Hoa Anh Thảo Muộn

Chương 52: Giọt nước tràn ly

Đêm qua quá cuồng nhiệt báo hại buổi sáng toàn thân Hoắc Kình ê ẩm đau buốt.

Anh cố gắng động đậy thân người nhưng cứ cảm giác mình bị liệt toàn thân vậy. Phần dưới tê dại cả rồi, nếu có động mạnh thì sẽ đau nhức nhối.

Từ trên giường khó khăn ngồi dậy, Hoắc Kình cảm thấy mắt mình thật đau, còn có dấu hiệu sưng đỏ. Xoa xoa hai viền mắt, cuối cùng anh cũng có thể mở mắt nhìn ngắm xung quanh.

Gian phòng vẫn như mọi ngày, nắng vẫn chiếu rọi sáng bừng, không khí lại có chút nóng nực bức bối.

Hoắc Kình kéo tấm chăn bông dày kia ra khỏi người, cúi nhìn phát hiện thân thể mình để lại thật nhiều dấu vết của đêm hôm qua. Chạm tay lên vết sẹo màu nâu sẫm kia, mi tâm anh nhíu chặt lại.

Âm thanh ngoài phòng khách cùng lúc vọng vào, Hoắc Kình giương mắt, nhìn về phía cánh cửa màu trắng.

Chợt nhớ đến cuộc tranh cãi đêm qua, Hoắc Kình một chút niềm tin cũng không còn để đối mặt với con người kia nữa.

Anh cảm thấy chuyện này thật sự quá trẻ con, không đáng để phải gây gổ đau đầu như vậy.

Nhưng nghĩ thì nghĩ, anh vẫn mang dép lê rồi bước ra khỏi phòng. Viễn cảnh mọi ngày anh vẫn thấy lại tái xuất.

Tề Lãng như bình thường đeo tạp dề nấu bữa ăn sáng. Nghe tiếng động phía sau, cậu quay lại, không mỉm cười mà chỉ nói:

" Thức ăn xong rồi, ngồi xuống đi."

Hoắc Kình bước đến, ngồi xuống rồi rót một ly nước lọc uống cạn. Cổ họng anh đến giờ để lại di chứng đau rát như viêm họng.

Đêm qua anh cũng không kêu nhiều quá mà?

Hoắc Kình ôm trán, lắc nhẹ đầu một cái cho tỉnh táo. Tề Lãng mang thức ăn đặt lên bàn, ngồi xuống đối diện, trầm mặc dùng bữa.

Hai người cứ như thế ăn sáng trong bầu không khí ngột ngạt. Một lúc sau, Tề Lãng buông nĩa, cất tiếng:

" Vẫn là không thay đổi quyết định?"

Hoắc Kình vừa cắn một miếng bánh mì, đôi mắt lơ đãng ngó qua chỗ Tề Lãng. Anh còn chưa kịp tiếp thu câu hỏi kia thì cậu nhắc lại một lần nữa.

" Không muốn nghỉ việc?"

Hoắc Kình đã hiểu liền nhíu mày.

" Đến giờ vẫn còn canh cánh chuyện đó hay sao? Chúng ta đêm qua đã nói rõ rồi."

Tề Lãng đôi mắt sắc lạnh nhìn anh, không ăn nữa mà chỉ uống nốt ly nước lọc bên cạnh. Sau đó đặt mạnh ly nước xuống bàn, tạo ra âm thanh chói tai.

" Cứ để xem."

Nói xong, Tề Lãng đẩy ghế đứng dậy, dọn dẹp phần chén dĩa của mình. Sau đó cầm theo một kiện áo khoác, rời khỏi nhà.

Cửa đóng lại sầm một tiếng, Hoắc Kình vô thức đánh rơi miếng bánh mì xuống bàn. Anh hạ mi mắt, cảm nhận được trong lòng mình đang có biết bao nhiêu là rối bời.

Bữa sáng cuối cùng cũng không ăn hết, Hoắc Kình dọn dẹp phần của mình xong liền rời khỏi nhà.

Anh cũng không muốn nghĩ ngợi quá nhiều nữa, cho nên toàn tâm toàn lực lao vào công việc.

Công việc nhỏ hay lớn, anh đều thay mọi người làm tất. Mặc kệ sức khỏe của mình ngày hôm nay không mấy ổn, nhưng anh vẫn ra sức vùi đầu vào công việc.

