Luke vừa nghe nhân viên của mình nói lại sự việc khi nãy của Hoắc Kình, hắn lập tức đi vào phòng thay đồ xem anh thế nào.

Luke từ trước đến giờ luôn là một con người dở dở ương ương, tính tình lúc này lúc nọ, tuyệt nhiên không có chuyện hắn sẽ vì một nhân viên bị thương mà lo lắng sốt ruột.

Nhưng dạo gần đây, con người Luke bỗng dưng thay đổi theo một chiều hướng khác, có lẽ là tốt hơn. Theo như Conal quan sát, Luke bắt đầu biết nhíu mày, biết cáu kỉnh, biết thở dài, biết sốt ruột.

Trước đây, hắn rất nhây nhựa, thích trêu chọc người khác cho đến thẹn, thể hiện bản tính lưu manh cầm thú đầy đủ không thiếu gì cả.

Thế mà hiện tại cũng biết lo lắng rồi.

Điều này hầu như nhân viên làm lâu năm đều nhận thấy được, tất nhiên bao gồm cả ả Aurora.

Luke đẩy cửa phòng bước vào, thấy Hoắc Kình ngồi tựa lưng vào tủ quần áo, đôi mắt nhắm nghiền trông rất mệt mỏi. Hắn không ngần ngại bước lại gần, định duỗi tay chạm lên mặt anh xem như thế nào thì anh mở to đôi mắt.

Bị cái nhìn bất ngờ ập đến, Luke nhanh chóng thu tay về, nhưng rồi nghĩ lại, vẫn là duỗi ra xoa nhẹ một bên mặt anh.

Hoắc Kình lúc này đã tỉnh táo hơn, nhận thức được xung quanh liền hất nhẹ tay Luke ra khỏi mặt mình. Sau đó anh ngồi dậy, vẫn im lặng không nói gì.

Luke cũng không ngượng ngùng khi mình bị cự tuyệt, cứ vậy kéo ghế ngồi xuống gần đó, hỏi:

" Tụi nó làm gì cậu?"

Hoắc Kình căn bản không muốn nhớ đến chuyện đó, nhưng Luke đã hỏi thì anh cũng phải trả lời.

" Chúng nó gây sự."

" Gây sự?" Luke nhướn mi, bỗng dưng cười khoái trá, " Đúng là...Cậu thu hút nhiều đàn ông quá đó. Bất kể loại người gì vừa gặp cũng muốn tiếp cận, haha."

Hoắc Kình im lặng nghe hắn nói, khinh thường không đáp lại nửa lời, cũng không trưng ra nụ cười dửng dưng như mọi ngày. Lúc này anh đứng dậy, cảm thấy mình đã ổn và có thể tiếp tục làm việc.

Luke nắm lấy tay anh, thấp giọng:

" Xin lỗi, tôi chỉ thích đùa thôi. Nếu cậu không thích thì..."

Hoắc Kình rút tay mình về, ngẩng mặt nhìn Luke rồi cười nhạt:

" Đúng vậy, tôi không thích đùa như vậy đâu. Lần sau anh cẩn thận giúp nhé."

Sau đó, anh lướt nhẹ qua người hắn rồi chợt dừng lại. Trong lòng giống như còn lời muốn nói, Hoắc Kình xoay người, cười như lại không cười mà nói nốt:

" Tôi tin tưởng anh là một người tốt, hiểu chuyện, sẽ không làm càn. Tôi rất ít khi tin người lạ, nhưng xem như anh là ngoại lệ. Đừng làm gì khiến tôi thất vọng, được hay không? Tôi không chắc anh là có nghiêm túc tiếp cận tôi hay không, nhưng hãy dừng lại suy nghĩ đó đi nếu có, được chứ? Tôi cũng không muốn chúng ta khó xử."

Lời anh nói rất nhẹ nhàng, giống như đang hát chay một đoạn nhạc ngắn. Nó làm Luke ngẩn ngơ, nghĩ ngợi và cũng khá đau lòng.

