Đường Trọng ngồi ở trên ghế, A Ken đang giúp hắn xử lý tóc.

Đường Trọng không chỉ có hai thân phận, còn có hai kiểu tóc khác nhau, lúc đến trường thì A Ken giúp hắn tạo kiểu tóc tổ ong vò vẽ nổi loạn, tiếp tục phun thuốc nước của A Ken lên, thoạt nhìn giống như là đã lâu rồi còn chưa có tắm rửa vậy.

Có dài ra cũng không dễ biến dạng.

Nhưng mà sau khi hắn giả tạo thành Đường Tâm thì hắn muốn cả tinh thần lẫn diện mạo đều hoàn toàn thay đổi.

Làm Đường Trọng thì hắn giả dạng làm nam nhân xấu xí, diện mạo không có mê người, nhưng là Đường Tâm thì hắn là tinh anh trong tinh anh, là “mỹ nam” như người ta vẫn nói.

Cho nên A Ken trước tiên giúp hắn gội đầu, sau đó dùng một loại thuốc nước phun lên để xóa sạch dấu vết sau đó mới bắt đầu thiết kế lại kiểu tóc.

Thực phiền toái!

- Tiểu Tâm Tâm không cần phải gấp gáp như vậy, em phải tin tưởng vào khả năng chuyên nghiệp của tôi, tôi là chuyên gia rồi.

A Ken không hổ là “ma thuật sư”, đôi tay thon thon của hắn giống như là làm ảo thuật, tốc độ nhanh kinh người, diện mạo của Đường Trọng đang dần phát sinh biến hóa.

Người cực khổ nhất là A Ken, nhưng hắn còn một mực an ủi Đường Trọng để khỏi sốt ruột, kỳ thật Đường Trọng cảm thấy người này ngoại trừ việc lớn lên có chút xinh đẹp cùng nói năng dễ thương thì kỳ thật cũng là một người không tệ.

Đương nhiên nếu hắn không có gọi mình là Tiểu Tâm Tâm thì Đường Trọng càng có ấn tượng với hắn hơn.

Bạch Tố mặc một cái áo màu bạc, chỉ là quần áo cũng khó mà trói buộc hai khối thịt tròn bên trong, thân thể hơi chút nhúc nhích liền lung lay sắp đổ, làm cho người ta kinh tâm động phách, muốn bị câu dẫn cho đến chết.

Váy ngắn che kín chiếc bàn tọa vô cùng đầy đặn của nàng, bó sát thành một vòng cung khêu gợi, cái mông của nàng thì tựa trên bàn, tay kia thì đặt trước ngực, nhất định là có rất nhiều người hi vọng có thể biến thành cái bàn kia.

- Làm sao mà tôi nhắn tin cho cậu, cậu cũng không trả lời một lần?

Bạch Tố cười híp mắt nhìn Đường Trọng hỏi.

- Không biết gọi lại làm gì.

Đường Trọng nói.

- Tôi hỏi cậu ngày khai giảng đầu tiên có bận hay không, cậu không trả lời được là bận hay không bận sao?

Bạch Tố nói.

- Tôi đã nói là tôi không trở về, cô đương nhiên sẽ hiểu tôi bề bộn nhiều việc.

- Anh

Bạch Tố khó thở:

- Anh thật không có lương tâm. Sau này tôi không báo tin cho anh nữa.

Đường Trọng liền cười nói:

- Tốt nhất điện thoại cũng đừng có gọi.

Bạch Tố vẻ mặt xấu hổ nói:

- Được rồi, tôi biết là lỗi của tôi, tôi biết cậu hôm nay phải huấn luyện quân sự, cũng biết cậu khó khăn lắm mới trở về được, chỉ là đi ra ngoài ăn một bữa cơm, sẽ không trì hoãn thời gian của cậu lâu đâu.

- Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, vì cái gì nhất định là muốn tôi phải đi.

Đường Trọng bất đắc dĩ nói:

- Cô cùng với Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản đi không được sao? Chẳng may lúc ăn cơm thanh âm của tôi lộ ra thì phải làm sao.

- Tôi cũng muốn thế.

Bạch Tố bất đắc dĩ thở dài:

- Là tổng tài Lưu Minh Uy của tập đoàn MIFU lần trước, vì chuyện anh ẩu đả với người mê ca nhạc.

- Đúng là bọn mê ca nhạc gây rối tôi. Tôi tới một cước đá bay bọn chúng.

Đường Trọng nói.

Cái gì gọi là chuyện “anh đánh người mê ca nhạc”. Dường như mình có khuynh hướng bạo lực vậy.