Conal đứng ở một góc quán, lặng lẽ nhìn Hoắc Kình cứ di chuyển từ bàn này sang bàn khác, chăm chỉ mang nước uống, mang đồ ăn, ghi thực đơn mà xót cả lòng.

Mọi người đều tản ra làm việc của mình, Conal cũng thế.

Khi quán đã tản bớt khách, Hoắc Kình mới để cho bản thân một vài phút nghỉ ngơi. Conal lại gần ngồi xuống bên cạnh anh, lo lắng hỏi:

" Walton, anh có khỏe không? Sắc mặt anh rất kém."

Hoắc Kình uống một ngụm nước lọc, khóe môi giương lên, cười nhẹ:

" Không sao. Sáng đến giờ tôi làm rất nhiều vẫn không thấy mệt."

Conal liếc nhìn anh một cái, rất không nể tình nói toẹt ra:

" Bố khỉ, mặt anh trắng như người chết, thế mà ổn chỗ nào?"

"..."

Hoắc Kình không đáp, chỉ lẳng lặng cúi đầu, cầm lấy di động xem. Màn hình vẫn duy trì một hình ảnh không thay đổi, hiển thị giờ giấc ngày tháng, ngoài ra chẳng còn gì.

Không hiểu trong lòng đang mong đợi cái gì, nhưng Hoắc Kình bỗng cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Conal cũng ghé mắt nhìn vào di động của anh, chợt nhớ đến đêm hôm qua người yêu anh đến quán, cậu chần chừ không biết nên nói ra hay không.

Quán lúc này lại có khách vào, Hoắc Kình lập tức đứng dậy, bỏ di động vào túi quần, thuần thục mang thực đơn đến chỗ của khách.

Conal ngồi đó, trơ mắt nhìn một hồi mới kịp phản ứng. Quan sát rất lâu rồi, cậu mới đoán ra, người kia rõ ràng không ổn tí nào.

Aurora lúc này cũng chuyên tâm vào công việc của mình. Nhưng ngay khi hình dáng Hoắc Kình ẩn hiện trong tầm mắt, ả lại bắt đầu nhen nhóm ganh tị muốn bài trừ anh.

" Anh vào trong kia phụ Eric đi, tôi làm cho." Conal chủ động bước đến, ôm việc phụ anh.

Hoắc Kình cũng không nói hai lời, chỉ quay đầu rồi đi thẳng vào trong kia, phụ Eric rửa bát ly.

Aurora mang thực đơn vào trong đó, nhìn thấy Hoắc Kình đang rửa ly với một khuôn mặt thất thần, ả khẽ nhếch môi cười rồi bước tới.

" Không khỏe à?" Aurora hỏi.

Hoắc Kình vừa nghe giọng liền biết là ai, cho nên anh không ngẩng mặt, cũng không đáp lại. Động tác rửa ly nhanh hơn một chút. Sau đó, một tiếng xoảng rơi trên nền đất.

Hoắc Kình mang theo tâm tình hỗn loạn nhìn đống ly vỡ trên đất, rồi lại ngước mắt nhìn Aurora.

Mọi người nghe tiếng động đều quay sang nhìn bọn họ chăm chú, không hiểu lại có chuyện gì xảy ra nữa.

Aurora thành công quấy phá công việc của anh, khóe môi muốn nhếch lên cười thật thỏa mãn nhưng rồi lại giả vờ.

Ả ngồi thụp xuống, giả vờ nhặt lấy mảnh vỡ, xin lỗi rối rít.

" Xin lỗi nhé, tôi chỉ muốn giúp thôi."

Hoắc Kình cúi mặt nhìn ả đang quỳ trước mình, nhặt từng mảnh vỡ rồi xin lỗi đáng thương, mi tâm anh nhíu lại.

Rốt cục anh cũng hiểu được lòng người dã tâm là như thế nào. Một người có thể vì sự ganh ghét một người mà không ngại làm nhiều chuyện thật tàn nhẫn.

Đóng kịch, vốn là sở trường của con người còn gì.

Mọi người xung quanh cũng muốn đến giúp một tay nhưng rồi đều nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, cuối cùng là im lặng.

Hoắc Kình lúc này chớp nhẹ mắt, ngồi xuống nói:

" Đi ra đi."

