Hồ Sủng: Nương Tử, Đừng Trêu Chọc Hoa Đào Nữa!

Chương 49: Nha đầu này là sợ tội bỏ trốn hay là ôm tiền chạy trốn

Thời gian trôi qua như chó chạy ngoài đồng, nửa tháng đã trôi qua.

Nghiên Yên mệt mỏi ngồi trên ghế, vẻ mặt u sầu, than nhẹ một tiếng “Làm sao đây, ta đã dùng toàn bộ năng lực, nhưng không có chút tin tức nào của Cửu U cả.”

So ra, Kính ngồi ở bên bên có vẻ tốt hơn nhiều, vẫn phong tư trác tuyệt, thanh nhã tuyệt thế, chỉ là, đầu tiên là phải bỏ qua vành mắt đen đi đã.

Nửa tháng này, hắn gần như tìm khắp cả Phượng quốc, cũng không tìm được một sợi tóc của Phượng Cửu U.

Chết tiệt, nha đầu này là sợ tội bỏ trốn hay là ôm tiền bỏ trốn vậy?

“Có lẽ nàng không ở Phượng quốc nữa rồi.” Hai mắt Nghiên Yên sáng lên, lại lập tức tối lại “Không ở Phượng quốc, ta liền không có cách rồi.”

Nghe vậy, Kính thoải mái cười một tiếng, nói “Ta đi tìm, nếu tìm được, sẽ báo cho ngươi.”

Nghiên Yên gật gật đầu, nói “Cũng chỉ có thể vậy thôi.” Nói xong, nhìn thoáng qua Tử Vân đứng bên cạnh Kính không lên tiếng, ánh mắt  lạnh lẽo, thầm nói nha đầu này đúng là sao chổi, vừa tới nơi này, Cửu U liền mất tích, nếu không phải lúc mất tích nàng ta ở bên cạnh ta, ta khẳng định ngoài nghi nàng ta đầu tiên!!

“Vậy ta về phòng nghỉ ngơi trước, ngươi cũng đã mệt mấy ngày rồi, cũng đi nghỉ ngơi một chút đi.” Nói xong liên rời đi.

Kính không để mấy lời Nghiên Yên nói vào tai, đứng dậy định ta ra ngoài, tay áo lại bị túm chặt.

Đảo mắt nhìn qua, hai mắt Tử Vân đầy tủi thân và khó hiểu, nói “Ca, không phải chỉ là một nha hoàn sao, sao huynh phải làm vậy?”

Kính cười nhợt nhạt, nói “Tử Vân, đừng làm loạn nữa, ca đi rồi sẽ về.”

“Không muốn đâu!” Tử Vân kéo tay áo Kính không buông, hai mắt đã rớm nước mắt “Ca, chúng ta về Thanh Khâu được không?”

Kính khẽ nhíu mày, không đáp.

Tử Vân cảm thấy tay áo trong tay giống như nháy mắt trở nên mềm nhẵn, không thể nào bắt lại được.

Nhìn thân ảnh đã rời đi kia, Tử Vân c ắn môi dưới, rớt nước mắt.

Đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, ngọt nước mắt trượt vào trong miệng “Phượng Cửu U, ta hối hận khi đó còn lòng thương hại mà không cho ngươi chết đi, không biết bây giờ còn kịp không.”

Nói xong, lau nước mắt, kiều mị cười một tiếng tàn nhẫn.

__________

Biên giới Túc quốc — Liên thành

Kính đi trên phố xá sầm uất, nhất thời cảm thấy đầu có chút choáng váng, có lẽ là do mấy ngày liên tục không ngủ.

Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng đàn sáo.

“Tà bình bán ỷ lạp trường liễu quang ảnh

Trọng thải chu tất ban bác liễu họa ý

Nhất xuất chỉ túy kim mê nháo kịch

Nhất tập nhiễm tẫn hồng trần đích y

Xướng bãi tây sương thùy phán đắc thử sinh tương hứa

Đăng hạ đích ảnh phấn sức trứ hồi ức

Lão cựu xướng ky luân hồi liễu tư tự”

(*) dịch nhạc ngu lắm hiuhiu nên thôi:v

Kính dừng bước, men theo âm thanh đi tới, bước chân hơi hoảng loạng.

Người ca hát là một vị nữ tử tướng mạo thanh tú, Kính cũng mặc kệ đang lúc mọi người rất thoải mái, ba bước thành hai đi tới trước mặt nữ tử kia nói “Bài hát này ngươi nghe được từ đâu?”

Cô nương kia nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Kính, lại vì sửng sốt mà quên mất trả lời.

Trong lòng Kính không đủ kiên nhẫn, ngón tay đặt trên đàn ngọc, gả một tiếng phá âm.

Nữ tử nọ mới hồi phục tinh thần, khuôn mặt đỏ ửng, nhỏ giọng dịu dàng nói”Nghe khẩu âm của công tử e là người nước khác, không biết khúc này cũng là đương nhiên, khúc này mấy ngày trước đệ nhất ca cơ Chước Hoa của Lạc Hoa thành hát, mấy ngày sau liền thịnh hành ở Túc quốc.”

Khi nữ tử nói xong, ngẩng đầu lên lần nữa, đã không thấy thân ảnh kia nữa.