Lần đầu tiên hắn bị một người từ chối như thế. Hoàn toàn không cho hắn một cơ hội nhỏ nào mà tiếp cận được.

Cuối cùng, Luke đành dùng nụ cười lưu manh của mình cứu rỗi bản thân.

" Từ giờ tôi sẽ không động tay động chân với cậu đâu. Nhưng mà tôi vẫn sẽ quan tâm cậu như một nhân viên của tôi."

Hoắc Kình gật đầu, cười đáp:

" Cảm ơn Luke. Tôi là nhân viên của anh mà."

Nói rồi, Hoắc Kình xoay người, mở cửa rời đi.

Ra đến bên ngoài quán, Hoắc Kình nhận ra trong quán lúc này đang có thêm một trận ồn ào nữa. Anh bước đến, cẩn thận quan sát vị khách bị che khuất bởi Aurora, một hồi lâu thì giật mình lên tiếng.

" Jin."

Cô gái xinh xắn muốn làm bố Aurora bỗng dưng nghiêng đầu, thấy Hoắc Kình đi tới, cô bé suýt thì chạy đến ôm chầm lấy.

Nhưng rồi Jin vẫn bình tĩnh đẩy ghế, đứng dậy, không quên liếc rách mắt Aurora, sau đó mới chịu đi tới chỗ Hoắc Kình.

Hai người nhìn nhau vài giây đồng hồ, sau đó cùng mỉm cười nói:

" Cháu vừa đến sao?"

" Chú có sao không?"

Hoắc Kình nhướn mi, nghe Jin hỏi như thế, đột nhiên anh cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Anh thở dài, xoa tóc Jin:

" Chú không bị gì cả."

Jin lúc này chau mày, mếu máo nói:

" Chú nói dối. Khi nãy cháu đã nghe cả rồi. Có phải có côn đồ gây sự với chú không? Tụi nó làm gì chú vậy?"

Hoắc Kình giật khẽ người, không nghĩ Jin mà cũng biết tận tình như thế. Anh mím nhẹ môi, quyết tâm lắc đầu phủ nhận.

" Chú không sao."

Jin vẫn còn giận dỗi, lại quay sang nhìn Aurora thiếu điều tẩn cho ả vài tát. Conal ở phía sau đột nhiên lớn giọng nói:

" Anh là thánh mẫu hả? Cô gái này, anh Walton vừa nãy bị tụi kia siết cổ đó, suýt thì ngạt thở."

Jin quay người, lắng nghe rõ từng chữ, hốt hoảng nhìn Hoắc Kình. Lúc này cô mới để ý vết hằng đỏ đỏ trên cổ anh, nắm tay tạo thành đấm quyền.

Hoắc Kình sờ cổ mình, cảm thấy nơi đó chỉ còn hơi bỏng rát một tí thôi. Rồi anh nhìn Jin, nắm tay cô bé, xoa dịu:

" Được rồi, chú có bị nhưng bây giờ chẳng sao cả."

Jin vẫn hậm hực, đôi mắt lửa khói bừng bừng.

" Đủ rồi đó!"

Jin bỗng quát lên làm ai cũng phải khiếp sợ, ngay cả Hoắc Kình cũng ngạc nhiên. Jin quay qua, không nghĩ ngợi liền giáng cho Aurora một cái tát thật mạnh mẽ, rồi tuôn:

" Tôi là người rất lười, nhưng với thể loại dơ bẩn như chị đây thì tôi có lôi tổ tông mười mấy đời ra chửi cũng không mỏi miệng đâu nhé. Tôi có thể đào tổ tông chị lên rồi giáo huấn cho họ cách giáo dục con cái đấy. Ôi trời đất, bố khỉ, học Đại Học cho đã vào, đi làm đã vào mà cái nhân cách chó nó tha không còn một mẩu. Haha, trời đất ạ, chị ơi, chị có biết chị vừa động vào ai không đấy? Hử, hử hử? Có biết không? Thôi được rồi, nhìn bản mặt ngu ra là hiểu rồi. Tôi nói nhé, tôi chỉ cần nói một lời thôi là đủ lật cả dòng họ mồ mả tổ tông chị lên đó."

