Tôi vừa đi ra ngoài một lát mua ít đồ."

Lâm Lục Trí đi sang bên cạnh, nhường lối cho Rena bước vào. Một lần nữa anh lại bị cô bỏ lại đằng sao.

Nhìn thấy trên đầu cô có một chiếc lá màu xanh vướng vô tóc, anh liền chạy đến đứng đằng sau, giơ tay lấy nó xuống. Rena phản xạ quay lại chỉ thấy anh giơ lên trước mặt một cái lá. Anh cười:" Em đi mua đồ có vẻ vất vả quá nhỉ, đến nỗi tóc tai rối hết cả lên còn vướng lá nữa."

Rena ngay sau câu nói đó liền lấy tay chỉnh lại tóc thật nhanh. Lúc cô tham gia cái thử thách đấy có lẽ chỉ kịp thay bộ đồ không chú ý đến tóc tai mấy nên nó thành ra như vậy cũng là chuyện thường tình.

Sau đó hai người cũng rất nhanh quên đi phần của câu chuyện đó. Được một hồi khi đang tiếng đến phòng khách. Lâm Lục Trí lên tiếng: " Anh quên chưa nói với em, Lý Thành về rồi , đang ở trong phòng đợi đấy."

Rena nhìn vào anh: " Cậu ấy về lúc nào đấy ?"

Anh nhún vai, nhìn thẳng vào cô: " Anh vừa mới về đã nhìn thấy cậu ta đang uống trà tại phòng khách. Anh chưa kịp hỏi."

Cô thật sự có thể liên tưởng ra khung cảnh đấy. Bình thản uống trà. Có thể nói Lý Thành , anh là người kì lạ nhất. Sở dĩ anh ta là một hoàng tử nữa nên thân phận khá là đặc biệt. Vừa xử lí công việc ở quốc gia mình, vừa phải làm idol nên Lý Thành thường xuyên vắng mặt.

Hai người nhanh chóng tiến tới phòng khách. Lâm Lục Trí cũng không chần chừ lâu, mở cửa, đương nhiên theo thói quen thì anh vẫn nhường cho Rena lên trước. Cô bước vào phòng đã thấy Lý Thành ngồi gọn trên sofa đang nhâm nhi tách trà nóng hổi trên tay.

Anh từ từ đặt tách trà màu trắng cẩn thận xuống dưới bàn đến nỗi còn không nghe thấy tiếng động. Đôi mắt màu đen ánh lên vẻ hiền hòa nhìn về phía cô. Màu nâu ánh đỏ trong mái tóc trông càng nổi bật. Khuôn mặt trắng để lộ nụ cười nhẹ, tạo nên một cảm giác bình thản đến khó tin. Trên người khoác y phục màu xanh dương đậm điểm xuyến với màu đen tuyền cao sang.

Anh nhìn về phía cô, rồi chỉ nhẹ nhàng nói : " Anh đã về rồi đây."

Rena thấy bộ dáng tươi cười đó đoán ra được công việc lần này của anh diễn biến thuận lợi. " Lần này, xử lí mọi chuyện đều tốt chứ ?"

Lý Thành gật đầu : " Mọi việc anh làm đều suôn sẻ. May mắn thay lại giải quyết nhanh nên mới có thể về đây gặp mọi người sớm."

Rena cười : " Cuối cùng anh cũng về rồi, đúng lúc tôi vừa sáng tác bài hát mới."

Lâm Lục Trí cũng nói theo: " Tôi đã tập được hơn nửa chỗ đấy rồi, chờ mỗi cậu về thôi"

Lâm Lục Trí và Lý Thành là một nhóm. Họ song ca trên mọi mặt trận. Nhờ đấy độ nổi tiếng đã gần như lan ra khắp cả nước. Chưa kể còn việc Lâm Lục Trí được đến cái bữa tiệc kia đã chứng tỏ tầm vóc mới. Nếu Lý Thành có mặt ở đây anh chắc chắn cũng sẽ được mời. Hai người này mới lập thành một nhóm từ hai năm trước.

Nghe nói cha anh ấy và ngài chủ tịch có quen biết nhau thân thiết. Quốc gia này bằng một cách nào đấy rất coi trọng âm nhạc. Nên cha Lý Thành mới gửi cậu ấy đến làm nghề này để tích lũy thêm kiến thức.

Hai người này lúc đầu không ưa nhau lắm. Về sau khi đã biết được thực lực của nhau, luyện tập cùng nhau rồi dần hiểu về tính cách của nhau nên mới quyết định thành lập nhóm.

Cuộc nói chuyện kết thúc rất nhanh chóng. Lý Thành quay trở về phòng để tắm rửa và thay đồ. Đi một quãng đường dài đến đây anh muốn có thời gian thư giãn trước khi làm một cái gì đó. Những người còn lại cũng đều về phòng làm việc riêng.

Trong phòng, hiện tại vừa nãy cố gắng lắm cô mới có thể nặn ra nụ cười. Trong cái tâm trạng phiền não. Nghĩ đến cái cách cái tên đại tướng kia nói và hành xử làm cô khó chịu đứng ngồi không yên. Cái cảnh cô khép nép cung kính trong nói chuyện sao chịu cho nổi. Chỉ vì một phút lầm lỗi phải trả giá bằng ngàn năm nô lệ đúng là không đáng.