- Được rồi, được rồi

Bạch Tố đầu hàng. Người kia có đôi khi tâm trí thành thục dị thường, nhưng cũng có đôi khi ở vài sự tình không có quan trọng lại chấp nhặt dị thường:

- Đúng vậy, sự kiện người mê ca nhạc gây rối bất kể như thế nào thì cũng coi như là tập đoàn MIFU hỗ trợ giải quyết, tuy rằng ở giữa có một chút mâu thuẫn nho nhỏ nhưng mọi người hợp tác vấn rất tốt. Hơn nữa Lưu Minh Uy cũng biết một ít tiểu xảo của hắn ít nhiều bị chúng ta nhìn thấu, lo lắng trong lúc hợp tác thì chúng ta sẽ gây bất lợi cho hắn, thế nên hắn tự mình gọi điện mời tới thỉnh cầu ban nhạc Hồ Điệp tham gia bữa tiệc hôm nay. Nhưng thật ra hắn vô cùng hạ mình, bảo là muốn bồi lễ giải thích với Đường Tâm. Như vậy tôi muốn giúp cậu lấy cớ thoái thác cũng không được.

Đường Trọng cũng biết sự việc đã rõ ràng, Khi hắn xem qua nhật ký của Đường Tâm, hắn đáp ứng với Bạch Tố làm một gã minh tinh thì hắn đã dự liệu được chuyện tình sẽ phát sinh như vậy, minh tinh cùng với công ty ăn cơm không phải là chuyện rất bình thường sao?

Nhưng mà có một chuyện hắn phi thường quan tâm, nếu chuyện này không thể giải quyết tốt, những chuyện khác hết thảy đều không cần nói nữa.

- Hai người Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản đều mặc lễ phục cùng đi?

Đường Trọng hỏi.

- Đúng vậy.

Bạch Tố đương nhiên hồi đáp mình là người đại diện cho nên phải ăn mặc cẩn thận một chút, Lâm Hồi Âm cùng với Trương Hách Bản đều là mỹ nữ tiêu chuẩn, các nàng đương nhiên là mặc đồng phục rất cẩn thận.

- Tôi đây có phải mặc đồng phục không?

Đường Trọng khẩn trương trong lòng hỏi. Trong lòng hắn hạ quyết tâm, nếu nàng dám nói từ đúng thì mình lập tức nhảy cửa sổ chạy trốn.

Xì.

Bạch Tố lập tức không nhịn được cười.

Nàng cười không ra hơi, cười ngặt nghẽo, cười đến nước mắt cũng chảy ra.

Đường Trọng thích thú chiêm ngưỡng bộ dáng của nàng, bởi vì lúc này hai tảng tuyết trắng trước ngực của nàng đang lồ lộ trước mắt hắn.

A Ken cũng khanh khách cười không ngừng nói:

- Ôi đau bụng chết mất.

Bạch Tố lau nước mắt chỉ vào Đường Trọng nói:

- Bản thân tôi cũng rất muốn nhìn xem cậu mặc đồng phục sẽ như thế nào.

Đường Trọng chăm chú nhìn nàng nói:

- Tôi không thể nào mặc được

- Cậu có thể mặc được sao?

Bạch Tố cười to:

- Mặc đồng phục thì lấy cái gì độn ngực của cậu? Đường Tâm tuy rằng ngực không lớn nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có.

- Vậy là tốt rồi.

Đường Trọng rốt cục yên lòng, cảm tạ em gái, trước khi chúng ta gặp nhau, em có thể bảo trì bộ ngực phẳng nhiều năm như vậy.

Tốn hơn một giờ, Đường Trọng rốt cục cũng làm xong công việc “hóa trang”.

Ba người đi xuống thì thấy Lâm Hồi Âm đang ngồi xem tv, Trương Hách Bản ôm laptop chơi game, vẻ mặt kích động miệng lầm bầm cũng không biết hiện tại nàng đang chơi trò gì nữa.

Lâm Hồi Âm buộc tóc lên, lộ ta cái cổ dài khêu gợi, mặc trên người quần áo dạ hội màu đen đơn giản, nhìn lạnh lùng nhưng trong trẻo.

Chỉ nhìn một cái cũng cảm thấy kinh diễm.

Trương Hách Bản mặc một bộ lễ phục màu trắng. Thân hình của nàng vô cùng mượt mà, da thịt mịn màng, nàng mặc đồng phục lên có thể đem vẻ con gái đáng yêu phát huy tới cực hạn, nàng giống như một con búp bê lớn mặc quần áo vào rồi cho vào tủ kính cũng sẽ không để cho ai hoài nghi.

- Hừ, lâu như vậy.

Trương Hách Bản vừa chơi trò chơi, vừa oán giận nói:

- So với đàn bà còn phiền toái hơn. Làm cho người ta chết đói.

Hiển nhiên mục tiêu công kích của nàng là Đường Trọng.

