Ăn sáng xong, Đường Trọng mang Hoa Minh tới phòng học, lại bị bạn học vây quanh ồn ã.

Bọn họ biết hôm qua Đường Trọng là nhân vật phong vân cho nên cũng càng muốn nhìn hắn kỹ hơn một chút.

- Lớp trưởng, tối qua cậu ghê thật, khai thật mau, cua hoa khôi hệ ngoại thương từ bao giờ hả?

- Lớp trưởng, vừa khai giảng đã ôm mỹ nhân về, có phải là nên mời khách không hả?

- Lớp trưởng, cậu mau nói cho anh em biết cách cua gái đi. Làm thế nào để các cô ấy muốn sống muốn chết, nước mắt tràn mi, lên sân khấu ngỏ lời yêu chúng tôi hả? Anh em chúng tôi thật là hâm mộ cậu chết mất.

Đường Trọng cười có lệ nhưng cũng không giải thích chuyện phát sinh về sau giữa mình và Thu Ý Hàn.

Nếu không thể đi cùng nhau thì còn nói nhiều về đề tài đó làm gì?

Mà khiến Đường Trọng bất ngờ chính là không ngờ Tiêu Nam Tâm hôm nay không đi học thật.

Đường Trọng cười khổ, không biết cô gái này bởi vì có việc thật hay bởi giận dỗi mình mà nghỉ. Nhưng xem ra đây cũng là một người phụ nữ biết giữ lời rồi. Nói không đến là không đến, còn không thèm mang giấy xin phép trước.

Buổi học đầu tiên kết thúc, có thành viên của hội sinh viên phát phiếu điều tra, chọn ra tiết mục hoặc ca khúc mà mọi người thích nhất. Ca khúc “ tôi là một con sói tới từ phương bắc “ của Hoa Minh cũng đang dẫn đầu.

Hoa Minh ngoài miệng thì nói là không coi chuyện thành mười ca sĩ đứng đầu vào đâu nhưng lại lôi kéo mấy sinh viên trong hội sinh viên điều tra sự việc, bức bách bọn họ phải đánh dấu tên mình, lại làm sao cho tên những người khác không nổi bật lên nữa. Tuy nhiên bạn học Hoa Minh cho rằng làm thế có thể khiến ấn tượng của những đối thủ cạnh tranh của mình giảm xuống.

Dù sao thì ngoài việc điều tra sinh viên còn có ý kiến của các thầy cô giáo khối âm nhạc chuyên nghiệp nữa. Ý kiến của bọn họ cũng có trọng lượng rất lớn.

Đại khái là vẽ rắn thêm chân, tham khảo thêm ý kiến của sinh viên cho dân chủ mà thôi.

Tiêu Nam Tâm không có ở đây, cũng không có ai tranh cãi tới đỏ mặt tía tai với Đường Trọng ở trên lớp, thầy giáo phải đừng ra ngăn lại. Hết hai tiết học, Đường Trọng liền nói với Hoa Minh, sau đó tự mình bắt xe chạy tới khu biệt thự Tử Viên.

Buổi biểu diễn càng ngày càng tới gần, không kể tới việc bọn họ giải quyết vấn đề âm thanh thế nào, có vài điệu nhảy hắn cần luyện tập với Hồi Âm và Trương Hách Bản một chút.

Dựa theo thói quen, Đường Trọng xuống xe ở cửa khu biệt thự Tử Viên, nhưng lại phát hiện ra phía trước đang có xung đột. Ở trước cửa một khu biệt thự xa hoa như thế này là xảy ra chuyện như thế đúng là vô cùng hiếm thấy.

Mà đối tượng đang tranh cãi cũng không phải là người mà Đường Trọng không biết, chính là cái lão cha nuôi mê cờ bạc của Bạch Tố kia.

Đối thủ của hắn là một người thân hình cao lớn mập mạp, mặc một bộ đồ Armani, cổ còn đeo khăn như ca sĩ nước ngoài, đầu đội mũ vàng lấp lánh, chói mắt người khác.

Cách đó không xa có một chiếc xe Lamborghini, trên đó đang có một người phụ nữ người to tóc ép thẳng xinh đẹp đang ngồi, ôm một con chó nhỏ, cũng đang hăng hái nhìn về phía hai người cãi nhau.

Vẻ mặt tên mập phẫn nộ, chỉ vào lão Bạch, giống như đã bị uất ức rất nhiều, mở miệng mắng to:

- Cái lão già nhà quê này có hai tròng mắt không hả? Đây là nơi nào? Đây là nơi nào hả? Chạy tới cửa Tử Viên hút thuốc, mẹ nó cái đầu lão bị chó gặm một nửa rồi à? Vừa rồi lão chửi ai? Vừa rồi lão chửi ai đó? Lão chửi lại xem nào.