Chứng kiến viễn cảnh này, ai cũng câm nín hoàn toàn. Hoắc Kình lần đầu chứng kiến Jin nổi cơn thịnh nộ, trong lòng không biết là cảm xúc kiểu gì.

Anh chỉ thấy tim mình đập thật mạnh theo từng lời Jin vừa mới nói. Nụ cười trào phúng trên môi cô bé làm anh khẽ nhíu mày.

Ai cũng khó hiểu và kinh ngạc, chỉ có mỗi Conal là hào hứng như kiểu đang xem một live show của thần tượng nổi tiếng vậy.

Mẹ nó, chửi như vậy mới đã chứ! Tiếp, tiếp đi cô gái!!

Conal cao hứng đến mức chỉ muốn giơ một bảng điện, viết tên cô gái kia lên rồi giơ qua giơ lại cổ vũ thôi.

Aurora lắng nghe không sót một chữ, cho nên ả suýt thì cắn phải lưỡi mình. Bàn tay vì tức giận mà run rẫy.

Aurora không cần quan tâm Jin vừa mắng chửi mình cái gì, nhưng sót lại trong lòng ả thì chỉ còn là phẫn nộ và chán ghét Hoắc Kình. Aurora quay sang nhìn anh, đôi mắt giống như một lưỡi dao muốn cào rách gương mặt đẹp đẽ kia vậy.

Bên ngoài ồn ào đến nỗi khách vào rồi khách lui ra ngay làm cho mọi nhân viên thật sự khốn đốn. Cuối cùng Luke quản lý cũng chịu ló mặt ra nhìn mọi người một cái.

Khi hắn vừa đi đến cửa thì nghe giọng nói của một cô gái thật hùng hổ mắng chửi, mắng cả tổ tông mười mấy đời của người ta.

Luke rùng mình, đi tới thì phát hiện có đến bốn con người đang đứng vây quanh nhau. Luke nhìn Hoắc Kình, lại nhìn Conal hứng khởi, sau nhìn Aurora bẽ mặt, cuối cùng là cô gái vóc người nhỏ nhắn kia.

Mi tâm hắn nhíu lại, " Có chuyện gì mà ồn ào như vậy?"

Hoắc Kình nghe giọng Luke, quay qua nhìn một cái. Jin vẫn chưa nguôi, tiếp tục nói mặc kệ quản lý đã xuất hiện.

Jin chỉ vào Aurora rồi nhìn Hoắc Kình:

" Chú Walton, chính con ả đã thuê côn đồ đến đây quậy phá đấy. Ả cốt là để quấy rối chú, không để chú làm việc yên ổn."

Mọi người lần nữa lắng nghe, thoáng chốc trầm mặc.

Chẳng ai muốn tin cái điều này từ miệng một cô gái xa lạ, nhưng Hoắc Kình thì ngỡ ngàng kinh khủng. Anh trừng lớn mắt, trong lòng rất giận.

Conal lúc này nói, " Tôi làm chứng chuyện này. Aurora đã thuê bọn côn đồ kia tới đây để phá Walton. Tôi khi nãy đã đánh chúng nó, cuối cùng bị Aurora tát cảnh cáo."

Aurora mặt ngày càng sầm xuống, cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên một chút.

Luke lắng nghe rõ từng lời, chẳng hiểu sao bàn tay của hắn ngứa ngáy ghê gớm. Động vào Hoắc Kình coi như chuyện không lớn, nhưng gián tiếp quấy phá quán của hắn, hắn chỉ muốn giết người.

Hoắc Kình lúc này nhìn Aurora, lạnh giọng hỏi:

" Rốt cục cô muốn gì?"

