Cô cảm thấy trái tim mình giống như chiếc chìa khóa này vậy, nó bị dí đến sắp nứt ra rồi!

Sư Âm không thể ngờ tới rằng bé gái mà cô tình cờ gặp ở ven đường trước đây, hóa ra cũng sống trong khu chung cư này, hơn nữa hôm nay cô lại không nhận ra!

Nhất định Lục Minh Huy sẽ nghi ngờ.

Nhưng Sư Âm vốn dĩ không biết phải giải thích như thế nào, thậm chí cô còn không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cũng không có cách nào để có thể đối diện được với anh!

Cô run rẩy, vươn tay muốn nhặt chiếc chìa khóa kia lên, nhưng người đàn ông đã nhanh tay nhặt trước rồi đưa qua…

Cô cắn chặt môi, nhận lấy chiếc chìa khóa từ trong tay anh, hoảng sợ đến mức nước mắt cũng sắp trào ra. Sư Âm thử mở cửa một lần nữa, cuối cùng lần này cũng thành công! Cô vội vàng mở cửa rồi đi vào, đang muốn đóng lại thì có một bàn tay to đột nhiên chắn ngang cánh cửa, cùng lúc đó là giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên đằng sau cánh cửa: “Nói cảm ơn đi.”

Cô sợ hãi đến mức ngẩng đầu nhìn về phía anh, trong đôi mắt của cô tràn đầy sự hoảng loạn và bất lực.

Lục Minh Huy nhìn cô chằm chằm, lặp lại một lần nữa: “Tôi vừa nhặt chìa khóa giúp cô, cô nên nói cảm ơn với tôi mới đúng chứ?”

Trái tim Sư Âm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Làm sao cô dám mở miệng nói chuyện được đây? Chỉ cần phát ra âm thanh, điều đó cũng đồng nghĩa với việc nói cho Lục Minh Huy biết thân phận của cô!

“Nói cảm ơn.” Giọng của Lục Minh Huy càng thêm trầm thấp, mang theo nhiệt độ lạnh lẽo. Thân thể của anh cũng nghiêng về phía trước, như thể nếu cô không thốt ra lời nào thì anh sẽ xé nát cô ra ngay tức thì!

Cô cực kỳ sợ hãi, hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào thì thào: “Em…… Em……”

Rầm!

Lục Minh Huy đột nhiên đẩy cửa ra!

“Ôi!……” Cô không kịp phòng bị, phát ra một tiếng kêu nhỏ!

Giây tiếp theo, cánh cửa chống trộm bị đóng mạnh lại, còn cô đã bị người đàn ông ép vào tường!

“A……” Cô sợ tới mức nhắm chặt hai mắt, nhưng cũng lo Lục Minh Huy sẽ nhìn thấy mặt mình. Trong tình thế cấp bách ấy cô chỉ có thể bịt chặt chiếc khẩu trang trên mặt mình lại!

Nhưng hành động đầu tiên mà Lục Minh Huy làm chính là xoay người Sư Âm lại, xé chiếc váy trên người của cô ra, sau đó anh đánh một phát vào mông cô!

“A!…” Cô bị đánh đến ngây ngẩn cả người, nhưng trong lòng vừa sợ hãi lại vừa tủi thân, lập tức bật khóc nức nở: “Hu hu……”

Lục Minh Huy sắp bị cô làm cho tức điên rồi! Nghe thấy cô khóc chẳng những không thương xót mà càng tức giận hơn!

“Em cảm thấy mình trốn rất giỏi có phải không? Sống đối diện nhà anh, lại còn dám tránh anh. Em thấy trêu đùa anh như vậy rất vui đúng không?!”

Anh nắm lấy một bàn tay của cô, giả vờ muốn giật chiếc nhẫn trên đó ra, hung tợn nói: “Nếu em đã không cần anh thì còn giữ chiếc nhẫn này làm gì? Trả lại cho anh!”

“Không được!” Cô bối rối, khóc càng dữ dội hơn, chật vật bảo vệ chiếc nhẫn trên ngón áp út của mình: “Không được! Đây là nhẫn của em! Anh đã tặng cho em rồi thì đó là của em!”

Cô chẳng có gì ngoài chiếc nhẫn này.

Lục Minh Huy nghe thấy cô nói vậy, lòng anh vừa tức giận lại vừa đau khổ, mỉa mai nói: “Em còn nhớ rõ đây là chiếc nhẫn mà anh tặng em ư? Vậy em chạy cái gì hả? Muốn tiếp tục đi lừa người đàn ông khác mua nhẫn cho em sao?”

Cô lấy tay che mặt mình lại, khó chịu khóc lớn: “Em không xinh đẹp, em rất xấu!”