Lời lẽ ngắn gọn lại lạnh nhạt khiến tâm tình Aurora càng khoái trá. Ả nghe thế, cũng không muốn mệt mỏi diễn kịch tốt bụng liền đứng dậy.

Hoắc Kình gom những mảnh vỡ kia vào một chỗ. Aurora lúc này di chuyển gót giày, rõ ràng cố tính loạng choạng mà dùng gót giày ấn mạnh xuống bàn tay của anh.

Miểng chai nhanh chóng ghim sâu vào lòng bàn tay, máu chảy ra đỏ sẫm.

Aurora lùi bước, vội vàng nói, " Xin lỗi, ôi, xin lỗi. Tôi bất cẩn quá."

Hoắc Kình ngửa lòng bàn tay lên, bình tĩnh rút miểng chai ra khỏi đó, rồi nắm chặt lòng bàn tay lại.

Conal cuối cùng cũng chịu ló đầu nhìn vào, vừa vặn chứng kiến viễn cảnh khi nãy, lập tức bước đến xô ngã Aurora. Chẳng chờ con ả lên tiếng, cậu vung một cái tát thật mạnh bạo.

Người phụ nữ bình thường chắc chắn sẽ ngất xỉu ngay lập tức.

Aurora ôm mặt, " Mày..."

Conal trừng mắt, " Con điếm, cút ngay cho bố."

Sau đó quay sang nhìn Hoắc Kình, đỡ lấy anh. Nhưng căn bản là anh không cần mọi người nhìn mình bằng đôi mắt thương hại đó.

Hoắc Kình gỡ cánh tay Conal ra, nhàn nhạt mỉm cười:

" Cậu lo lắng quá rồi."

Hoắc Kình nói xong, định tìm một chỗ để băng bó vết thương thì Luke xuất hiện trước mặt anh, trầm tĩnh kéo anh vào phòng thay đồ. Hoắc Kình nhìn bóng dáng ở phía trước, đột nhiên tâm trạng chùng xuống.

Ngồi trong phòng thay đồ, Luke cẩn thận đem băng bông ra rồi băng lại vết thương ở tay anh.

Hoắc Kình từ nãy đến bây giờ cũng không mở miệng một câu nào. Cho đến khi Luke làm xong, anh mới thấp giọng nói cảm ơn.

Vừa định đứng dậy đi ra thì Luke kéo tay anh lại, lên tiếng:

" Cậu đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?"

Hoắc Kình nhìn hắn, mỉm cười:

" Sao lại hỏi như vậy?"

Luke thở dài đánh thượt, buông tay anh ra. Hắn biết anh không muốn hai người động chạm quá nhiều, cho nên giữ ý.

" Tôi thấy hôm nay cậu làm việc nhiều nhưng không tập trung. Thêm nữa, vết thương này là do Aurora gây ra đúng không?"

Hoắc Kình im lặng lắng nghe, không đáp nửa chữ. Mặc kệ anh im lặng, Luke vẫn tiếp tục độc thoại:

" Có phải cậu cùng người yêu có vấn đề? Hai người hiểu lầm nhau?"

Hoắc Kình thật sự rất muốn nói lớn, đúng thế, vì anh đấy, vì anh mà chúng tôi gây gổ trẻ con như thế đấy.

Nhưng rồi thì sao? Luke đâu có lỗi? Luke còn chưa làm gì quá mức thân thiết với anh nữa cơ mà?

Tất cả hiểu lầm đều do Tề Lãng ngu ngốc không chịu nghe giải thích, không tìm ra sự thật đã tức giận vô cớ mà thôi.

Hoắc Kình nén buồn phiền trong lòng, lắc đầu nói:

" Tôi không sao đâu, cảm ơn anh."

Luke nhìn thấy anh muốn đi khỏi, đột ngột bước lên, ôm chầm lấy anh. Hai người lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như thế, ngỡ ngàng là điều không tránh khỏi.

Hoắc Kình cơ thể cứng ngắc không vùng vẫy, đầu óc không linh hoạt xử lý cái gì cả.

Cho đến khi đồ vặn cửa tạo ra âm thanh khe khẽ, Hoắc Kình mới bừng tỉnh đẩy mạnh Luke ra.

Cửa mở, người bước vào cũng là người mà Hoắc Kình không mong đợi nhất. Tề Lãng liếc mắt nhìn hiện trường còn đó, tuy không ôm nhau nhưng nhìn vào là hiểu vừa xảy ra chuyện không hay.