Aurora nghe giọng anh, bật cười thật lớn rồi mới ngẩng mặt. Đôi mắt kia sớm đỏ như tơ máu, còn có nước mắt đang chảy xuống. Nhìn khuôn mặt thập phần thảm hại đó, Hoắc Kình chỉ nhíu mày thật chặt.

Aurora nhìn Hoắc Kình thật lâu, sau mới cất giọng nói:

" Sao? Hỏi tôi muốn gì hả? Ồ, tôi muốn Wayne, Wayne đấy. Tôi muốn người yêu của anh đấy!! Haha, mẹ nó, sao Wayne lại phải yêu một thằng đàn ông sắp bốn mươi như anh chứ? Mẹ kiếp, lũ biến thái này!! Wayne không nên dính vào anh đâu, ông chú ạ. Haha...Nhường cho tôi xem nào, nhường đi. Cứ bám riết theo anh ấy làm gì chứ? Hả?"

Hoắc Kình trừng lớn mắt nhìn thật kỹ từng biểu hiện trên mặt Aurora, từ đôi mắt đang khóc ướt đẫm đến nụ cười khốn khiếp kia. Anh vẫn chưa chớp mắt lấy một lần, giống như đang dồn tất cả uất ức của mình tống thẳng vào người ả.

Jin bên cạnh hiểu được lý do vì sao Aurora làm thế, chỉ có thể trợn lớn mắt.

Hoắc Kình lúc này cảm nhận được tim của mình đập rất mạnh, thình thịch thình thịch từng giây từng phút. Trong một chốc, anh đã nghĩ đến việc tặng cho Aurora một cái bạt tai thật xứng đáng.

Nhưng rồi anh đã không làm thế, cũng không có lý do gì đặc biệt, chỉ là ả không đáng để anh đau tay.

Aurora nói xong cũng im lặng trầm mặc, chán ghét nhìn Hoắc Kình.

Hoắc Kình nhắm mắt lại, thở ra thật thản nhiên rồi cất lời:

" Tôi chỉ có thể nói một câu thôi. Nếu như cô có thể khiến Wayne cùng mình lên giường, tôi sẽ xem xét lời nói của cô."

Aurora nhướn hàng lông mày lên thật cao, nụ cười nhếch lên bên khóe miệng cũng đầy vẻ tự đắc.

" Được! Nói thì nhớ lấy!"

Hoắc Kình không buồn nói tiếp, chỉ xin phép Luke hôm nay nghỉ một bữa. Luke nhìn anh đã thấm mệt liền đồng ý. Sau đó, hắn gọi Aurora lên khiển trách việc làm hôm nay của ả, còn cảnh cáo nếu nháo loạn thêm một lần nữa thì bị đuổi việc.

Cùng lúc đó, Aurora bỗng nhìn Luke, cười một cách sâu xa.

" Muốn tôi giúp anh với tên Walton kia không?"

Luke nhất thời nhíu mi tâm, lạnh nhạt buông lời:

" Không phải việc của cô."

Aurora vẫn tiếp tục giữ thái độ dửng dưng ấy, cười với Luke:

" Haha, có khi anh phải cảm ơn tôi nha. Chúng ta hợp tác đi."

Luke cúi mặt, lật sổ sách trên bàn, chẳng thương hoa tiếc ngọc nói:

" Cút mau đi."

Aurora khẽ bĩu môi, nhanh chóng đóng cửa lại.

Đến chiều tối, Tề Lãng cuối cùng cũng tan tầm ở cửa hàng chi nhánh ở phố W.

Cậu theo thói quen hàng ngày đều đến đợi Hoắc Kình tan ca ở Rose, nhưng hôm nay khi đến nơi, cậu không thấy anh đâu cả.

Tề Lãng cố gắng nhìn kỹ một lần nữa, cuối cùng đem di động ra mà gọi. Thế nhưng đầu dây bên kia lại chỉ vang lên một giọng nữ đều đều lặp đi lặp lại.