Cô khóc lóc, không nói lời nào nữa.

Lục Minh Huy kéo tay cô lại: “Đưa tay ra đây.”

Cô không chịu.

Lục Minh Huy nói: “Vậy anh sẽ cởi quần của em.”

Cô vẫn khóc, không có ý định đưa tay ra.

Lục Minh Huy cũng không khách khí với cô nữa, anh thật sự bắt đầu cởi quần lót của Sư Âm ra. Vừa rồi đã xé váy của cô, bây giờ động tác cởi quần cũng vô cùng thuần thục. Anh trực tiếp lột xuống tận mắt cá chân của cô, sau đó nhấc chân giẫm lên, đồng thời nâng eo Sư Âm lên cao. Chiếc quần lót viền ren mỏng manh, bé nhỏ đáng thương kia cứ như thế mà rơi trên sàn nhà.

Cuối cùng Sư Âm cũng không rảnh khóc lóc nữa, cô buông đôi tay đang che mặt ra, bắt đầu vừa đẩy vừa đấm anh: “…… Anh không biết xấu hổ.”

Lục Minh Huy nới lỏng thắt lưng, kéo khóa quần xuống, anh nâng một bên chân của cô lên chuẩn bị tiến vào trong.

“Xấu hổ sao? Bây giờ anh chỉ muốn em.”

Vật nam tính cứng rắn chằng chịt những đường gân xanh, anh sớm đã không thể nhịn được nữa. Giờ phút này cũng không hề làm màn dạo đầu mà cứ thế đâm vào khiến cơ thể hai người cứng đờ trong nháy mắt.

Thật sự là đã lâu rồi hai người chưa làm.

Lục Minh Huy cắn chặt răng, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô nhỏ hẹp đến nỗi khiến cả người anh tê dại: “Chặt quá…… Em thả lỏng chút đi……”

Cô nằm trên vai anh chảy nước mắt, cơn khoái cảm ập đến khiến cô kinh sợ, chỉ dám thở nhẹ: “Quá, quá lớn, anh đi ra ngoài……”

Lục Minh Huy nghe thấy giọng nói nũng nịu của cô, buồn bực trong lòng cũng vơi đi hơn nửa. Anh chẳng những không đi ra ngoài mà ngược lại còn nâng chân kia của cô lên, ôm cả cơ thể của cô vào lồng ngực mình, chậm rãi đưa đẩy ra vào hoa huy*t.

Tư thế kích thích như vậy, cho dù có thả chậm tốc độ nhưng mỗi một lần ra vào đều xâm nhập đến chỗ sâu nhất.

Tiếng khóc của Sư Âm dần trở nên kiều mị, khiến Lục Minh Huy nhịn không được muốn tìm môi cô, muốn cùng cô quấn quýt càng thêm chặt chẽ hơn. Nhưng chiếc khẩu trang thật sự quá vướng víu, anh dùng răng kéo nó xuống.

Cô lập tức quay mặt đi, sợ anh nhìn thấy vết bớt trên nửa khuôn mặt kia của cô.

Lục Minh Huy vươn đầu lưỡi hôn lên cánh môi của Sư Âm. Phía trên thì môi lưỡi dây dưa, phía dưới thì sống lưng thẳng tắp đưa đẩy, thân thể lên lên xuống xuống. Sư Âm sắp không chịu nổi, thút thít khóc ra tiếng, run rẩy làm ướt cả người anh.

Lục Minh Huy ôm Sư Âm đi vào phòng ngủ, đặt cô lên giường, không hề thương tiếc mà thẳng lưng, chống tay trên giường hung hăng đâm vào. Đến giây phút cuối cùng, anh bướng bỉnh xoay gương mặt của cô lại, hung dữ hôn vào vị trí vết bớt kia, tức giận nói: “Vì một cái bớt bé tí này mà em dám chạy hả!”

Sư Âm mở to đôi mắt ướt át ra nhìn anh, tình triều còn chưa rút đi, ánh mắt cô mê ly cùng bàng hoàng. Cô theo bản năng hút chặt lấy anh, khẽ nhếch cái miệng nhỏ vươn tới gần, hôn lên môi Lục Minh Huy một lần nữa.

Hai người ôm hôn đến mơ mơ màng màng, hôn đến thở không ra hơi, sau đó lại ân ái thêm lần nữa, cho đến khi sức cùng lực kiệt mới cùng nhau chìm vào giấc ngủ say.

——-

Không biết qua bao lâu, Sư Âm mở mắt tỉnh dậy.

Cả người cô bủn rủn, ngơ ngác trên giường một hồi lâu mới nhớ đã xảy ra chuyện gì.

