Không thể không nói Đường Trọng và Green Monet nói chuyện với nhau rất vui. Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người đều cảm thấy hơi đói bụng. - Trời, Thượng Đế ơi, đây thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng được. Nhiều năm như vậy, tôi chưa từng có một ngày giống như hôm nay, thảo luận nói nhiều như vậy. Hơn nữa đối tượng nói chuyện cũng không phải là ông bạn rượu già sắp xuống mồ Chúng ta gọi vài món rồi vừa ăn vừa nói chuyện nhé? Ông bạn cảnh sát trưởng kia của tôi nói đồ ăn Trung Hoa ở khách sạn này vô cùng không tệ. Tôi cũng vô cùng chờ mong. - Đương nhiên có thể. Đường Trọng nói: - Tốt nhất có thể cùng Green tiên sinh uống hai chén. Đây là vinh dự của tôi. - Thật sự là một cậu bé thông minh. Green Monet nói. Rượu và thức ăn nhanh chóng được đưa lên. Đường Trọng và Green Monet một già một trẻ uống rượu nói chuyện phiếm giống như đã quen biết nhiều năm, nhìn qua vô cùng vui vẻ. - Đường, chúng ta đã trở thành bạn rồi đúng không? Green Monet nói. - Đương nhiên. Giống như đã quen biết mấy chục năm vậy. Đường Trọng khoa trương nói. - Tôi và bạn bè luôn luôn lúc gần lúc xa, hi vọng cậu có thể thành thói quen. Green Monet nói: - Đường, cậu chuẩn bị khi nào thì đưa bạn bè của cộng đồng chúng ta Jerry tiên sinh về nước? Cậu phải biết rằng người nhà của cậu ấy hi vọng có thể đoàn tụ với cậu ấy. Ai lại không nhớ đến người thân của mình chứ? Ví dụ như mẹ cậu vậy, vị phu nhân xinh đẹp kia Nhiều năm như vậy, bà ấy rất định sẽ nhớ cậu đến phát điên. Trong lòng Đường Trọng cười thầm. Tên giảo hoạt này, vì lừa mình phóng thích Jerry vô điều kiện mà đánh bài tình thân, thậm chí mấy từ nhớ đến phát điên cũng có thể nói ra được. - Đúng nữa. Đường Trọng gật đầu nói: - Bà ấy suýt chút nữa đã không còn được gặp tôi rồi. Nếu lần này tôi không cẩn thận để bị giết thì tôi thật sự không dám tưởng tượng dáng vẻ đau lòng của bà ấy như thế nào nữa Trái tim Green Monet mạnh mẽ trầm xuống. Ông ta biết chuyện này vẫn hơi khó giải quyết. Cơn giận của thằng nhóc này vẫn chưa tan, vẫn không chịu thả người. - Đường, cậu tin lời hứa chứ? - Tin. Đường Trọng nói: - Nếu đối phương là bạn tối. Giống như bạn rượu mà ông nói vậy, ông nhất định vô cùng tin tưởng bọn họ chứ?

- Đường, tôi nghĩ vừa rồi cậu đã đồng ý lời mời gia nhập Khô Lâu Hội của tôi rồi phải không? Green Monet nói: - Nếu là vậy, chúng ta chính là người một nhà. Về sau chúng ta có rất nhiều cơ hội hợp tác với nhau. Cậu sẽ phát hiện ra bọn họ đều là người không tệ. Tuy rằng người quá thông minh, cũng hơi ngạo mạn nhưng người thành công không phải đều như vậy sao? - Green tiên sinh, tôi hiểu ý ông. Đường Trọng nói: - Ông hi vọng tôi lập tức thả Jerry, phải không? - Đúng vậy. Đây là chờ mong của tổ chức với cậu. - Tôi không dám. Đường Trọng nói. - Ồ, vì sao vậy? - Tôi sợ bị lừa.

Đường Trọng nói: - Tôi là kẻ ngốc, lúc còn nhỏ thường xuyên bị lừa. Cho nên mãi cho đến giờ tôi đều không có cảm giác an toàn. Đường Trọng nói là phạm nhân trong ngục giam. Lúc vừa mới bắt đầu, bọn họ thấy Đường Trọng là một đứa trẻ nên thường xuyên lừa Đường Trọng để Đường Trọng giúp bọn hắn mua này nọ miễn phí giúp bọn họ, hoặc là đi trộm thuốc lá của đại hồ tử cho bọn hắn hút.