Cảm giác bất an tràn đầy lồng ngực, Tề Lãng đẩy cửa đi vào, tùy tiện hỏi một nhân viên. Người nhân viên kia nhìn cậu, một lúc sau liền a lên:

" Là cậu?"

Tề Lãng không hiểu lắm, " Vâng, là...tôi?"

Nhân viên nam kia mỉm cười một cái, rồi nhíu mày nói:

" Walton anh ấy về từ sáng rồi, lẽ nào cậu không biết?"

Về từ sáng? Làm sao có thể? Sao Hoắc Kình lại không nói với mình?

Tề Lãng có bao nhiêu là câu hỏi trong đầu, nhưng chúng đều bị lời nói của nhân viên nam nọ đánh tan, bay thật xa.

Nhân viên nam nói: " Hồi sáng anh ấy bị côn đồ quấy rối, ra tay siết cổ, rất loạn."

" Cái gì?"

Nhân viên nam lần nữa lặp lại, sau chỉ thấy đôi mắt màu nâu kia toàn là ánh lửa giận dữ.

Tề Lãng nắm tay thành quyền, chuyện lớn như vậy mà cậu không hay biết một cái gì cả.

" Còn chuyện gì nữa không?" Cậu lạnh nhạt hỏi.

Nhân viên nam kia định kể về vụ của cô gái mạnh mẽ, vụ Aurora sắp đặt tất cả thì bị một kẻ khác chen ngang, cắt đứt.

Aurora nhìn thấy Tề Lãng, vứt cả mặt mũi nhân phẩm mà quàng tay qua cổ cậu, ôm lấy thân mật.

Tề Lãng nhận lấy cái ôm kia, cũng không khách khí đẩy ả ra thật mạnh, kèm theo một luồng sát khí lạnh lẽo.

" Muốn gì?"

Aurora cười cong đuôi mắt, giở giọng ngọt ngào:

" Anh lạnh lùng thế? Ừm, thích nên em ôm một cái."

Tề Lãng không nhìn ả nữa, quay đầu nhìn nhân viên nam kia đang trừng lớn mắt với ả. Cậu không kiên nhẫn, cáu lên:

" Nói tôi nghe cho hết mọi chuyện đi."

" Hồi sáng Walton..."

" Hồi sáng Walton cùng quản lý rất thân mật."

Conal lần nữa quay qua, chỉ muốn chửi đệch mọe mà thôi.

Tề Lãng cũng đồng thời quay qua, nhíu mày chất vấn.

Aurora liếm đôi môi đã khô, nghiêng đầu nói lưu loát:

" Khi Walton bị côn đồ quấy rối, anh ấy đã đi vào phòng thay đồ. Sau đó, Luke cũng đi theo. Ở trong, chẳng biết hai người nói gì nhưng khi xuất hiện, Walton đi trước, Luke theo sau, cực kỳ thân thiết. Những ngày gần đây, hai người cũng thường xuyên trò chuyện vui vẻ. Ừm, Wayne anh không biết gì à? Chà, hai người họ hay ăn trưa cùng nhau ở trong phòng. Chuyện gì Walton nói Luke đều thông qua. Cả sáng nay Walton xin về nhà, Luke cũng không nghĩ ngợi."

Tề Lãng nghe đến đây, hàm răng cũng đã nghiến đến nhức nhối.

" À đúng rồi, hình như hôm trước Luke có hẹn Walton nói chuyện riêng ở văn phòng thì phải. Không rõ nói gì nhưng nghe bảo là tỏ tình. Cũng đúng thôi, Luke thích Walton mà. Wayne à, anh về hỏi lại Walton xem, đừng để mất người rồi mới nổi giận."

Không đáp trả nửa chữ cho bài diễn văn xuất sắc của Aurora, Tề Lãng trầm mặc xoay người, cứ như vậy mà rời khỏi quán.

Aurora nhìn bóng lưng cậu, khóe môi nhếch nhẹ lên, cười đắc thắng. Chỉ mỗi Conal lại nhận ra, đôi vai của cậu đang run rẫy rất kịch liệt.