Lão Bạch nao núng trốn tránh, không để bàn tay tên mập tát vào mặt mình, sau đó cười nói:

- Tôi không chửi cậu, tôi không chửi cậu.

Hắn chỉ vào đôi Kỳ lân đứng trước cổng, nói khẽ:

- Tôi chửi con sư tử kia.

- Mẹ nó ai bảo lão đấy là sư tử hả? Đó là Kỳ lân đó lão già, lão có biết không? Nó trấn trạch thủ hộ cho chúng ta đó, lão dựa vào đâu mà mắng nó hả? Nó chỉ là một con súc vật thì cũng còn quan trọng hơn cái thân già xương xẩu của lão nhiều.

Đường Trọng nhíu nhíu mày, đi tới cạnh cửa sổ phòng bảo vệ gõ gõ. Hai bảo vệ đang ngồi trong phòng “ nhìn chăm chú “ vào màn hình, vờ như không nghe thấy tiếng hai người kia cãi nhau.

- Ông anh, bên ngoài có người ầm ĩ kia, các người mặc kệ sao?

Hai người bảo vệ nọ nhìn Đường Trọng một cái, người lớn tuổi hơn phất phất tay nói:

- Chuyện này chúng tôi không quản được đâu.

- Tại sao lại không quản được?

Đường Trọng hỏi.

- Đây là Tử Viên, họ gây ồn ào nhốn nháo ngoài cửa thế mà được à?

Người bảo vệ trẻ tuổi nhìn Đường Trọng, chỉ chỉ vào góc phòng bảo vệ, nói:

- Cậu nhìn chỗ đó đi.

Đường Trọng nhìn thoáng qua, phát hiện ra tấm sắt bảo vệ của phòng bị lõm vào một miếng lớn, mặt tường đá cũng có vết xi măng mới trát lại.

- Đây là kết quả lần trước chúng tôi xen vào chuyện của hắn nên bị hắn đụng đó.

Bảo vệ ít tuổi hơn trong lòng vẫn sợ hãi nói:

- Hắn mắng một cô gái trong tiểu khu này, tôi đi khuyên hắn, hắn chỉ mặt nói tôi sẽ chết khó coi, sau đó lấy xe, đợi lúc chúng tôi không đề phòng liền hung hăng lao thẳng vào phòng bảo vệ. Hắn muốn đâm chết chúng ta đó. Chuyện của La Diêm Vương này ai dám quản chứ.

Vốn Đường Trọng cảm thấy thân phận mình mẫn cảm, hơn nữa nơi này gần chỗ Đường Tâm như vậy, hắn cũng không tiện quản chuyện này, cho nên mới muốn để bảo vệ ra mặt phối hợp.

Không ngờ bảo vệ cũng em ngại tên mập kia như thế. Tên mập này được thể lại càng kiêu ngạo hơn, vung tay đuổi đánh lão Bạch, muốn tát cho lão một cái.

Cũng may thân thể lão Bạch của nhanh nhẹn, lần nào cũng né được đòn của hắn.

- Lão dám trốn à? Lão dám trốn à?

Tên mập liều mạng tát, tức giận quát:

- Lão càng trốn thì tôi lại càng tát, xem tôi tát lão có chết không.

Đột nhiên tay tên mập bị người ta nắm từ phía sau.

Hắn liều mạng dùng hết sức lực nhưng cánh tay căn bản không cách nào rút ra khỏi bàn tay Đường Trọng.

Thân thể hắn vô cùng mập mạp, muốn xoay người lại cũng không được, chỉ có thể đưa lưng về phía Đường Trọng, mở miệng mắng to:

- Ai? Ai con mẹ nó có gan quản chuyện của La Nghiệp Dũng tao? Còn muốn sống không?

Đường Trọng đá thẳng một cú vào kheo chân hắn. La Nghiệp Dũng đứng không nổi nữa, ngã ngửa ra úp mặt xuống sàn xi măng.

Rầm.

Đường Trọng lại đạp cho hắn một nhát nữa, xem như trừng phạt với việc hắn nhục mạ mình.

Sau đó hắn cũng không quay đầu lại, đi về phía biệt thự Tử Viên.

- Này này anh bạn trẻ.

Lão Bạch đứng phía sau hô.

Đường Trọng làm như không nghe thấy, bước nhanh về phía trước. Lão Bạch bị bảo vệ ngăn lại ở cổng.

Thấy một người thanh niên đeo kính chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đánh ngã tên mập thân yêu của mình, mỹ nữ tóc dài ngồi trong xe rốt cục biến sắc, ôm con chó nhỏ chạy tới, thất thanh hô:

- Anh La, anh La.

- Tôi muốn cho hắn chết. Tôi muốn cho hắn chết.

La Nghiệp Dũng ôm ngực đau đớn mắng.