Sau đó, Đường Trọng đã bắt đầu lừa lại bọn họ. - Chuyện này sao có thể chứ? Green Monet cười to thành tiếng. - Đường, trên thế giới này còn có người có thể lừa được cậu à? - Trước kia có, sau này cũng sẽ có. Vẻ mặt Đường Trọng thành thật nói:

- Green tiên sinh, tôi vô cùng cảm tạ lời mời của ông. Tôi cũng hi vọng có thể lên sân khấu lớn hơn, có thể trở thành một thành viên của Khô Lâu Hội. Nhưng tôi lo lắng đây chỉ là mồi nhử của các ông Mong tha thứ cho sự nghi ngờ của tôi. Chúng ta là bạn, lòng tôi nghĩ thế nào, tôi sẽ nói như thế. Đối xử với bạn bè thì phải thẳng thắn, không phải như vậy sao? - Cậu lo lắng tôi cho cậu gia nhập vào Khô Lâu Hội chính là vì muốn miễn khoản tiền chuộc một tỷ Đô kia? Green Monet nhìn chằm chằm Đường Trọng hỏi. - Nếu cậu nghĩ như vậy thì cậu thật sự không có lý giải về Khô Lâu Hội và sự cao quý kiêu ngạo kéo dài mấy trăm năm của nó. Tôi sẽ không làm như vậy, tôi sẽ không lừa gạt để làm bẩn danh nghĩa của Khô Lâu Hội đâu. - Tôi hiểu. Tôi biết các ông đương nhiên sẽ không làm như vậy. Đường Trọng phụ họa nói. - Tôi hoàn toàn tin tưởng các ông. Tôi muốn thả Jerry tiên sinh, thả đám thịt bò thượng hạng mỗi ngày cho Jerry tiên sinh. Nhưng các ông cũng phải làm gì đó đảm bảo cho tôi? Cho tôi thứ gì đó để tôi thấy cảm giác an toàn chứ? - Cậu muốn gì? - Ông cảm thấy một tỷ Đô thế nào Nếu có thể nói, Green Monet thật sự muốn mắng một câu: Con mẹ nó. Đương nhiên, ông ta là thân sĩ, ông ta sẽ không nói những lời thô tục này. Cho nên ông ta chỉ có thể mắng một câu bằng tiếng Anh, Pháp, tiếng Tây Ban Nha: Đồ điếm! Ông ta chỉ biết vài thứ tiếng này. Ông tốn nhiều thời gian như vậy, đồng ý nhiều lời hứa như vậy, đi một vòng lại về điểm xuất phát. Hắn vẫn há mồm đòi một tỷ Đô. Chuyện không có gì thay đổi. - Chúng tôi không thể đưa tiền cho cậu. Green Monet nói:

- Nếu chuyện này truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Khô Lâu Hội. Tôi và cậu đều phải bảo vệ tôn nghiêm thần thánh của Khô Lâu Hội. - Nhưng nếu tôi không được gì thì sẽ có người nói tôi thả người giết tôi đi. Thanh danh và tôn nghiêm của tôi sẽ bị tổn hại. Rất nhiều người sẽ mắng tôi là đồ ngu. Các ông nhất định cũng không hi vọng chiêu nạp một thằng ngu vào tổ chức chứ? Trong lòng Green Monet hơi rối rắm. Người này quá khó chiều. Ông nghĩ ngợi, nói: - Như lời tôi nói, chúng tôi không thể đưa tiền cho cậu, cũng không thể đưa chi phiếu cho cậu Để biểu đạt thành ý của chúng tôi, tôi sẽ cho cậu một mối làm ăn. Tôi nghĩ sau khi cậu xem qua tài liệu này thì sẽ thấy hứng thú. Đường Trọng nhanh chóng nâng chén, vui mừng nói: - Green tiên sinh, nhìn thấy ông giống như nhìn thấy người thân của tôi vậy. Ông Vương cách vách nhà tôi và ông giống nhau, đều là những người già hòa ái dễ gần. Đương nhiên, ông trẻ tuổi hơn ông ấy. Thật hi vọng lúc tôi bằng tuổi ông, tôi cũng có thể có được phong độ và da dẻ như ông - Cạn ly, ca ngợi như vậy như rót thẳng vào tim --------------- Cửa sắt tầng hầm mở ra. Ánh mặt trời chiếu vào khiến ánh mắt đã lâu không cảm nhận được ánh sáng hơi không thích ứng được. Lúc Jerry có thể mở to mắt ra, Đường Trọng mặc đồ tây giày da đã đứng trước mặt hắn. - Jerry tiên sinh, ông có khỏe không? Đường Trọng thân thiết hỏi. Trong lòng Jerry vui vẻ, nói: - Bọn họ đã nói với cậu rồi à? Jerry đã bị nhốt hơn mười ngày. Mỗi ngày hắn đều ở trong căn phòng đen tối chật chội không có ánh sáng này. Lạnh như băng, đói khát, lo lắng bất an Tên Đường Trọng lừa đảo kia, lúc đầu gặp mặt hắn đã nói sẽ làm thịt bò cho mình. Vì sao nhiều ngày trôi qua như vậy, miếng thịt bò kia vẫn chưa làm xong? Chẳng lẽ bọn họ đang chờ nghé con lớn lên à? - Nói rồi. Đường Trọng nói. Hắn nhìn thấy sắc mặt xanh xám của Jerry và đôi mắt đen sì vì ngủ không đủ giấc, tức giận mắng Lộc Tam bên cạnh: - Sao lại có thể đối xử với vị khách tôn quý của tôi như vậy được? Chỗ này là cho người ở à? Heo chó cũng không muốn ngủ ở đây. Mau chóng đưa Jerry tiên sinh đi tắm rửa thay quần áo. Tôi muốn mời Jerry tiên sinh ăn cơm trưa. - Vâng. Tôi sẽ sắp xếp ngay. Lộc Tam như người làm sai, cúi đầu khom lưng với Jerry, mời hắn đi theo mình ra ngoài. - Jerry tiên sinh, thật sự có lỗi. Vẻ mặt Đường Trọng trầm trọng nói:

- Lúc đấy tôi đã bảo bọn họ phải đối xử với ông như khách quý, không ngờ không ngờ bọn họ không hiểu tiếng Anh, vẫn nhốt ông ở đây. Nhưng ông không cần gấp. Tôi đã bảo bọn họ dẫn ông đi tắm rửa thay quần áo. Lát nữa chúng ta sẽ cùng ăn cơm trưa. - Jerry cảm động đến nỗi lệ nóng dâng trào. Hắn biết tổ chức nhất định đã trả giá lớn để cứu mình. Nếu không tên tiểu nhân ti bỉ này sẽ không đối xử với hắn với thái đội như vậy. Cảm ơn tổ chức! Jerry tẩy rửa tro bụi và bùn đất trên người, thay bộ quần áo đã sắp lên men trên người. Tóc lại chải vuốt lên. Như vậy hắn mới khôi phục được một ít tinh thần, nhìn qua giống một người bình thường chứ không phải kẻ điên. - Jerry tiên sinh, mời ngồi. Đường Trọng mời Jerry ngồi xuống. Nhà ăn sát đất gần cửa sổ biệt thự. Trước mặt là món tam văn ngư mới mẻ và trứng cá muối xinh đẹp. Rượu vang đỏ là loại tốt nhất của gia tộc Rafi. Hai người đầu bếp da đen đang nấu ăn. Trong bếp tỏa ra mùi thịt bò thơm phức. Jerry cảm thấy bản thân như từ địa ngục lên thiên đường. Chênh lệch lớn như vậy khiến hắn nghi ngờ tất cả đều là ảo giác. Đường Trọng rót một ly rượu vang đỏ cho Jerry, nói: - Jerry tiên sinh, mời, tôi kính ông một ly. Nói ra thật xấu hổ, ông đã tới đây thời gian dài, người làm bạn như tôi lại không đón tiếp ông gì hết. Đây là thất trách của tôi. - Bọn họ đã đồng ý cho cậu một tỷ rồi? Jerry nhịn không được hỏi. - Một tỷ nào? Đường Trọng nghi ngờ hỏi. - Một tỷ Đô. Tiền chuộc của tôi. Jerry nói. - Tiền chuộc nào? Tôi hoàn toàn nghe không hiểu. Đường Trọng nói:

- Ông là bạn tôi, ông ở nhà tôi làm khách, chẳng lẽ còn cần tiền chuộc sao? Nói ra sẽ khiến người ta chê cười đấy. - - Jerry, khó có dịp đến Trung Hoa một chuyện, nhất định phải thưởng thức phong cảnh đẹp ở Trung Hoa mới được. Tôi và ông sẽ đi mỗi nơi một tý, được không? - Cảm ơn. Tôi muốn biết tôi có thể trở về không? - Đương nhiên. Lúc nào cũng được. Đường Trọng nói: - Nhưng như vậy thì sẽ khiến tôi thấy đáng tiếc, không thể ở với ông thêm vài ngày nữa. - Lần sau đi. Tôi trở về có chuyện rất quan trọng. Jerry hận đến nỗi bây giờ không thể sắp xếp phi cơ chạy trốn. Hắn không muốn ở thêm một giây nào với tên dối trá lại âm hiểm này nữa. - Được rồi.

Đường Trọng vô cùng đau lòng nói: - Sau khi trở về nhất định phải thay tôi hỏi thăm ngài Green, nói rằng tôi rất nhớ ông ấy. Ông có biết không, ông ấy là bạn rất tốt của tôi. Chúng tôi ở chung rất thân mật, hơn nữa rất được đồng nghiệp trong tổ chức đề cao. Jerry có cảm giác da đầu run lên. Thì ra Đường Trọng đã sớm biết quan hệ giữa hắn và Green. Có lẽ Green đã sớm bại lộ trước mặt thằng nhóc này rồi? Uổng cho hắn còn tự nhủ thông minh. Trong mắt người khác, biểu hiện của hắn nhất định buồn cười như con nghé con rồi.