Chẳng nói một lời, chẳng nhìn thêm một lần nào nữa, Tề Lãng đã lao đến túm chặt cổ áo Luke, đánh cho hắn tối tăm mặt mày.

Một cú bên má phải, một cú bên má trái, Tề Lãng đánh đến mức người ngoài nhìn vào còn phải khiếp sợ.

Chỉ có một mình Hoắc Kình thì đứng trơ cả người ra đó. Anh không tiến lên, cũng không lùi xuống.

" Thằng chó, tao đã cảnh cáo mày rồi mà."

Một cú thúc.

" Khốn khiếp, mày vừa làm gì hả?"

Luke ăn đòn không ít, mặt mũi đều bầm tím cả rồi. Nhưng hắn không nương tay, không chịu thua mà giữ lấy tay Tề Lãng, hất mạnh ra. Dùng chân đạp thẳng vào giữa bụng Tề Lãng, Luke lảo đảo đứng dậy.

Trả một cú rồi một cú, Luke hét ầm lên:

" Mẹ kiếp, mày nhỏ hơn tao đó thằng chó!!"

" Mày nghĩ tao vừa làm gì? Tao vừa giúp người đấy, đệch!"

Tề Lãng tránh mặt, dùng chân đạp trả đũa Luke. Giành lại thế trận, Tề Lãng tẩn một cú nữa.

" Mày động vào người yêu người khác rồi còn lớn giọng? Phi. Lý lẽ của mày là cái thứ chó gì thế?"

" Tao sẽ đánh chết mày. Tao không quan tâm tao sẽ bị gì."

Tề Lãng nói rất dứt khoát, hành động cũng không ngần ngại. Nhân viên phục vụ đứng bít cả cửa phòng, khiếp sợ nhìn Luke bị đánh đến ngất.

" Tề Lãng."

Tề Lãng vẫn còn định đánh thêm nhưng nghe thấy giọng nói kia, động tác thoáng ngập ngừng. Cậu hạ cánh tay xuống, ngẩng mặt nhìn Hoắc Kình.

Chát.

Tề Lãng trừng lớn mắt, cứ thế mà nhận lấy cú tát giáng trời.

Đây là lần thứ hai Hoắc Kình ra tay thẳng thừng với cậu. Cũng là lần mà cậu thấy phẫn nộ nhất.

Đánh cậu, vì sao lại đánh cậu?

Bênh vực, lẽ nào là bênh vực?

Tề Lãng mặc kệ khóe môi chảy máu, cậu vẫn cong lên, cười điên loạn, cười chua xót. Cười thật nhiều.

" Haha, anh, anh đánh tôi? Haha, mẹ kiếp, đời thế đấy."

Hoắc Kình đánh xong, cũng không nương tay, lại thêm một cái ở bên mặt còn lại. Anh đánh hai cái nhưng đủ khiến cho tên nào đó thức tỉnh, đưa mắt nhìn xung quanh.

Lúc này Tề Lãng mới biết mọi người đều vây kín xem trò hề. Tề Lãng chống tay đứng dậy, mặt lạnh liếc bọn họ một cái rồi nhìn Hoắc Kình.

Hoắc Kình cũng nhìn thẳng vào mắt cậu, rất lâu mới nói với Luke:

" Thật xin lỗi anh."

Sau đó, anh bỏ đi trước. Tề Lãng quay đầu nhìn Luke chật vật, cơn tức thoáng chốc dịu xuống một chút. Tiếp đến, Tề Lãng cũng chen ra khỏi đám đông, đuổi theo Hoắc Kình.

Hai người rốt cục cũng về đến nhà, nhưng vừa vào lại ồn ào thêm một trận.

" Khi nãy đánh tôi là ý gì?"

Hoắc Kình ngồi xuống ghế, uống một ly nước lọc.

" Không lẽ để cậu đánh người ta đến chết hay sao?"

" Tên đó đáng chết."

Tề Lãng ngồi xuống đối diện, không để ý đến vết thương trên tay anh, quay đầu nhìn chỗ khác.

" Cậu là một tên ngốc."

Tề Lãng đến giờ vẫn không hiểu câu nói kia có tác dụng gì? Có ý nghĩa quan trọng thế nào? Cậu chẳng hiểu nổi, cho nên lại để cơn tức giận làm tâm trí mù mịt.