Khi Đường Trọng trở lại biệt thự, trong phòng khách chỉ có mình Bạch Tố.

- Các cô ấy đâu?

Đường Trọng hỏi.

- Ở trên lầu luyện nhảy rồi.

Bạch Tố chỉ chỉ lên đầu:

- Sắp tới buổi biểu diễn rồi, các cô cũng hơi lo lắng.

- Ừ.

Đường Trọng gật đầu:

- Vừa rồi mới gặp cha nuôi cô ngoài cửa đấy.

Đường Trọng kể lại chuyện vừa xảy ra một lần. Bạch Tố nghe xong lo lắng nói:

- Ông ấy gọi điện thoại cho tôi nói muốn gặp tôi. Tôi dùng phương pháp cậu bảo tôi, đầu tiên lạnh nhạt trước, tránh để ông ấy vẫn lạc lối, không ngờ lại sinh chuyện như vậy. Để tôi gọi điện cho ông ấy.

- Không cần đâu.

Đường Trọng nói.

- Xảy ra chuyện như vậy thì nếu ông ta thông minh đã chạy xa từ sớm rồi.

Bạch Tố thở dài nói:

- Ôi, ngẫm lại thì ông ấy cũng là một người đáng thương.

- Người đáng thương tất có chỗ đáng hận.

Đường Trọng nói.

- Nếu như không có chuyện xảy ra trước đây, cô đối xử tốt với ông ta một chút thì sao có thể chật vật như vậy chứ? Ông ta là người trưởng thành, dù sao cũng phải trả giá cho việc mình làm.

- Quên đi. Không nói chuyện này nữa.

Bạch Tố nói.

- Cậu lên lầu tập nhảy với bọn họ nhé? May mà cậu tới rồi, không thì tôi cũng chuẩn bị gọi điện cho cậu.

- Tiếng nói thì sao đây?

Đường Trọng chỉ vào huyết hầu của mình nói.

- Không cần lo lắng.

Bạch Tố nói.

- Vì chuyện này mà A Ken đã đi Mỹ rồi, tin rằng rất nhanh sẽ có cách.

- Vậy là tốt rồi.

Đường Trọng nói:

- Nếu như vấn đề giọng nói được giải quyết thì ta cứ lo luyện tập khiêu vũ đi đã.

- Đi đi, đi đi.

Bạch Tố thúc vào bả vai Đường Trọng, nói:

- Tôi đi rửa hoa quả cho mấy người.

Đường Trọng cười cười, đi lên lầu tìm Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản.

Hắn đẩy cửa phòng tập nhảy, thấy Lâm Hồi Âm và Thập Bát hoàng tử mặc quần áo đen bó sát đang cố gắng huấn luyện.

Các cô duỗi chân lên tường, một chân khác thẳng tắp, đầu áp vào chân. Bộ quần áo bó sát thể hiện hoàn toàn cặp mông tròn lẳn hoàn mỹ ra trước mặt Đường Trọng.

Hai người hiển nhiên không chú ý tới Đường Trọng đứng ở cửa, còn đang nói chuyện nho nhỏ.

- Chị Hồi Âm, Đường Trọng tới rồi.

Đây là giọng Trương Hách Bản.

- Ừ.

Lâm Hồi Âm vẫn đang tập, lạnh giọng đáp.

- Sao hắn còn chưa lên tập thế? Đúng là đồ sâu lười.

Trương Hách Bản không hài lòng đối với thái độ làm việc của Đường Trọng.

Lâm Hồi Âm không đáp.

- Chốc nữa hắn đi lên, em sẽ mắng cho hắn một trận ra trò.

Trương Hách Bản nói. Dừng một chút, cô lại nói thêm:

- Chị ngàn vạn lần đừng bảo hắn là em nói hắn và A Ken là người yêu, A Ken vì hắn chạy tới Mỹ nhé. Hừ hừ, thật sự là khiến người ta cảm động mà.

Trán Đường Trọng toàn gân xanh, gõ gõ cửa nói:

- Nói xấu người khác sau lưng là rất không có đạo đức đấy.

Trương Hách Bản xoay người, kinh ngạc nhìn Đường Trọng đứng ở cửa, tức giận nói:

- Đứng sau lưng nghe trộm chúng tôi không phải là càng không có đạo đức à?

- Tôi không cẩn thận nên nghe thấy thôi.

Đường Trọng nói.

- Tôi là không cẩn thận mới nói thôi.

Trương Hách Bản phản kích.

...

Hai người đang đứng đối đầu thì bên ngoài vang lên một tiếng “ rầm “ rất lớn, giống như động đất, cả ngôi nhà cũng chấn động.

Đường Trọng bước nhanh ra cửa sổ, thấy một chiếc xe Hummer đang đâm thẳng vào cánh cửa điện tử.