- Đường Trọng tất nhiên sẽ phiền toái hơn các em rồi

Bạch Tố cười nói:

- Tốt lắm chúng ta lên đường nào, không thể tới trễ được.

Lâm Hồi Âm trầm mặc không nói chỉ im lặng tắt tv.

Tại tửu điếm Wilson, một trong những khách sạn cao cấp của Minh Châu.

Một chiếc Mercedes-Benz dừng lại ở trước cửa, Bạch Tố là người đầu tiên xuống xe, sau đó là Lâm Hồi Âm cùng Trương Hách Bản, bởi vì Đường Trọng chột dạ cho nên hắn bất đắc dĩ phải đi sau cùng.

- Bạch quản lý.

Một người đàn ông thân hình cao lớn tiến lên chào đón.

Người đàn ông cao khoảng 1m85, thân hình khỏe mạnh, mặc một bộ âu phục màu trắng, dưới chân cũng là một đôi tất màu trắng, bên trong cũng là một chiếc áo trắng không thắt cà vạt khiến cho nhìn vào có vài phần thiếu chặt chẽ, cẩn thận, lại nhiều hơn vài phần tùy ý. Tóc dài cột về phía sau như một cái đuôi ngựa, đeo một đôi kính thời thượng hiếm thấy, xem ra là một nghệ sĩ công thành danh toại.

Còn có một nam một nữ đi ở phía sau hắn, có thể là bởi vì người nam nhân này quá mức không lồ nên hai người đi sau dễ dàng bị người ta xem nhẹ.

- Lưu thiếu?

Bạch Tố nhìn thấy người đàn ông thì trên mặt đầy vui sướng, bắt tay với hắn:

- Lưu thiếu về nước khi nào vậy? Làm sao lại phiền Lưu thiếu tự mình đến đón thế này.

- Bạch quản lý nói như vậy khách khí quá.

Người đàn ông phong độ nhẹ nhàng nói ánh mắt rất nhanh đảo trên người Bạch Tố một phen, dục niệm trong mắt rất nhanh chợt lóe rồi biến mất.

- Bạch quản lý cùng ban nhạc Hồ Điệp là khách quý của tôi, nếu không phải ông già nhà tôi sợ đứng ở đây sẽ bị phóng viên chú ý thì ông đã đích thân xuống đón cô.

Sau đó hướng tới cầm lấy bàn tay của Trương Hách Bản phía sau Bạch tố cười nói:

- Hách Bản tiểu thư, cô quả thật là càng ngày càng xinh đẹp.

- Cảm ơn.

Trương Hách Bản ngọt ngào cười, cùng nam nhân bắt tay.

Sau đó nam nhân đi tới trước mặt Lâm Hồi Âm ánh mắt hắn trong nháy mắt trở nên sáng ngời, sắc mặt trở nên ôn nhu thanh âm trầm thấp nói:

- Hồi Âm tiểu thư, giọng nói và dáng điệu vẫn như trước, tôi ở Mĩ một thời gian cũng thường nghe các ca khúc của tiểu thư, thật sự là âm thanh của thiên nhiên.

- Cám ơn.

Vô luận người khác khen ngợi như thế nào, Lâm Hồi Âm chỉ đáp lại bằng hai chữ này.

- Lần này về nước chủ yếu là cũng muốn gặp mặt Hồi Âm tiểu thư, khi nào có thời gian, tôi có thể mời tiểu thư ăn tối không?

Nam nhân nắm tay Lâm Hồi Âm quên cả buông ra.

- Được.

Lâm Hồi Âm nhíu mày, đây là điềm báo nàng đang tức giận.

- Nguyên bản hôm nay có một người bạn mời liên hoan, nhưng mà nghe nói cha tôi mời mấy vị mỹ nữ của ban nhạc Hồ Điệp làm khách tôi liền thoái thác để tới đây, vừa mới về nước có thể nhìn thấy được Hồi Âm tiểu thư thật sự là mười phần may mắn.

Thực hiển nhiên, Lưu thiếu này đối với Lâm Hồi Âm rất có hảo cảm.

Có câu nói nữ nhân càng khó chinh phục thì càng có thể hấp dẫn được nhiều nam nhân, bởi vì Lâm Hồi Âm tính cách quái gở, thái độ làm người tương đối cao ngạo quả thật khiến cho nhưng người tuổi trẻ lâm vào điên cuồng.

Lâm Hồi Âm mấy lần muốn rút tay ra khỏi bàn tay của Lưu thiếu nhưng hắn giống như không có cảm giác được, vẫn nắm thật chặt, vẻ mặt thâm tình nhìn nàng.

- Buông tay.

Lâm Hồi Âm trầm giọng quát.

Thanh thúy mãnh liệt, phảng phất như tiếng kiếm minh.