Mọi người trong quân đội biết được chuyện anh ta làm năm xưa thì chuyện gì sẽ xảy ra. Liệu tất cả có quay lưng lại không ? Tính đến thời điểm hiện tại có khi chỉ có một mình cô biết chuyện đó. Mặc dù rất hận anh ta nhưng cô vẫn không thể phủ nhận rằng anh ta thật sự rất giỏi .

Có khi trình độ cũng phải tương đương với Leon. Thân thủ cao, kĩ năng tránh né cũng cao, hơn nữa là tài lãnh đạo. Ngày xưa cô đã từng chứng kiến, sự lãnh đạo khi giao chiến đã vượt xa so với khả năng cho phép của một con người.

Rena cứ đứng trầm ngâm như thế mãi cho đến khi nhận ra tiếng gõ cửa to hơn mức bình thường cô mới thoát ra. Cô nói : " Vào đi."

Tiếng cửa khẽ mở, trước mặt cô là Lý Thành, đang mặc bộ quần áo thường ngày. Trời sinh idol mặc cái gì cũng rất đẹp nên cái phong thái vốn có không hề phai nhòa. Anh nói: " Có thể ra ngoài hồ nói chuyện một lúc được không?"

Rena đang cần giải tỏa tâm trạng ngay lúc này nên cũng không ngại từ chối .Cô gật đầu: " Được."

Chẳng phút chốc, hai người đi nhanh ra khỏi phòng tiến ra phía hồ. Nó vẫn đẹp lung ling trong mọi khoảnh khắc. Mùi thơm của hoa nhài vẫn thoang thoảng, vài đợt sóng lăn tăn dưới mặt hồ làm rung lên bức tranh đêm tuyệt đẹp. Thời gian chầm chậm trôi qua, Lý Thành vẫn đứng quay lưng về phía Rena yên tĩnh hệt như bầu trời khuya khoắt.

Rena ngây người đến khi ánh trăng rọi sáng xuống phía dưới. Anh khẽ quay người, đôi mắt màu đen sáng nhìn thẳng về phía Rena khiến cô khẽ giật mình, tựa như chưa cái hương vị thanh thanh của màn đêm.

Sau đó, không nói không rằng, anh quỳ một chân xuống, mặt cũng cúi xuống. Đây rõ ràng là hành động rất lạ như thể tôn thờ một cái gì đó. Rena kinh ngạc liền tiến lại gần giơ tay kéo Lý Thành đứng dậy: " Anh làm gì vậy ?"

" Tôi đã chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi để được diện kiến công chúa" Anh lặng lẽ đáp.

Rena đứng hình. Cậu ấy biết về Vacrina những tại sao? Cô thu lại trạng thái ban đầu, rồi bắt đầu nói nghiêm túc hơn: " Sao anh biết ta là ai ?"

Lý Thành thuận theo đó đáp : " Quốc gia của thần và Vacrina hơn hai mươi năm về trước đã từng kí kết đồng minh. Nữ hoàng Ariana Vanlock - mẹ của người đã bảo hộ cho đất nước của chúng tôi nên nó đã trở nên thịnh vượng hơn trong mấy chục năm"

Nghỉ một lúc anh nói tiếp: " Ơn nghĩa của người hoàng tộc chúng tôi không một ai quên nên từ đấy về sau, cha tôi đã lập nên một quy định mới, con cháu đời sau sẽ tiếp quản công việc trợ thụ cho đời sau của phượng hoàng cũng chính là ngài."

Nói rồi từ trong túi áo, Lý Thành móc ra một chiếc vòng cổ . Mặt đay chuyền là một viên đá bé nhỏ nhưng lại phản chiếu lên một màu cam tuyệt đẹp, chính là lửa của phượng hoàng. Anh cất giọng: " Đây chính là minh chứng cho việc kết đồng minh. Nữ hoàng Ariana đã truyền sức mạnh của người vào đây cũng như đó chính là sự đồng thuận của ngài với quốc gia của chúng tôi."

Rena nghe xong câu chuyện đứng thẫn thờ vài giây. Hóa ra quốc gia của cậu ta lại liên quan sâu sắc đến Vacrina đến thế. Bây giờ cô đã biết một sự thật rằng đây chính là vương quốc đồng minh đầu tiên mẹ đã kí kết. Cô vẫn hết sức điềm tĩnh, đây là một tin đáng mừng rằng Vacrina vẫn còn ý nghĩa sống trong tâm trí người khác. " Trước hết, anh cứ đứng lên đi "

Lý Thành từ tốn đừng dậy, lời của công chúa nói chẳng nhẽ bản thân vẫn cứ cứng đầu bất tuân. Sau đó hai người tiếp tục cuộc nói chuyện. Mọi điều Lý Thành nói cũng khiến cô nắm rõ được tình hình hiện tại như thế nào. Vậy tức là ngay từ đầu Trịnh Vực Khước đã biết rõ nhưng không hề nói với cô. Ông ta lại có thể làm thế này. Cả Leon nữa. Chắc chắn anh ấy biết rõ về quốc gia của Lý Thành.