Trong lòng vô cùng khiếp sợ, không thể tin được bản thân sẽ…… Những hình ảnh dâm mỹ kia cứ hiện lên trong đầu cô, khiến cô nhất thời mặt đỏ tai hồng, đang muốn đứng dậy thì lại phát hiện hai chân của mình bị người ta trói lại.

Bên tai truyền đến giọng nói đắc ý của người đàn ông: “Xem em còn chạy kiểu gì.”

Sư Âm: “…”

Đã làm đến mức này rồi thì sao cô có thể chạy nữa?

Cô tủi thân mím môi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Anh cởi trói cho em đi……”

Giọng nói của cô vừa mềm mại vừa yếu ớt. Dù chỉ nói chuyện bình thường cũng mang theo sự dịu dàng trời sinh, huống chi bây giờ còn cố tình làm nũng với anh.

Đổi thành ngày thường thì Lục Minh Huy đã sớm không chịu nổi, nhưng bây giờ anh lại bất động.

Anh chỉ mặc một cái quần cộc, tùy tiện lục tung mọi thứ trong phòng cô lên, không biết đang tìm vật gì.

Chân cô bị trói chặt, cô thử kéo dây ra nhưng nó bị buộc quá chặt, căn bản không tháo được.

Sư Âm nhìn về phía Lục Minh Huy bằng ánh mắt đáng thương: “Anh đang tìm cái gì thế?”

“Chứng minh nhân dân, sổ hộ khẩu……” Lục Minh Huy kéo ngăn tủ quần áo ra, không khách khí moi mốc loạn lên: “Sau khi kết hôn, anh không tin đã có giấy đăng ký kết hôn rồi mà em còn chạy được.”

Sư Âm yên lặng cắn môi: “…”

Lục Minh Huy nhìn thấy một chiếc áo sơ mi quen mắt trong tủ, anh híp mắt nhìn rồi cười lạnh một tiếng, sau đó ném nó lên giường: “Nhẫn thì xem như anh đưa, thế áo sơ mi thì sao? Chẳng lẽ nó còn biết chạy vào trong tủ quần áo của em à? Cầm một đống đồ của anh mà vẫn muốn chạy, đây là đạo lý gì?!”

Mặt cô đỏ lên, đuối lý không nói nên lời.

Lục Minh Huy tìm xung quanh hết một lượt cũng không thấy thứ mình muốn, trở lại trên giường hôn mạnh cô mấy cái, ép hỏi: “Chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu của em ở đâu?”

Cô lúng ta lúng túng nói: “Em…… Em không ưa nhìn……”

Dường như đang nhắc nhở anh để anh suy nghĩ lại.

“Mắt em mù nên mới thấy khó coi.” Lục Minh Huy bình tĩnh nhìn chăm chú vào cô, không kiêng kị chút nào mà lấy tay vuốt ve vết bớt trên mặt cô: “Âm Âm, đôi mắt của anh không mù.”

Cô nghe xong, trái tim nhảy lên kịch liệt, giống như lần đầu nhìn thấy anh, tim đập nhanh như nai con chạy loạn.

Lục Minh Huy: “Anh cho em cơ hội cuối cùng, chứng minh nhân dân và sổ hộ khẩu ở……”

“Ở cái túi sau cửa!” Cô nhanh chóng trả lời trước khi anh kịp hỏi xong, vươn tay ôm chặt lấy cổ anh: “…… Chứng minh thư, sổ hộ khẩu, thẻ ngân hàng và thẻ bảo hiểm xã hội của em đều ở đó, em đưa cho anh hết đấy.”

Lục Minh Huy giật mình, khóe miệng mỉm cười. Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô gái, thấp giọng nói: “Sao đột nhiên ngoan như vậy……”

Lông mi Sư Âm khẽ run, tình cảm mênh mông trải dài như sông rộng trong tim cô. Ngay khoảnh khắc này, cô trở nên khát vọng được kề cận da thịt với anh, nhỏ giọng nói: “Em…… Em lại muốn, làm một lần nữa đi anh.”

Lục Minh Huy hôn cô, nói: “Anh cũng vậy.”

“Chờ đã…… Trước tiên anh, anh phải cởi trói cho em chứ……”

“Không cần, như vậy…… Cũng khá tốt.”

“A……”

——-

Nhiều năm về sau, Sư Âm cảm thấy Lục Minh Huy đã thay đổi.

Trước lúc kết hôn, anh thích nhất là lúc cô đọc thơ cho anh nghe. Sau khi kết hôn, anh lại thích nhất là nghe cô “Ưm ưm a a ưm a ưm.”