Đứng dậy, Tề Lãng hướng đến cửa, định đi. Hoắc Kình ngay sau đó phản ứng, đứng dậy chặn lại.

" Muốn đi đâu?"

Tề Lãng quay đầu nhìn anh, nhận ra đôi mắt kia thật lo lắng, bỗng chốc cười mỉa mai:

" Hóng gió."

Dứt lời, cửa nhà đóng sầm lại.

Hoắc Kình cũng mệt mà ngồi xuống ghế, sau đó thiếp đi rất lâu. Khi anh tỉnh lại cũng gần mười giờ tối.

Điện thoại trong túi bỗng vang lên, lấy ra nhìn một cái.

Tin nhắn từ Tề Lãng.

" Khách Sạn Đồng Nhị, phòng 443. Tôi say."

#

" Tôi rất sợ cậu sẽ lại gọi tên một người khác."

" Hoắc Kình, Hoắc Kình. Sau này cũng sẽ không gọi tên ai khác ngoài Hoắc Kình."

" Nhớ kỹ, người yêu cậu chính là Hoắc Kình. Người luôn luôn yêu cậu, chính là Hoắc Kình."

" Còn nữa, người Tề Lãng yêu cũng chính là Hoắc Kình. Người mà cả đời này Tề Lãng không cách nào buông tay chính là Hoắc Kình."

Giấc mơ ấy, ngọt ngào làm sao.

Đôi mắt thập phần ôn nhu dịu dàng, lại chỉ nhìn về phía của cậu.

Vòng tay ấm áp đó, cũng chỉ dành cho cậu.

Nụ cười nhẹ nhàng lại chứa chan biết bao nhiêu là tình cảm sâu đậm, cũng hướng đến một mình cậu.

Trong giấc mơ, Tề Lãng cảm nhận được ánh mắt của anh, vòng tay của anh, nụ cười của anh.

" Hoắc Kình..."

Giọng nói khản đặc do rượu phát ra một cái tên, nhưng ngay lập tức bị trôi tuột vào bầu không khí tịch mịch.

Một lần nữa mơ màng gọi tên của anh, Tề Lãng rốt cục cũng có thể mơ mắt. Cảm nhận được bên dưới thân mình là một người, cơ thể đương nhiên nhỏ nhắn và mượt mà hơn nhiều so với một người đàn ông.

Ý niệm xẹt qua, Tề Lãng giật mình tỉnh táo, ngồi bật dậy.

Đôi mắt trừng thật lớn nhìn người đối diện, Tề Lãng khó khăn lên tiếng.

" Tại sao lại là cô?"

Cô gái vừa nãy nằm dưới thân cậu lúc này mới khẽ cười, ánh mắt ngọt ngào hướng đến môi cậu.

" Sao thế? Em không được sao?"

Tề Lãng đứng dậy, rời khỏi giường. Nhìn thấy cô gái kia bám mình không dứt, cậu chẳng nể tình đẩy mạnh một cái, mắng tục:

" Con bitch, tránh xa tao ra."

" Nặng lời như vậy sao? Haha, tốt nhất là anh nên ngoan ngoãn đi. Chúng ta sắp bắt đầu, đừng phá hỏng bầu không khí."

Tề Lãng không quan tâm đến cúc áo mình bị mở hai cái, đầu còn hơi choáng nên ngồi xuống ghế, cách giường ngủ thật xa.

" Mẹ kiếp, câm miệng lại cho bố."

Cô gái nằm nghiêng người trên giường, một tay nâng cằm, một tay lại xoay xoay chiếc di động của Tề Lãng.

Ả nhìn màn hình điện thoại, lại nhếch môi cười lên.

Đêm qua ả nhắn tin cho cậu, chỉ là chúc ngủ ngon với vài lời ngọt ngào mà thôi. Còn đêm nay, ả trực tiếp dùng điện thoại cậu, tạo trò vui.

" Đáng ghét, cứ đáng ghét thế đi. Rồi anh sẽ khóc thôi."

Tề Lãng không hiểu lắm lời ả nói, buột miệng hỏi:

" Aurora, cô có ý..."

Lời chưa dứt, trước của phòng khách sạn của hai người vang lên tiếng gõ cửa, thật chậm rãi, thật dứt khoát.